Trần Dung vừa ngạc nhiên vừa xấu hổ, mặt đỏ bừng lên. Ngoại tổ phụ của nàng lập tức tiến lên quỳ lạy, tạ ơn rối rít.
Ta cũng nhìn về phía nàng.
Trần Dung vừa thẹn thùng vừa vui sướng, cố nén cười, mặt mày rạng rỡ.
Ta quay đầu lại, cố kìm nén nụ cười và những giọt nước mắt đang chực trào nơi khóe mắt.
Tri kỷ của ta, sắp trở thành tẩu tẩu của ta rồi.
Hoàng hậu cuối cùng nói: "Thẩm tiểu Tướng quân còn có một muội muội, chính là Nam Chiếu Quận chúa, người đã chữa lành giọng nói của bản cung, lập nên công lao to lớn."
Lời vừa dứt, cả yến tiệc như nổ tung, không ai kìm nổi mà bật thốt lên kinh ngạc.
Ba người nhà Trưởng Tôn như bị sét đánh, ngồi c.h.ế.t lặng trên ghế, cả người cứng đờ như tượng.
Yến tiệc thật đặc sắc.
Nhà họ Trưởng Tôn không lâu trước vừa từ hôn, còn đi đồn khắp nơi, nói rằng ta đã bị hủy dung một nửa gương mặt.
Hiện tại, ta ngồi ở vị trí gần Hoàng hậu nương nương, mỉm cười bình thản nhìn mọi người.
Mỗi người đều tỏ ra tò mò, nhưng biểu cảm lại rất tinh tế.
"Trưởng Tôn phủ nhân, dạo này nhà bà không được may mắn cho lắm nhỉ. Muội muội của vị Vương gia mới được sắc phong là vị Quận chúa vừa được Hoàng thượng sắc phong không lâu, vậy mà các người lại từ hôn. Trời ơi!"
Một vị phu nhân tỏ ra vô cùng tiếc nuối, nhưng lời lẽ và hành động đều đặc biệt cay nghiệt.
Có người khẽ cười.
Sắc mặt của Trưởng Tôn phu nhân trắng bệch như tờ giấy, đôi môi khẽ run rẩy, rồi bà quay lại nhìn ta.
Có vẻ như bà đã nhận ra ta.
Trên gương mặt ta vẫn còn lưu giữ vài nét thời thơ ấu.
Kiều Uyển Nhiên, người biểu muội đứng bên cạnh, nắm chặt tay, mặt mày u ám.
Ta biết nàng đang rất lo sợ, chắc chắn nàng đã xúi giục nhà Trưởng Tôn thị từ hôn hôn.
Còn Trưởng Tôn Thao, biểu cảm của hắn thì càng thú vị hơn nữa.
Hoàng hậu nương nương vẫy tay, gọi ta đến gần, nhẹ giọng hỏi: "Tại sao nhà Trưởng Tôn lại từ hôn?"
"Bên ngoài có lời đồn rằng ca ca thần thua trận, bị áp giải về kinh. Không biết ai đã tung tin đó. Nhà họ Trưởng Tôn muốn bảo toàn bản thân, cũng có thể hiểu được, thưa nương nương." Ta đáp.
Hoàng hậu nương nương lạnh lùng cười: “Chỉ là một gia tộc nhỏ mọn, cũng chẳng phải là một mối hôn nhân tốt."
"Nương nương nói rất đúng."
Hoàng hậu nương nương yêu thương vỗ nhẹ tay ta.
Khi yến tiệc kết thúc, trên đường rời khỏi cung, mấy vị công tử nhà thế gia vẫn còn cười cợt Trưởng Tôn Thao.
"Vị hôn thê của ngươi xinh đẹp thế kia, lại được Hoàng hậu nương nương ưu ái, nói bỏ là bỏ, Trưởng Tôn huynh quả thật có khí phách!"
"Trưởng Tôn huynh, ngươi có lẽ nghĩ rằng Thẩm gia sẽ không bao giờ đứng dậy được nữa phải không? Làm người nên sống cho lương thiện hơn, năm đó chẳng phải nhà ngươi đã cầu xin được cưới Thẩm tiểu thư sao?"
Mọi người nói ra nói vào, mắng nhiếc Trưởng Tôn Thao và mẫu thân hắn đến mức mất hết thể diện.
Ta không nói gì, cùng ca ca trở về.
Ca ca tạm thời ở lại biệt viện của ta.
Huynh muội chúng ta xa cách sáu năm, nhưng không có chút ngăn cách nào. Ta và huynh ấy luôn viết thư cho nhau, như thể đã bên cạnh nhau suốt sáu năm qua.
"Ca ca, mấy hôm nữa muội sẽ về Nam Chiếu. Muội đã hứa với sư phụ, cả đời này sẽ ở lại Nam Chiếu làm Thánh nữ." Ta nói.
Ca ca đáp: "Con gái Thẩm gia luôn giữ lời. Khi có thời gian rảnh, ta sẽ thường xuyên đến thăm muội."
"Nhớ mang theo tẩu tẩu và các cháu." Ta trêu.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Huynh khẽ ngượng ngùng, cười ngờ nghệch, rồi nói với ta: "A Dung hồi nhỏ mũm mĩm, giờ lớn lên rồi, đến ta cũng không nhận ra."
"Huynh nên cười thầm trong lòng đi. Không có mối thông gia nào tốt hơn nhà họ Trần, cũng không có thê tử nào tốt hơn A Dung đâu." Ta đáp.
Ca ca cười lớn: "Cười gì mà phải cười thầm? Ta đang cười rõ ràng và rất to đây."
Hai chúng ta cười vang.
Căn nhà cũ của Thẩm gia đã được dọn dẹp sạch sẽ, sân vườn cũng được sơn sửa lại.
Ca ca mang theo năm mươi binh lính thân cận, cùng ta, dọn về ở lại nhà cũ.