Cô bé lôi kéo vali hành lý đứng ở dưới lầu, nhìn cái quán mì thịt bò nho nhỏ này, phảnh phất về tới lúc mình vừa đến nơi này, trong nháy mắt đã trôi qua hai năm.
Đang ở trong hồi ức, một người lại đây nắm chặt tay cô bé: “Tiểu Phong, mau đi cùng anh.”
Cô quay đầu lại nhìn, là anh, là người mình thường thường mơ thấy, là người mình ngày đêm tơ tưởng gặp lại, hiện giờ lại đứng trước mặt mình: “Không được, tôi còn có việc.”
Thiếu niên vội hét lên: “Tiểu Phong, tin anh một lần đi, nếu không đi thì không kịp nữa.”
Cô bé nhất thời có chút ngốc: “Vì sao?”
Thiếu niên biết không nói rõ ràng với cô thì cô sẽ không đi cùng mình đành phải nói ngắn gọn: “Hôm nay dì Trần sẽ đến đây đón em, em không thể đi cùng dì ấy em biết không? Đi rồi em sẽ không bao giờ có thể quay về nữa, Tiểu Phong nghe anh một lần, theo anh đi được không?”
“Đi? Sở Phong, không nghĩ đến dì ngàn tính vạn tính cuối cùng thế nhưng lại là con.” Tiếng nói của Trần Tĩnh vang lên từ sau lưng.
Sở Phong xoay người bảo vệ Trần Phong ở sau người, nhìn thấy mấy người mặc áo đen ở bên cạnh Trần Tĩnh: “Dì Trần, con…, để Tiểu Phong đi được không? Cô ấy là một người sống sờ mà! Không phải là máy móc để dì dùng để bảo vệ quyền lực.”
“Sở Phong, con cảm thấy con bảo vệ được nó sao?” Trần Tĩnh nói.
“Dì Trần!”
“Đủ rồi, tôi đi theo bà.” Cô bé nói, vốn dĩ đây chính là cô trốn cũng không xong không phải sao? Ba năm nay cô đã không có bất cứ tiếc nuối gì.
Thiếu niên xoay người giữ chặt tay cô bé khẩn cầu nói: “Tiểu Phong, em không thể đi cùng dì ấy, hiện tại em đi cùng dì ấy buổi tối em sẽ phải mặc váy cưới gả cho một người em không quen biết cũng không thích, em biết không?
Tuy rằng người kia có tiền có thế, nhưng con gái ông ta cùng tuổi với em, em có biết không? Em không thể đi cùng dì ấy, Tiểu Phong.”
Cô bé nhất thời có chút không thể chấp nhận, cô bé kéo tay thiếu niên ra, nói với Trần Tĩnh: “Anh ấy nói là thật vậy ư?”
“Đúng vậy.”
“Được, Trần Tĩnh tôi nói cho bà biết, bất luận việc gì khác tôi cũng có thể đáp ứng với bà, cho dù bà coi tôi là máy móc giữ gìn tiền bạc của bà cũng không sao cả, nhưng tôi chỉ có một yêu cầu, tôi không gả, tôi phải gả cho ai tôi tự mình chọn, bà không có quyền quyết định một nửa kia cho tôi.” Cô bé bình tĩnh mà nói, phảng phất ngay lúc này trên đời không có bất cứ chuyện gì có thể nhấc lên cảm xúc của cô.
“Không có quyền thì tao hỏi mày muốn gả cho ai? Mày muốn gả cho ai? Sở Phong sao? Trên mặt pháp luật nó là anh mày!”
“Trần Tĩnh nếu tôi nhớ không nhầm mà nói bà đã ly hôn với bố tôi rồi đi! Nếu không bà sao có thể kết hôn với Sở Uyên, bà thật sự cho rằng tôi không biết đúng không? Nếu không phải bố tôi nói cho tôi bà định giấu tôi cả đời ư?”
“Đương nhiên, thậm chí hiện tại tao cũng có thể tìm thầy thôi miên đến thay đổi ký ức với quá khứ của mày.” Trần Tĩnh nghịch nhẫn trên tay, râu ria mà nói, phảng phất đối với bà ấy đây cũng không phải là chuyện lớn gì.
Cô bé nắm chặt tay cầm vali hành lý: “Trần Tĩnh, bà lại một lần thay đổi nhận thức của tôi về sự vô sỉ của bà.”
Trần Tĩnh nhìn chiếc đồng hồ vàng giá trị xa xỉ trên tay: “Tao không có thời gian thảo luận cái gì với mày, chuyến bay 9 giờ rưỡi, đi thôi!”
Sở Phong nói khẽ với Trần Phong: “Tiểu Phong, một lúc nữa anh ngăn bọn họ lại, chìa khoá ở trên xe em nhanh chóng chạy đi.”
Cô bé nhìn anh, nói không thèm để ý là giả: “Vậy còn anh?”
“Em không cần phải lo cho anh, dì Trần sẽ không làm gì anh, tin tưởng anh được không?”
Cô bé nhìn hai mắt chứa đầy mặt mình của thiếu niên, quả nhiên trước mặt anh ngụy trang của cô đều yếu ớt như vậy: “Được.”
Trần Tĩnh suy nghĩ một chút, nảy ra một ý niệm, khoé miệng gợi lên một nụ cười tà: “Chúng mày không cần bàn tính chuyện nho nhỏ đó, Sở Phong mày muốn mang nó đi tao cho mày một cơ hội, mày đi lái xe lại đây, tao sẽ nói cho mày.”
Thiếu niên cảnh giác nói: “Tôi dựa vào cái gì phải tin tưởng dì.”
“Tin hay không tùy mày.”
Hai người đều biết Trần Tĩnh không thể tin, nhưng: “Sở Phong, anh lái xe đến đây trước, tôi ở đây chờ anh.”
“Yên tâm đi! Tôi chờ anh! Anh nói xem muốn dẫn tôi đi đâu!”
Thiếu niên cuối cùng vẫn là gật đầu chạy đi lái xe, sau khi thiếu niên rời đi, cô bé buông vali hành lý, từng bước từng bước đi gần đến bên Trần Tĩnh, cô nói với bà: “Bà biết không? Thật ra bất luận bà làm thế nào, kết quả cuối cùng chú định đều là xấu nhất, không phải sao?”
Trần Tĩnh cười nói: “Tiểu Phong, tao nói cho mày một việc! Về Sở Phong, Tiểu Phong mày còn chưa biết đi? Sở Phong nó vì mày mà đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Sở, Sở Uyên thậm chí còn xoá tên nó khỏi gia phả nhà họ Sở, mày có biết không?
Từ một người được mọi người tung hô, một công tử nhà giàu được người nịnh bợ vì mày mà lưu lạc thành một người bình thường, những người đối tối với nó trước đó vì bối cảnh của nó, hiện tại tàn nhẫn với nó bao nhiêu mày có biết không?”
“Cái… cái gì?” Trần Phong không thể tin được, tất cả những thứ này trước nay cô đều không biết, thậm chí không nghe nói qua chút nào, vì mình mà rời khỏi nhà họ Sở là vì sao?
“Tao biết mày rất tò mò vì sao chuyện này không công bố với thiên hạ, nhưng mà chuyện này chỉ có vài người ở cao tầng trong giới thương nghiệp mới biết đến, là Sở Phong quỳ gối trước mặt Sở Uyên xin ông ấy đừng công bố ra ngoài, chỉ vì không nói cho mày biết, hiện tại mày hiểu vì cái gì chưa?
Hơn nữa mày nói tao muốn một người đã không có quan hệ gì với nhà họ Sở phải chết, ai sẽ để ý một cái mạng kia?”
Nói xong cô bé nhìn về Sở Phong đã lái xe đi về phía chính mình, mà ở bên trái anh có một chiếc xe chạy về phía anh, hoàn toàn không có ý muốn giảm tốc độ, cô bé theo bản năng chạy đến đẩy anh ra.
Trong nháy mắt kia cô bé cảm thấy thời gian giống như đều yên lặng, cô bé cảm giác được trên người mình còn có chất lỏng sền sệt, đại não của cô bé ở một khắc kia biến thành đen nhánh, cả người giống như nổi trên không trung, trừ bỏ đau thì cái gì cũng không cảm nhận được.
Hoãn một lúc cô bé cật lực mở to mắt, mơ hồ trong tầm mắt cô nhìn thấy một người đang nói gì với cô, ý thức tàn lưu nói cho cô đây là thiếu niên kia đang lo lắng cho mình, cô cảm thấy dường như có chất lỏng lạnh lẽo nhỏ trên mặt mình, cô biết anh khóc, nhưng cô đã không còn sức lực nâng tay giúp anh lau nước mắt nữa.
Miễn cưỡng lộ ra một nụ cười tươi, hé miệng nói với thiếu niên: “Anh… anh Phong, em từ trước đến nay… đều không… hối hận, ở đêm mưa… kia… em gặp được một người… Là anh, em từ trước đến nay… đều không oán anh… không hận anh… em… em chỉ hận chính bản thân mình… không có dũng khí nói với anh… nói với anh… em thích anh.”
Cuối cùng thì cảm ơn anh! Còn có thật xin lỗi.
Nhưng một câu cuối cùng này em không muốn nói, bởi vì như vậy có lẽ anh có thể sẽ nhớ em cả đời!