Adam nhấp một ngụm brandy của anh và đảo mắt vì kiểu cách phẩm rượu sành sỏi của Travis. "Gina đã ca ngợi những thay đổi mà Casey đề nghị cho trang web về lũ ngựa Gypsy của cô ấy." Anh lắc đầu. "Bám theo anh nhằng nhẵng suốt hai ngày trong trang trại và nhồi vào tai anh toàn chuyện đó."
"Hay đấy," Jackson nói, dừng lại uống loại rượu whiskey Ireland yêu thích của mình. Anh cảm thấy sự tự hào chớp nhoáng trước sự thật rằng Casey dễ dàng đưa ra những ý tưởng mới mẻ, hấp dẫn cho việc kinh doanh của gia đình King. Thêm vào đó, nó cũng là phần đóng góp thêm của cô cho công việc của gia đình. "Việc đó sẽ khiến cô ấy bận bịu."
"Tất cả chuyện này chỉ vì thế thôi?" Adam ngồi trong chiếc ghế da của anh, tỏ vẻ nghiên cứu.
Jackson đứng dậy, bước về phía lò sưởi và nhìn xuống những ngọn lửa khi chúng liếm và uốn cong mấy khúc củi trong lò. "Có thể vì chuyện gì khác nào?" Anh quay lưng lại phía ngọn lửa và nhìn từ ông anh này sang ông kia trước khi nói, "Cô ấy có cuộc hẹn với Mac Spencer mấy ngày trước."
"Thằng đó vẫn lượn phượn ở Birfield à?" Travis hoạnh họe.
"Đáng chết là đúng," Adam nói. "Thực ra anh đã bắt gặp hắn nhìn chằm chằm Gina khi cô ấy cúi người bế Emma ra khỏi xe." Ký ức đó đủ khiến anh phát điên hết lần này đến lần khác, đến tận khi Jackson thấy ông anh cả nghiến răng kèn kẹt. "Chưa bao giờ trong đời anh muốn đánh thằng nào bầm dập như thế."
"Vậy hả?", Jackson hỏi, tự vấn liệu anh trai mình đã có sự tận hưởng mà anh không có chưa.
Adam thở dài, chán ghét và uống một ngụm rượu. "Gina không đời nào để anh đánh hắn. Cô ấy nói anh sẽ làm bẩn tay vì đập chết bất cứ kẻ nào tởm lợm cỡ đấy."
"Có lẽ đáng đấy," Travis cười. "Coi như một dịch vụ công cộng chó chết luôn."
"Anh nói thế đấy," Dam lẩm bẩm rồi ngẩng lên nhòm Jackson. "Em có đánh được hắn không?"
"Suýt," Jackson bâng khuâng thừa nhận và âm thầm bổ sung rằng anh vẫn ước gì đã tẩn thằng đó. Chỉ nghĩ đến việc thằng chó đẻ đó nhìn Casey, chạm vào tay cô... "Nó chạy nhanh quá, em sẽ phải đuổi theo nhưng lúc đấy em quá bận cãi vã với Casey."
"Một ngày nào đó, mấy ông chồng sẽ cho thằng đó đo ván," Travis nói và mỉm cười đầy mơ mộng, rõ ràng đang mong anh ta sẽ là kẻ may mắn chiến thắng.
Jackson nhìn anh trai mình, nhận ra Travis đã thay đổi nhiều như thế nào khoảng một năm qua. Trước đây, anh chỉ quan tâm đến rượu và một chuỗi những người đẹp não rỗng, bay vào và bay ra khỏi cuộc đời anh như một dòng chảy không ngừng. Giờ anh đã ổn định. Với Julie và con gái họ Katie.
"Mong anh được ở đó chứng kiến," Adam làu bàu.
"Em cũng rứa," Jackson nói, thôi không ngắm nghía anh trai mình mà chuyển sang nhấm nháp cái ý nghĩ được tọng nắm đấm vào mặt Mac Spencer.
"Chúng ta có để tâm đến thằng đó thế này trước khi cánh phụ nữ nhảy vào đời chúng ta không?" Travis đặc biệt đặt câu hỏi, rồi tự trả lời. "Phụ nữ thực sự khuấy lên lắm thứ phải không?"
"Đấy là một cách nói," Jackson đáp, nhìn chăm chăm chất lỏng màu hổ phách trong chiếc ly thủy tinh.
"Không phải lúc để bàn về bà xã chúng ta hay mơ ước được tẩn cho Mac một trận đâu," Adam phá vỡ sự thinh lặng, "Jackson, có lý do đặc biệt nào khiến em muốn tổ chức buổi họp mặt này không? Mọi việc ở King Jets vẫn ổn chứ?"
"Gì cơ? À vâng. Ổn cả."
Jackson hơi nhăn nhó. "À, em sẽ sớm cần thuê một phi công mới. Dan Stone sắp nghỉ việc. Vợ cậu ta rất sợ hãi và cậu ta sẽ không kéo dài việc đó nữa."
"Anh chàng tốt bụng," Adam lắc đầu. "Anh thích Dan, anh biết cậu ta yêu bay lượn nhiều như em vậy, nhưng cậu ta đặt gia đình lên đầu cũng là phải."
Jackson nhướn mày. Không lâu trước đó Adam dự định hy sinh cả đời cho trang trại nhà King. Nhưng anh đoán Gina đã thay đổi mọi thứ ở Adam. Mang anh trở lại từ nỗi thất vọng anh đã trốn trong đó. Vợ và con gái đã trao cho Adam chính những gì anh còn thiếu. Khiến anh quan tâm đến điều gì khác ngoài mảnh đất và các em trai.
"Nhưng" Adam nói tiếp, "Anh không thấy chuyện em cần thuê phi công liên quan gì đến bọn anh."
"Không hề." Jackson lại chỗ chiếc ghế gần nhất, thả mình rời xuống. Chết tiệt, anh không muốn nghĩ đến việc các anh mình đã thay đổi như thế nào. Hay việc mọi thứ dường như thay đổi như thế nào, bao gồm cả bản thân anh. Trong một phút trời đánh, anh ước gì trái đất ngừng quay để anh có thể hiểu được tình huống. Nhưng vì chuyện đó sẽ không xảy ra... "Em đến báo với các anh em đã tới gặp Marian chiều nay. Nói với cô ấy em sẽ không nhanh chóng kết hôn."
Hai bên lông mày Travis nhướng cả lên. "Em hủy hôn?"
"Không," Jackson đáp. "Em không muốn đổ tất cả mọi thứ lên đầu cô ấy liền một lúc," anh thừa nhận. "Em nói với cô ấy em cần sáu tháng. Nói với cô ấy về Mia, Casey và em thấy mình nên để Marian là người hủy hôn. Em nợ cô ấy điều đó mà. Nhưng dù theo kiểu nào, đám cưới cũng sẽ không diễn ra."
"Ơn Chúa," Travis kêu lên, nụ cười nửa miệng xuất hiện trên mặt và anh uống rượu.
"Điều đó có nghĩa là gì?" Jackson nhìn anh chờ đợi.
"Không có gì. Chỉ là," Travis bắn một ánh nhìn sang phía Adam như để tìm sự ủng hộ, rồi nhìn lại Jackson, anh hơi càu nhàu, "Nhưng giời ạ, anh chẳng đời nào hiểu nổi tại sao em muốn gắn đời mình vào cô ta nữa."
Sững sờ, Jackson lần lượt nhìn hai ông anh. Adam nhún vai như đồng ý với Travis.
"Anh cũng nghĩ thế?"
"Quỷ thật, đúng," Adam đáp, đứng dậy tự rót cho mình ly brandy khác. Đứng ở quầy bar, anh quay đầu và nhìn cậu út nhà mình. "Jackson, phụ nữ phải ấm áp và yêu điên cuồng như gấu Bắc Cực bị dại ấy."
Jackson lùi sâu hơn vào ghế, duỗi dài chân và gác hai cổ chân lên nhau. "Em để ý thấy hai anh chẳng nói gì khi ban đầu em muốn cưới cô ấy vì liên hôn cả."
"Em đang trưởng thành," Travis đáp, trượt ra khỏi ghế để tới chỗ Adam ở quầy bar. Anh rót thêm thứ rượu màu ruby vào ly, nốc một ngụm lớn rồi nói tiếp, "Nếu em muốn tự đá và mông mình, bọn anh có tư cách gì mà lên tiếng ngăn cản?"
"Tư cách là anh của em?" Jackson đứng dậy nhìn hai người đàn ông. "Khỉ thật, hai anh đã kết hôn vì lợi ích và tất cả đều tốt đẹp. Hai anh rất hạnh phúc đấy chứ?"
Cả hai đều nhún vài và gật đầu.
"Thế tại sao em không làm một điều tương tự vì bản thân?"
"Có thể được nếu em chọn một ai đó hơn..." Travis dừng lại một chút để miêu tả Marian.
"Hoặc ít..." Giọng Adam nhỏ dần rồi tắt hẳn.
Lắc đầu, Jackson nhìn hai người, những người là một phần không thể suy chuyển trong cuộc đời anh. Gia đình anh. Gia đình King luôn ủng hộ nhau, mọi người đều biết thế. Họ cổ vũ lẫn nhau. Bảo vệ lẫn nhau.
Dù sao họ cũng từng luôn như thế. Và giờ hai người bọn họ đứng đó, dám thừa nhận rằng họ sẵn sàng để mặc anh đâm đầu vào cuộc hôn nhân mà cả hai đều biết là sai lầm?
"Tuyệt thật," Jackson nói, băng ngang căn phòng bằng vài bước chân. Anh vòng qua quầy bar và nhấc chai Whiskey Ireland lên. Thêm một ngụm nữa thôi vì anh còn định lái xe về nhà sau một giờ nữa. "Cảm ơn vì không làm gì hết."
"Đằng nào em cũng có nghe bọn anh đâu." Travis lên tiếng.
"Luôn luôn là đồ đầu đá," Adam thêm vào.
"Gia đình của chính em đã không nói gì khi họ nghĩ em đang mắc sai lầm."
Adam nhìn Travis. Họ đều quay sang Jackson, nhưng Adam nói trước.
"Em muốn nghe ý kiến?" Anh hỏi.
"Tốt thôi. Ý kiến đây. Nếu em đang tìm một cuộc kết hôn vì lợi ích sẽ mau chóng có tác dụng, tại sao không lấy Casey?"
"Hả?" Jackson đặt ly rượu chưa hề động tới lên quầy bar và nhìn ông anh cả nhà King. "Lần cuối cùng em gặp thì Casey không sở hữu bất kỳ sân bay nào."
"Em hoặc là thằng cứng đầu nhất hoặc là thằng đần nhất trong số anh em mình," Travis nói với ánh mắt thương hại. "Không, cô ấy không có sân bay, đầu đất ạ. Nhưng cô ấy có con gái em."
Jackson hít sâu và nín thở. Anh chỉ vừa thoát khỏi một cuộc hôn nhân, mà giờ có thể nhận ra là một thảm họa. Và các anh anh muốn anh chui đầu vào cái thòng lọng khác? Kiểu ủng hộ gia đình quỷ sứ gì đây?
"Điên rồi. Cả hai anh." Anh nhìn hai người.
"Bọn anh điên á?" Adam đốp lại. "Em mới là người tỏ ra sẵn lòng sắp xếp sáu tháng với đứa con nhỏ. Em mới là người sẵn lòng để Mia và Casey rời khỏi cuộc đời em trong khi có những việc em có thể làm để ngăn họ."
Ngực Jackson thắt lại. Anh không chắc là vì sao. Anh chỉ thấy đột nhiên khó thở. Đúng vậy, anh quan tâm đến Casey. Anh yêu Mia. Nhưng cưới mẹ của con mình nghe không được ổn với cả hai người cho lắm.
"Các anh biết đấy," anh nói, "các anh nói cứ như biết hết mọi thứ ấy. Đứng đấy mà khuyên giải em như chuyên gia ấy."
"Bọn anh kết hôn rồi mà." Travis chỉ ra. "Với người bọn anh yêu."
"Ờ đấy," Jackson bật lại, quên luôn ly whiskey chết tiệt và cho cả hai tay vào túi quần. "Nghĩ đến cách các anh xử lý chuyện của vợ mình trôi chảy thế nào thì biết."
"Dừng lại tí xem nào." Adam bảo anh.
"Không, các anh mới chờ đấy," Jackson nói, quay sang anh cả. "Nghĩ lại, hả? Không phải anh đã làm Gina đau khổ đến mức khiến chị ấy chạy tuốt đến Colorado hay sao? Chị ấy không định quay về đúng không? Không cho đến khi anh quỳ rạp xuống và cầu xin được quay trở lại với chị ấy sao?"
"Anh không quỳ," Adam cấm cảu, cơ mặt anh giật giật.
"Chắc như quỷ là anh có," Travis nói, vừa cười vừa lắc đầu.
"Y như anh ấy," Jackson nói, ánh mắt dính trên ông anh thứ nhà King.
"Xin lỗi?" Mắt Travis nheo lại và tiếng cười mất hút.
"Anh nghe rồi đấy. Anh không có gan thừa nhận anh muốn Julie đến tận khi chị ấy suýt chết vì thang máy rơi xuống."
Travis đẩy anh. "Em chẳng biết cái quái gì về chuyện giữa anh và Julie hết."
Jackson không động đậy. Cơn điên của anh đang trào lên, sôi sùng sục và sủi bọt khi nhìn mấy người anh. Dĩ nhiên giờ thì đời họ tốt rồi, nhưng không phải trước đây cũng thế và có chết anh cũng không bao giờ để họ quên được điều đó.
"Ừ, em không biết đấy. Nhưng các anh biết gì không, chẳng ai trong các anh đủ tư cách làm thánh khuyên bảo người khác hết. Nên liệu mà im đi."
Trong sự im lặng rung chuyển theo sau bài phát biểu ngắn ngủi của anh, cả ba người họ nhìn nhau. Song cuối cùng, Adam nói ra. "Nó nói đúng đấy."
"Đừng nói với nó thế," Travis làu bàu, hớp một ngụm rượu.
Jackson cười, cơn giận tan biến cũng nhanh như khi đến và với đến ly whiskey của anh. Anh nuốt xuống, để cơn nóng lướt qua cổ họng và lan rộng trong cơ thể. Hơi ngượng khi nhìn mấy ông anh, anh nhún vai, nói cũng đã nói rồi và cứ tận hưởng tình bạn mới được khôi phục này đã. "Chết tiệt thật, từ bao giờ mà đời rối rắm thế không biết?"
"Em biết chính xác là từ lúc nào mà," Adam mỉm cười, nâng ly của chính mình lên. "Vì những người phụ nữ."
"Phụ nữ," Travis nhăn nhở, cụng ly với họ.
"Phụ nữ," Jackson đồng ý, chúc rượu các anh anh. Những người bạn của anh.
"Tuyệt quá," thứ bảy tuần kế tiếp Dani thốt lên. Cô đang bế bé Lydia, đu đưa con bé và nhìn con trai mình, Mikey cẩn thận nắm bàn tay bé xíu của Emma King và dắt cô bé đi qua bãi cỏ. "Cậu có nhìn con trai đáng yêu của mình không? Sao nó không tốt bụng thế với em gái của chính nó nhỉ?"
Casey cười ầm lên và đu đưa Mia đang cáu kỉnh nhà mình một chút. "Vì Emma đối với thằng bé rất mới mẻ, thằng bé cũng ngọt ngào như bố nó vậy, nó say mê em gái mình và cậu biết thừa."
Dani hé nụ cười. "Ok, đúng. Nó có vậy. Chỉ mong là nó cũng sẽ yêu đứa em sắp tới như vậy."
Casey ré lên và với sang ôm lấy cô bạn thân. "Cậu lại có mang à? Hay quá!" Sự cảnh giác lóe lên trong mắt cô. "Thật không đấy?"
Dani bật cười. "Ừ, hay thật. Mike cũng phấn khích lắm. Nhìn anh ấy xem."
Ánh mắt Casey bay tới chỗ Mike Sullivan đứng với anh em nhà King, cười nói khi vừa uống bia vừa nướng thịt trên cái bếp BBQ mới sáng bóng của Jackson. Chồng của bạn cô quả thực ra vẻ một người đàn ông đang vô cùng vui lòng và Casey mừng vì anh có thể nghỉ một ngày để tham gia với bọn họ trong buổi picnic Jackson bất chợt tổ chức này.
Ánh mắt cô dừng lại trên người đàn ông chiếm cứ nhiều nhất trong tâm trí cô, và cô thấy trái tim mình hơi nhói lên. Anh đã trở nên vô cùng ý nghĩa với cô trong một tháng vừa qua. Cô không hy vọng điều đó. Không hề muốn. Nhưng những điều không ngờ tới cũng tới rồi. Cô đã yêu người không hề muốn gắn bó vĩnh viễn với ai.
"Á à," Dani ngồi kế bên nói. "Mình thấy rồi nhé. Nếu cậu không muốn Jackson nhìn thấy thì nên đến nơi chốn hạnh phúc của mình đi."
Khúc khích, Casey dứt mắt ra khỏi Jackson và quay lại với cô bạn. "Có một vấn đề với đề nghị đó, vì Jackson là nơi chốn hạnh phúc của mình."
"Ôi bạn yêu ơi, tệ thật."
Cười to hơn. "Rất hùng hồn đấy."
"Cậu biết không, mối quan hệ này có thể còn nhiều điều hơn cậu nghĩ," Dani nói, ngồi xổm xuống để đặt Lydia ngồi xuống bãi cỏ mở rộng dưới chân họ.
"Mình không nghĩ thế," Casey quỳ xuống, đặt Mia xuống khoảnh cỏ bên cạnh Lydia, cười với con trước khi nói, "Jackson rất rõ ràng điều gì sẽ xảy ra trước mặt. Anh ấy muốn sáu tháng. Giờ, một tháng trong đó đã qua. Anh ấy vẫn chưa nhắc gì đến việc tái thương lượng. Chưa đề cập rằng cảm xúc của anh đã thay đổi..." Ánh mắt cô trôi lang thang, như nó luôn thế dù cô có muốn hay không, đến chỗ Jackson.
Trong ánh nắng mùa xuân rực rỡ, mái tóc tối màu của anh sáng lên và đôi mắt lấp lánh. Đứng cùng các anh trai và Mike, với làn khói từ vỉ nướng cuộn lên và quay quanh anh nhờ cơn gió, trông anh gần như vừa bước ra từ giấc mơ. Anh cười lớn, khiến điều gì đó trong cô thót lại. Ánh mắt anh trượt tới chỗ cô, và cô cảm thấy sự đáp ứng trỗi lên của cơ thể mình.
Cô thở dài và cố ý nhìn Dani, đang ngó cô lom lom. "Ôi," bạn cô thở dài, "cậu thực sự sa vào rất sâu đúng không?"
"E là vậy," cô nói.
"Không khó hiểu," Dani nói với cô, vẫy một tay về phía quang cảnh xung quanh. "Nơi này thật tuyệt. Jackson rất phi thường và điên cuồng vì con cậu. Cậu phải là cục đá mới không bị tác động.
Casey gật đầu và mỉm cười với hai người phụ nữ đang lại gần họ. "Cậu hoàn toàn đúng về chuyện đó, nhưng chuyển chủ đề đi nhé?"
"Ờ, đúng."
"Xin chào," Gina King nói khi cô ngồi phịch xuống bãi cỏ, dưới bóng cây du già. "Julie và chị muốn đến đây với hai người nếu được."
"Dĩ nhiên là được," Casey nói và mỉm cười với Julie, đang ôm chặt cô con gái sơ sinh vào ngực, ngồi xuống bên cạnh cô.
"Con trai em là đứa bé đáng yêu nhất," Gina cười nhăn nhở với Dani. "Cách thằng bé cư xử với Emma làm chị cảm động muốn chết."
Rất tự nhiên, cách chắc chắn nhất để giành được tình bạn vĩnh viễn của Dani là khen ngợi một đứa con cô. Khi cô ấy chìm đắm vào cuộc trò chuyện về con cái với Gina, Casey nhìn Julie vén áo cho Katie bú.
"Con bé thật đẹp," Casey nói nhỏ, vươn tới chạm một ngón tay lên cái trán của cô bé. Mia đã lớn rồi và Casey có thể thấy trước được ngày tháng khi cô nhóc không còn là trẻ con, chỉ cần mẹ nữa. Cô muốn có nhiều con hơn, cô tha thiết nghĩ. Nhưng sinh Mia đã rất đắt đỏ, cơ hội lặp lại trải nghiệm này rất mong manh, và cô biết thụ thai theo những cách khác gần như không thể. Nhưng khi cô cân nhắc điều đó, một ý nghĩ mới thì thầm trong tâm trí cô và biến mất khi Julie bắt đầu nói.
"Cảm ơn em, Travis và chị dĩ nhiên cũng nghĩ con bé thật phi thường." Julie hít vào khi Katie bám chặt lấy ngực cô, rồi lại mỉm cười nói, "Chị chỉ muốn nói lại với em là chị yêu những ý tưởng của em cho trang Web của cửa hàng bánh."
Làm ơn đi, Casey cười lại, đẩy những hối tiếc và lo âu ra khỏi đầu để ngày khác tính. "Em rất mừng. Em nghĩ sẽ rất vui khi lập trang web cho gia đình King và điều hành chúng."
"Cô gái của lòng tôi," Gina reo mừng. "Có người khác cũng coi công việc là niềm vui! Chị thề nếu nghe Adam làu bàu, mọi người sẽ nghĩ chị là bà vợ duy nhất trên thế giới đi làm. Và chị chỉ làm việc ngay trong trang trại! Anh ấy thấy chị mỗi ngày."
"Mike cũng y thế," Dani thêm vào, "nhưng vài lý do trong số đó là vì vợ chồng mình đã trở thành mấy con tàu chỉ gặp nhau vào đêm!"
"Travis cũng ghét nữa," Julie cười nhỏ.
"Anh ấy dùng tiệm bánh của chị làm một đề nghị rất cám dỗ để ban đầu chị cưới anh ấy, còn giờ anh ấy làu bàu vì chị dành quá nhiều thì giờ ở đó." Cô cười nhẹ. "Nhưng rồi chị nhắc nhở anh ấy rằng đá anh ấy ra khỏi phòng thử rượu ở trang trại vất vả thế nào."
Thật hay khi được ở cùng với tốp phụ nữ này, nghe tất cả họ phàn nàn âu yếm về đức ông chồng. Nhưng nó cũng khiến Casey quay trở lại với một sự thật đơn giản. Cô có thể phàn nàn mọi thứ về Jackson, nhưng cô không thực sự có quyền đúng không? Anh ấy không phải chồng cô. Anh là người tình của cô.
Người tình tạm thời.
Bất kể cô thấy nơi này quen thuộc như ở nhà đến đâu, ở bên những người phụ nữ này, cùng gia đình King, trên một ngôi biệt thự tuyệt vời trên đỉnh đồi, không một thứ nào trong số đó thực sự là của cô.
"Em nghĩ khi đứa bé này sinh ra," Dani ranh mãnh nói, "em có thể đến chỗ Casey xin việc." Cô chuyển ánh mắt đầy hy vọng sang chỗ bạn. "Bằng cách đó em có thể ở nhà với lũi trẻ, có lẽ cả Mike nữa và bọn em có thể gặp nhau lâu hơn câu chào trệu trạo trước cửa khi đổi ca!"
"Ý hay đấy," Gina thêm vào. "Chị đã lập rất nhiều kế hoạch cho thì giờ của Casey, nên có lẽ em ấy sẽ cần giúp đỡ."
"Chị có kế hoạch à?" Julie cười, chuyển Katie bé bỏng từ ngực bên này sang bên kia. "Lui đã, chị dâu của em, em còn cả một tiệm bánh sắp mở cửa và em muốn chỗ menu đó hoàn thành trước buổi nếm thử ở rượu trang -"
Vô cùng vui vẻ vì bản thân, Casey trao cho họ nụ cười rộng ngoác và vỗ tay. "Cũng nhiều như niềm yêu thích được ở trung tâm chú ý của em," cô nói, "em còn rất nhiều việc phải lo quanh đây." Rồi cô nhìn sang Dani. "Với cậu... chúng ta sẽ nói chuyện, vì nếu cậu nói thật, mình có thể tận dụng cậu sớm hơn."
"Thật hả?" Mắt Dani lóe sáng khi nghĩ đến việc được ở nhà với các con.
"Chắc chắn rồi," Casey nói. Với tất cả công việc mới mà cô lên lịch, cô sẽ cần giúp đỡ. Còn ai tốt hơn cô bạn thân nhất chứ? "Với menu cho rượu trang," cô quay sang Julie, "em nảy ra ý định mới hôm qua mà em nghĩ chị sẽ thích."
"Xuất sắc!" Julie phấn khích kêu lên, và không thể đừng khiêu khích Gina. "Em thắng rồi. Chị xem luôn được không?"
"Chắc rồi." Casey đứng dậy. "Để mắt đến Mia giúp em, em sẽ chạy lên trên nhà lấy xuống."
Để cánh phụ nữ trông nom lũ trẻ, Casey chạy nước rút qua bãi cỏ đến cửa sau ngôi nhà. Cô chạy qua sân sau lát đá, dừng lại đủ lâu để vẫy Jackson, rồi lạy chạy qua khung cửa Pháp để mở và bước vào không khí mát mẻ và tối tăm của căn bếp đẹp như vẽ.
Căn bếp được nghỉ ngơi một ngày vì Jackson đang bận rộn nướng bữa tối của chính anh, nên ngôi nhà hơi trống trải và im lặng khi Casey chạy qua hành lang lên gác. Từ bên ngoài, tiếng vọng cười nói trôi tới tai cô theo cơn gió nhẹ khiến cô mỉm cười khi chạy vào phòng ngủ của Jackson. Tạm thời hay không thì cô vẫn là một phần của gia đình lớn này. Vì đã sống một mình suốt nhiều năm, ý tưởng được bao quanh bởi những người mình yêu thương thật là hay.
Cô đã cho Jackson xem thiết kế mới cho menu của King Vineyard sáng nay, và cô khá chắc cô đã bỏ tập giấy lại trên tủ quần áo của Jackson. Cô bước vào căn phòng đầy mùi hương của anh và thấy cái cô cần tìm ngay lập tức. Nhưng qua khóe mắt, cô chú ý thấy một hộp to bao cao su mới nhất nằm giữa chiếc giường thủ công sạch sẽ.
"Ôi trời, hoàn hảo," cô lẩm bẩm lắc lắc đầu. Nếu bất cứ ai trong gia đình anh lên lầu vì bất cứ lý do gì, đó sẽ là thứ đầu tiên thu hút sự chú ý của họ. Y như những gì cô cần. Chắc chắn là tất cả họ đều biết cô và Jackson là tình nhân. Nhưng điều đó không có nghĩa cô cần phải vẽ cho họ cả bức tranh.
Nhặt chiếc hộp lên, cô mở ngăn kéo tủ quần áo cạnh bàn để cất đi. Nhưng cả thế giới dừng lại và hộp bao cao su rơi đột ngột rơi khỏi những ngón tay vô lực khi cô tìm thấy một chiếc hộp trang sức bằng nhung xanh sẫm kẹt trong ngăn kéo.
Tâm trí chạy đua, tim đập bình bịch, cô nín thở, nhặt lên, mở lẫy và nhìn chăm chăm vào một viên kim cương to đến mức xứng đáng với mã bưu điện riêng của nó. Nó lấp lánh trong ánh sáng như thể đang chờ ai đó cho nó cơ hội tỏa sáng. Miệng Casey khô khốc trước sự ám chỉ đó.
Jackson định cầu hôn ư?
Traí tim cô nảy tưng tưng trong ngực và một niềm vui không ngờ tới đem lại rất nhiều mảnh hạnh phúc sắc nhọn xuyên qua cô gần như đau đớn.
"Này," Jackson đứng ngoài ngưỡng cửa, "Có chuyện gì thế? Anh thấy em chạy - "
Cô quay lại, ánh mắt đầy yêu thương và giơ ra chiếc hộp cô tìm thấy. Và sự vui vẻ tắt lịm trong nụ cười trên khuôn mặt anh.
"Chúa ơi," anh thì thầm. "Cái đó của Marian."