Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vừa ra khỏi cửa, quản gia nghênh đón, vẻ mặt vui mừng nói: "Tiểu thư đoán xem, ai đã trở về?"

"Ai vậy?" Ta cũng tò mò, rốt cuộc là ai mà có thể khiến quản gia vui mừng đến thế?

"Hứa Mậu Lâm, Hứa phó tướng!"

Quản gia vui mừng khôn xiết nói ra một cái tên.

Ta lại thấy có chút xa lạ.

"Có phải vị tiểu ca ca thời thơ ấu từng ở trong phủ không?"

"Chính là người đó! Tạ tướng quân nói sắp hết năm cần phải bẩm báo công việc, nên phái Hứa phó tướng về kinh, còn có "An Lương thực ký", thúc giục người sớm cho xuất bản đấy."

Nghe ông ấy nói vậy, ta yên tâm hơn nhiều.

“Không chỉ vậy đâu, còn có những người theo nghiệp võ, cũng được người ta dạy võ công binh pháp, nghe nói Hứa phó tướng này chính là người năm xưa Tiết tướng quân mang về từ chiến trường, còn có rất nhiều người đang giữ chức vụ quan trọng trong quân đội chưa trở về."

"Thật sao? Vậy lúc trước Vương phủ cứ kiếm chuyện, chỉ chờ cướp tiểu Thế tử đi, giờ chẳng phải hỏng bét rồi sao?"

"Cũng khó nói, dù sao cũng là dòng dõi Vương phủ, thật sự khó nói trước được."

Thảo luận thì cứ thảo luận, rất nhiều người vẫn giữ thái độ xem náo nhiệt.

Năm đó cha ta đã đưa không ít con cái của những người bạn đã khuất về phủ ở một thời gian.

Tạ tướng quân bằng lòng phái hắn trở về, chắc chắn là rất tin tưởng hắn.

Ban đầu ta cứ nghĩ hắn chỉ đến giúp đỡ.

Nhưng đến chiều hôm đó, binh mã của Hứa phó tướng đã bao vây phủ Tướng Quân.

Hắn đứng ở cửa lớn tiếng hô: "Thuở nhỏ, ta được Tướng quân ban đại ân, chưa kịp báo đáp thì đã âm dương cách biệt. Nay nghe nói ái nữ của ân nhân sắp sinh nở, thường xuyên bị kẻ xấu quấy nhiễu, bản phó tướng hôm nay sẽ ở đây bảo vệ, lũ chuột nhắt hãy tự động lui tán, nếu không đừng trách ta rút đao!”

Người đầu tiên không giữ được bình tĩnh là Bùi Nguyên.



Lúc hắn dẫn theo thân vệ Vương phủ đối đầu với Hứa phó tướng, ta nhất thời sốt ruột, bụng đau quặn lên, nước ối vỡ òa.

Đồng Nhi sợ hãi vội vàng kêu cứu.

Trong phủ đã chuẩn bị sẵn bà đỡ và đại phu, mọi người đều luống cuống tay chân.

Ta được đưa lên giường, nghe theo sự chỉ dẫn của bà đỡ, đau đến toát mồ hôi lạnh.

Mỗi lần rặn, hạ thân như bị xé rách, đau đớn vô cùng.

Cơn đau khiến ta nhiều lần muốn c.h.ế.t đi cho rồi.

Đồng Nhi ở bên cạnh luôn nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, không ngừng cổ vũ, khuyên ta kiên trì.

Lần nào cũng vậy, khi ta cảm thấy mình sắp c.h.ế.t vì đau, chỉ cần nghĩ đến cha và huynh trưởng, ta lại kỳ diệu mà kiên trì vượt qua.

Trải qua một đêm dài, khi trời tờ mờ sáng, cuối cùng cũng vang lên tiếng khóc chào đời.

Ta nắm c.h.ặ.t t.a.y Đồng Nhi, nhìn chằm chằm vào đứa bé.

Đồng Nhi vừa định tiến lên, bà đỡ có chút thất vọng nói: "Là tiểu thư."

Trong chốc lát, tin tức lan truyền khắp trong ngoài hoàng cung, phố lớn ngõ nhỏ.

"Tiết tiểu thư sinh con gái, Vương phủ và phủ Tướng Quân đều tuyệt hậu rồi!"

Bùi Nguyên hoàn toàn suy sụp bỏ đi.

Trên đường đi, hắn luôn lẩm bẩm một mình: "Sao lại là con gái? Sao lại là con gái..."

Hứa phó tướng thấy hắn rời đi, ngoảnh đầu nhìn lại phủ đệ từng che chở mình, rồi có chút thất vọng mà rút quân.

Trong cung, Hoàng thượng nhiều lần xác nhận: "Người của chúng ta tận mắt chứng kiến tại hiện trường, Tiết Tử Tâm sinh ra con gái?"



Người đến báo tin gật đầu chắc chắn.

Hoàng thượng lúc này mới cam chịu số phận.

"Thôi vậy,ngày sau chỉ có thể chọn một đứa con trai từ trong tông thất  cho hoàng đệ thừa kế."

Trong lòng Hoàng thượng vẫn có chút tự trách.

Nếu không phải năm đó mình muốn lôi kéo phủ Tướng Quân, thì hoàng đệ đã sớm cưới được nữ nhân mình yêu, có lẽ đã sớm con cháu đầy đàn, càng không đến nỗi gặp phải tai họa bất ngờ này.

Nghĩ vậy, sự áy náy với Bùi Nguyên trong lòng Hoàng thượng lại tăng thêm vài phần.

Khúc Linh Lung biết tin ta sinh con gái, vừa buồn vừa mừng.

Buồn là ông trời bất công, khiến Vương gia nhà nàng ta tuyệt hậu.

Mừng là ta sinh con gái, ngôi vị Vương phi liền hoàn toàn không còn liên quan đến ta nữa.

Tiết phủ rộng lớn như vậy, mà giờ đây ngay cả sự náo nhiệt thường ngày cũng không còn.

Quản gia đứng ở cửa, đau lòng nhìn hai mẹ con yếu ớt trong phòng.

Chỉ có Đồng Nhi tận tâm chăm sóc tiểu ta, một khắc cũng không dám lơ là.

Mãi cho đến khi ta từ từ tỉnh lại, Đồng Nhi là người đầu tiên phát hiện, nàng ấy ôm đứa bé đứng bên giường, đôi mắt đỏ ngầu hiện lên vẻ mừng rỡ.

"Tiểu thư, người tỉnh rồi!"

Nàng ấy lại đưa đứa bé cho ta xem, vui mừng nói: "Tiểu thư xem, là tiểu tiểu thư, đại phu nói rất khỏe mạnh."

Đứa bé nhỏ xíu mềm mại, nhăn nheo.

Nhìn con mà lòng ta mềm nhũn.

Nước mắt bỗng nhiên không kìm được nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK