Trương Huyền từ trước đến giờ chưa bao giờ xuất hiện trước công chúng,hôm nay lại xuất hiện cùng Lục Tử Dạ của Lục tổng.Mọi người đều biết Trương Huyền có hình dáng bên ngoài rất giống Mộ Vân-Lục phu nhân,nhưng mọi người cũng biết là Lục Tử Dạ chưa bao giờ để ý cô gái nào kể từ khi Mộ Vân qua đời.Hôm nay,nhìn hai người họ đi với nhau đã vậy còn có cả Lục Hàn,nếu không biết hai người họ không có gì thì chắc chắn bạn sẽ nghĩ là một gia đình hạnh phúc.
Lục Tử Dạ nhìn thấy mọi người cứ để ý đến ba người họ,anh liền nhỏ giọng nói với Mộ Vân:
"Trương tiểu thư,cô có thấy phiền khi mọi người cứ để ý chúng ta không?"
Mộ Vân lướt mắt qua một vòng,nhẹ cười:
"Không phiền.Nếu chúng ta không làm gì cả thì không cần lo phiền."
Có người bước đến chào cả hai:
"Chào Lục tổng,chào Trương tiểu thư."
Lục Tử Dạ và Mộ Vân đều gật đầu chào người kia.Lúc này,Tư Hàng thân cận của Thượng Hy bước vào.Hắn đi đến nói nhỏ vào tai Mộ Vân điều gì đó,Mộ Vân thì gật đầu.Sau khi Tư Hàng rời đi,Mộ Vân cũng lên tiếng:
"Chắc tôi và anh cũng nên chào nhau tại đây rồi.Thượng Hy vừa tìm tôi có chút việc."
Lục Tử Dạ ung dung gật đầu:
"Nếu cô bận thì cô cứ đi.Ba con tôi không làm phiền cô nữa."
Mộ Vân xoa đầu Lục Hàn:
"Tạm biệt con,khi nào cô dẫn con đi chơi được chứ?"
Lục Hàn gật đầu:
"Được ạ."
Mộ Vân mỉm cười rồi cô xoay lưng đi ra ngoài,ra chỗ vườn hoa của khách sạn cô nhìn thấy Thượng Hy đang uống rượu một mình tại đấy.
Cô ngồi xuống bên cạnh châm cho mình một điếu thuốc lá,nhả khói ra,cô nhẹ giọng:
"Gặp con trai và vợ xong lại ra đây uống rượu một mình thế này?"
Thượng Hy cười như có như không,đáp:
"Cũng giống em gặp con trai và chồng xong cũng cầu cứu anh."
Mộ Vân nhả tiếp một vòng khói:
"Em nói rồi chúng ta giống nhau."
Thượng Hy gật đầu,tiếp:
"Nghỉ sớm đi mai lên đường làm nhiệm vụ cuối rồi còn về với gia đình."
Mộ Vân nhìn lên không trung hỏi:
"Địa điểm?"
Thượng Hy nhấm ngụm rượu,nói:
"Bán đảo Long Sơn"
Mộ Vân dửng dưng:
"Nhiệm vụ cuối?"
Thượng Hy gật đầu chắc chắn:
"Phải.Hoàn thành xong nó em muốn đi đâu anh không cản."
Mộ Vân cười nhạt:
"Được em nhận."
Lúc này,bên ngoài khuôn viên của khách sạn một giọng đầy áy náy vang lên:
"Thành thật xin lỗi quý khách.Chúng tôi không thấy quý khách đang ở đây."
Một chất giọng trẻ con vang lên:
"Không có gì."
Nghe giọng quen quen,Mộ Vân đi ra thì nhìn thấy Lục Hàn đứng đấy.Thằng bé thấy cô nhìn nó,không như lúc nãy sẽ mỉm cười với cô,nó lạnh nhạt quay đi như không quen.Mộ Vân cảm thấy có điều gì đó không phải ở đây,thằng bé như kiểu đang giận cô thì phải?
Nói với Thượng Hy một tiếng,Mộ Vân liền đuổi theo Lục Hàn.Thằng bé đi ra ngoài khuôn viên khách sạn,ban đầu cô cũng có ý định gọi Lục Tử Dạ nhưng cô nghĩ bây giờ anh đang bận xã giao với những người khác rồi mà với thực lực của cô thì cô đủ khả năng bảo vệ thằng bé.
Một lúc sau,Mộ Vân thấy nó cứ ngồi trên băng ghế đá của công viên cúi mặt xuống đất không làm gì cả.Mộ Vân đi đến ngồi bên cạnh nó,nói:
"Con sao vậy Hàn nhi?"
Thằng bé ngước lên nhìn cô,rồi nó quay mặt đi:
"Không có gì? "
Mộ Vân nắm lấy tay nó,nói:
"Con giận mẹ?"
Lục Hàn giật tay mình ra,nó giận dữ nói:
"Cô không phải mẹ con,mẹ con mất rồi.Mẹ không bao giờ lừa con cả."
Nói xong nước mắt thằng bé cứ thế chảy ra,đầm đìa khuôn mặt nó.Mộ Vân thấy vậy xót xa,lau nước mắt nó:
"Hàn nhi ngoan,vì mẹ có chuyện nên phải giấu thân phận.Chứ mẹ không bao giờ lừa con cả."
Lục Hàn vẫn lắc đầu nói:
"Lúc nãy chính cô đã nhận không phải mẹ con."
Mộ Vân ôm thằng bé vào lòng:
"Mẹ xin lỗi,lúc nãy muốn tránh đi sự chú ý của ba con.Nên mẹ phải nói vậy.Không phải lúc đó con đã phối hợp với mẹ còn gì.Ngoan nào."
Lục Hàn ôm chặt cô:
"Con nhận ra mẹ từ hôm ở nghĩa trang cơ."
Mộ Vân hôn lên trán thằng bé:
"Thế sao bây giờ còn giả vờ giận mẹ?"
Lục Hàn không trả lời chỉ ôm chặt lấy Mộ Vân.
~còn tiếp~