Bùi Triển Vân đối Hàn Nguyệt cười nói: “sư muội, ta nhớ rõ muội rất ghét bị phiền toái quấn lấy cơ mà?”
“này này này, ngươi nói ai phiền toái hả?” Tuyên Thiếu Minh bất mãn xen mồm vô nói.
Hàn Nguyệt thản nhiên đáp: “có đôi khi giải quyết phiền toái cũng là một dạng năng lực tu luyện.”
xem ra bọn họ đối phiền toái đã muốn đạt thành có chung nhận thức, Tuyên Thiếu Minh đành phải buồn bực một mình không ý kiến.
Bùi Triển Vân trở nên nghiêm túc, nói: “muội muốn làm thật sao?”
“Hàn Nguyệt cũng không tùy tiện nói giỡn.” dứt lời, lúc này con mắt của Hàn Nguyệt mới nhìn về phía Tuyên Thiếu Minh, hỏi: “sư đệ ngươi cảm thấy thế nào?”
“ta? sư tỷ hỏi ta?” Tuyên Thiếu Minh trong ánh mắt tràn ra tia cảm động quang mang, cuối cùng cũng có người chú ý tới sự hiện hữu của y a.
“ân!” Hàn Nguyệt hơi hơi vuốt cằm, nói: “ngươi cảm thấy để đại sư huynh tiếp tục dạy ngươi tốt, hay là muốn để ta dạy ngươi?”
Tuyên Thiếu Minh lúc này không chút do dự trả lời: “đương nhiên ta là muốn sư tỷ dạy…ách…” y hậu tri hậu giác nhớ tới Bùi Triển Vân còn ở ngay bên cạnh, bản thân trả lời sảng khoái như vậy tựa hồ rất không để mặt mũi cho hắn? ánh mắt vừa chuyển, vội vàng bổ cứu nói: “tuy rằng để đại sư huynh dạy ta rất tốt, bất quá nếu đại sư huynh thân kiêm chức vị chưởng môn, ta không muốn gây thêm phiền toái cho đại sư huynh, vẫn cứ là dể Hàn Nguyệt sư tỷ dạy ta tốt hơn đi.”
Hàn Nguyệt nói: “đại sư huynh ngươi xem, tiểu sư đệ đã nói như vậy rồi, huynh vẫn chưa yên tâm đem y giao cho muội sao?”
“đúng vậy, đúng vậy!” Tuyên Thiếu Minh cười cười lấy lòng Bùi Triển Vân.
Bùi Triển Vân trầm ngâm một lát, cười nói: “vậy được rồi, Hàn Nguyệt, tiểu sư đệ kính nhờ muội, muội cũng không nên khi dễ y.”
Hàn Nguyệt tiếp được ánh mắt có điều ám chỉ của hắn, không nói được một lời, xoay người rời đi.
Tuyên Thiếu Minh tâm tình mừng rỡ như điên trở lại phòng, một mặt sung sướng tươi cười, một mặt cởi ra ngoại bào chuẩn bị lên giường đi ngủ.
Bùi Triển Vân đóng cửa phòng lại, quay đầu nhìn thoáng qua Tuyên Thiếu Minh đang vô cùng thích thú, khóe miệng chậm rãi cong lên.
“tiểu sư đệ, ngày mai ngươi bắt đầu phải theo Hàn Nguyệt luyện công, ta nghĩ…ngươi đại khái không muốn ở trước mặt Hàn Nguyệt dọa người ta sợ đi?” hắn ý chỉ nói.
“như vậy là ý tứ gì?” Tuyên Thiếu Minh truy vấn.
“ngươi nếu ở trước mặt Hàn Nguyệt ngay cả trung bình tấn cũng đứng không được…” hắn dùng khóe mắt xem xét sắc mặt đột nhiên thay đổi của Tuyên Thiếu Minh, đồng tình nói: “vậy trong lòng Hàn Nguyệt làm sao nhớ ngươi?”
Tuyên Thiếu Minh bật người dậy lo lắng, cầu xin giúp đỡ: “kia, làm thế nào bây giờ?”
“ta nghĩ chỉ có một biện pháp.” Bùi Triển Vân ngưng trọng nói.
“mau nói cho ta biết là cách gì đi.”
“nhưng mà, ngươi có thể sẽ phải chịu đau khổ một chút.”
“không qua hệ, không sao cả.” Tuyên Thiếu Minh hiên ngang lẫm liêt nói, vì mặt mũi cùng tôn nghiêm nam tử hán, chịu chút đau khổ thỳ tính là cái gì!
“được lắm, sư đệ ngươi có dũng khí như vậy, ta rất bội phục.” Bùi Triển Vân nhẹ nhàng nở một nụ cười vô cùng xinh đẹp.
đêm đó, Bùi Triển Vân ở trên giường của mình thư thư phục phục(1) mà ngủ, còn Tuyên Thiếu Minh…vì mặt mũi cùng tôn nghiêm nam tử hán của y, y ở dưới ánh trăng đứng trung bình tấn suốt cả một đêm.(anh chơi em nó ác quá đi ==#)
sáng sớm hôm sau, Bùi Triển Vân tự mình đem Tuyên Thiếu Minh đến trong tay Hàn Nguyệt, cả đêm không chợp mắt Tuyên Thiếu Minh đối Hàn Nguyệt lập lời thề son sắt, cam đoan mình tryệt đối sẽ không để cho nàng phải thất vọng.
Bùi Triển Vân giao người xong trực tiếp chạy lấy người, Hàn Nguyệt liền dẫn Tuyên Thiếu Minh đi vào một nơi thoạt nhìn như là sài phòng(2).
“sư tỷ, nơi này là…” Tuyên Thiếu Minh có dự cảm không tốt.
“trước khi mặt trời lặn phải chẻ xong tất cả.” Hàn Nguyệt phân phó.
“toàn bộ?” Tuyên Thiếu Minh kêu to, đáng thương y cả đêm qua đều luyện trung bình tấn!
còn có, y cuối cùng có thể xác định được đây chính là sài phòng, bằng không gặp quỷ mới có nơi chất đầy củi như vậy.
Hàn Nguyệt thấy y tranh cãi ầm ĩ hơi hơi nhíu mi lại, lạnh lùng nói: “làm không được sao?”
“ta…” Tuyên Thiếu Minh nhìn nhìn đống củi hù chết người kia, lại nhìn nhìn Hàn Nguyệt lãnh diễm mê người, sau khi cân nhắc một phen lợi hại, không còn cách nào gật gật đầu nói: “ta làm được.”
“vậy bắt đầu đi.” Hàn Nguyệt ôm kiếm, tựa vào tường.
Tuyên Thiếu Minh ở một góc sáng sủa tìm được cái búa, ước lượng sức nặng, phát hiện quả thực là nặng đến muốn chết, ngay cả nâng lên cũng khó khăn, chứ đừng có nói là chẻ củi.
“sư tỷ, nơi này còn có cái búa nào khác không?” Tuyên Thiếu Minh tìm khắp nơi đều không thấy, đành phải quấy rầy Hàn Nguyệt đang bế mâu dưỡng tức(3).
Hàn Nguyệt liếc mắt nhìn y, nói: “sao không dùng búa trên tay ngươi?”
“chính là…”
ánh mắt của Hàn Nguyệt lướt nhanh đến, y lập tức ngậm chặt miệng, ngoan ngoãn lấy cái búa trong tay bắt đầu làm việc.
một cái, hai cái, ba cái.
Tuyên Thiếu Minh mệt đến vù vù thở dốc, trên trán bắt đầu đổ mồ hôi, cây gỗ kia mới nứt ra thành bốn đường, y dùng cả hai chân hai tay cuối cùng mới nhấc được cái búa ra khỏi thanh gỗ.
cứ như vậy, chặt tới khi bầu trời tối đen vẫn chưa chặt xong! Tuyên Thiếu Minh ở trong lòng thê thảm hô to.
đúng lúc này, một thân ảnh khí thế bức người hiện ra ở cửa sài phòng, chặn lại ánh sắng từ bên ngoài chiếu vào.
Tuyên Thiếu Minh ngẩng đầu nhìn lại, đứng ở trước mặt y, hai tay đang ôm vài bó củi kia không phải tam sư huynh Võ Kinh thỳ là ai?
“ngươi làm cái gì vậy?” Võ Kinh nhìn y hỏi.
“sư tỷ,,,bảo ta làm…bảo ta làm…” bị dóng dáng cao lớn che phủ, Tuyên Thiếu Minh trở nên lắp bắp.
“muội bảo y ở đây luyện lực cho tay.” Hàn Nguyệt lên tiếng nói.
“dạy y luyện công không phải do đại sư huynh phụ trách sao?” Võ Kinh cảm thấy kỳ quái.
Hàn Nguyệt đi tới, nói: “hiện đại sư huynh đang mang rất nhiều trọng trách, vậy nên giao y cho muội.”
Võ Kinh nhíu mi, lặng yên nửa ngày không nói câu nào. vươn tay cầm lấy cái búa của Tuyên Thiếu Minh, sau đó đi ra ngoài một lát, lúc trở lại đưa cho y một cái búa khác.
“kia là cái búa ta dùng, đệ cầm có vẻ khó khăn, vẫn là dùng cái này đi.”
“hảo…được.” Tuyên Thiếu Minh thụ sủng nhược kinh(4) tiếp nhận, quả thực cầm trong tay thoải mái hơn rất nhiều.
Võ Kinh quay đầu nhìn Hàn Nguyệt nói: “như vậy cũng được đi.”
Hàn Nguyệt từ chối cho ý kiến nhìn hắn chăm chú, trong đôi mắt luôn luôn lãnh đạm ẩn ẩn có phần phẫn nộ nảy lên.
Tuyên Thiếu Minh lại một lần nữa cảm nhận được không khí có phần quái dị, nhưng mà mạc danh kỳ diệu chen giữa gai người y cũng không biết vấn đề là ở chỗ nào?
hôm nay, thẳng đến khi trời tối Tuyên Thiếu Minh mới miễn cưỡng chẻ xong củi. tha cái thân thể tàn tạ trở về phòng, vốn tưởng rằng trên bàn sẽ có cơm tối chờ y về ăn, ai biết ngay cả chén nước đều không có.
ngẫm lại cũng đúng, Bùi Triển Vân làm sao có lòng tốt như vậy, chính mình nghĩ thật sự cũng kỳ lạ.
nghĩ như vậy, Tuyên Thiếu Minh đầy bụng ủy khuất không chỗ nào phát tiết đặt mông xuống ngồi trong sân, y phục đơn bạc ngả người về sau nằm xuống, ngửa mặt lên trời ngắm nhìn những ánh sao đêm.
mệt mỏi quá…thật đói…y bắt đầu nhắm mắt lại, vô thức nỉ non.
“đói bụng còn không mau đúng dậy dùng cơm.”
thanh âm dễ nghe truyền vào trong tai, y nhanh chóng mở mắt ra.nhìn thấy chính là ngũ quan tinh tế, tuấn dung trắng nõn thường ngày, khóe mắt mỉm cười nhìn sao cũng đều giống bộ dáng của Bùi Triển Vân…
Tuyên Thiếu Minh nhất thời tỉnh táo lại, trước mắt không chỉ có Bùi Triển Vân, mà hắn còn cầm trên tay đầy món ăn thơm ngào ngạt.
“oa, có cơm ăn!” Tuyên Thiếu Minh nhảy dựng lên, đưa tay cướp lấy bát cơm, thật giống như là đã bị bỏ đói vài ngày.
nhìn y một thân chật vật, Bùi Triển Vân nhọn nhọn mi, cố ý hỏi: “hôm nay cùng Hàn Nguyệt luyện công thế nào? rất cao hứng sao?”
“ngô ngô…cũng được…cũng được…” Tuyên Thiếu Minh lập lờ nói.
Bùi Triển Vân phát hiện tư thế cầm đua của y hết sức kỳ quái, cẩn thận nhìn kỹ lại, nguyên lai lòng bàn tay của y đã bị sứt toác ra, cũng không biết Hàn Nguyệt đến tột cùng là dùng cái phương pháp gì dạy y luyện công.
Tuyên Thiếu Minh rất nhanh liền ăn xong, mang cái bát không hướng lên trời, thỏa mãn chùi chùi miệng.
Bùi Triển Vân cười nói: “mau đi rửa mặt rồi ngủ sớm một chút, sáng mai tự mình đến chỗ Hàn Nguyệt tiếp tục luyện công.”
dặn dò xong, hắn thuận tay dọn đống bát đĩa đã sạch trơn rời đi.
Tuyên Thiếu Minh nhìn theo bóng dáng hắn sải đi từng bước, trên mặt hơi lộ ra vẻ muốn nói lại thôi.
(1) thong thả
(2) phòng chứa củi
(3) nhắm mắt dưỡng thần ( nghỉ ngơi)
(4) được sủng mà kinh hãi