• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

1122# Re:

Chủ thớt đâu rồi, sẽ không lên ban công đấy chứ?

1123# Re:

Thím trên đừng nói mò hahahaha

1124# Re:

Tự nhiên thương Z vl, nói thật Z cũng quá thảm…

1125# Re:

Sáng đến nơi rồi, cho dù sốc phản vệ do dị ứng lông chó cũng không cần cấp cứu lâu vậy chứ…

1126# Re:

Quý vị, tôi có một suy đoán táo bạo.

1127# Re:

Đền đệt thằng trên câm

1128# Re:

Phỉ phui cái mồm!

1129# Re:

Không đến nỗi chứ, chẳng phải gia đình T đều thuộc quân đội và sở nghiên cứu hay sao? Tôi có chút ấn tượng với anh hai cậu ấy, hình như là cán bộ văn phòng bên quân uỷ, không biết lần này là đi công tác hay chỉ là đến thăm người thân

1130# Re:

Quân uỷ… Cảm giác Z càng thảm

1131# Re:

Trời mẹ… Quân uỷ… Có thể nào sẽ làm khó chủ thớt hay không?

1132# Re:

Tình trường thất chí, sự nghiệp lao đao, khổ thân Z

1133# Re:

Z cũng đâu biết ổng dị ứng lông chó, hơn nữa người máy công tác cũng đã đồng ý cho Z mang chó vào, Z cũng đâu phải làm trái quy tắc, liên quan gì tới ổng? Chỉ là vô tình thôi, nếu vì chuyện này mà ảnh hưởng đến công việc của Z, đó mới thực sự là chuyện chúng ta phải cảm thấy thất vọng!

Nhưng chuyện tình cảm của Z thì chưa biết được… Đó dù sao cũng là anh trai T, lời nói rất có trọng lượng…

1134# Re:

Tán thành thớt trên, tóm lại… ờ, thương Z

1135# Re:

Chủ thớt, nếu mọi việc thuận lợi, nhớ về báo bình an nhé!

1136# Re:

Thực sự thảm quá thảm…

1168# Chủ thread tuyệt vọng:

Tôi về rồi đây…

Đừng nói nữa, giờ trong lòng tôi vẫn rất tuyệt vọng, cũng rất phức tạp… Anh nam thần không có việc gì lớn, tạ ơn nền y học tiên tiến của chúng ta. Lúc ở bệnh viện, trong đầu tôi chỉ toàn những suy nghĩ loạn xị, thậm chí cảm thấy mình sắp trở thành kẻ thù hại chết anh nam thần…

Nhưng dù vậy… tôi nghĩ thiện cảm mà nam thần dành cho tôi nhất định sẽ giảm… rất tuyệt vọng, thực sự rất tuyệt vọng…

Sau khi bác sĩ nói anh nam thần không có việc gì, nam thần ở lại chăm sóc anh ấy, tôi thì về nhà trong trạng thái hồn xiêu phách lạc, không biết sau này nên đối mặt với nam thần sao nữa.

Về đến nhà, tôi mới nhớ ra con chó con kia vẫn tạm thời được gửi ở chỗ người máy gia chánh ban Y khoa, tôi còn phải đi đón nó về.

Đều là lỗi của tôi, đang yên đang lành tự nhiên muốn tặng chó con cho nam thần làm gì… Rõ ràng mọi người cũng đã nói với tôi gia đình nam thần không cho nuôi chó, vì trong nhà họ có người dị ứng lông động vật.

Giờ thì hay rồi, vốn định mời nam thần đi ăn ở Mũ Lông Bạc, xem ra bữa ăn này lại bị hoãn vô thời hạn.

1169# Re:

… Thương thớt

1170# Re:

Chủ thớt! Nam thần vẫn chưa nói gì mà! Sao chưa chi bác đã nản!

1171# Re:

Đúng vậy, nam thần có trách ông không?

1172# Re:

Tôi cảm thấy T rất thấu tình đạt lý, chỉ là một hành động vô tình, anh ấy chắc chắn sẽ không trách Z

1173# Re:

Cho dù T không trách Z, nhưng gia đình họ thì phải làm sao? Ấn tượng đầu tiên đã hỏng bét rồi

1174# Re:

Chuyện gia đình thì càng không cần lo.

Dù sao cho dù ấn tượng đầu tiên tốt đến đâu đi chăng nữa, gia đình T cũng sẽ không đồng ý chuyện này đâu!

1175# Re:

… Thằng trên cứ đánh rắm vào hội nghị

1176# Re:

Hợp lý…

1177# Re:

Càng ngày càng cảm thấy chủ thớt thảm

1178# Re:

Đâu chỉ là thảm, phải là cực kỳ thảm mới đúng

1179# Chủ thread tuyệt vọng:

Trời sáng rồi, tôi còn phải đi làm.

Tạm thời cứ gửi chó con ở ban Y khoa đi vậy… khi nào tan làm rồi đón về sau. Không cần lo cho sức khoẻ tôi, lâu lâu thức trắng một đêm thực sự không phải chuyện gì lớn, chỉ là tâm trạng tôi hiện tại rất tuyệt vọng, không muốn gặp đám tân binh phiền phức kia chút nào.

Lúc trước đã hứa sau khi về sẽ kể cho mọi người câu chuyện gặp gỡ giữa tôi và T trước kia, mặc dù chuyện này bị tôi làm cho rối tinh rối mù, nhưng nếu đã hứa thì tôi sẽ cố gắng thực hiện.

Đi làm không thể phân tâm, vậy đi, sau khi tan làm, tôi sẽ kể chuyện này cho mọi người.

1180# Re:

Thương thớt…

1181# Re:

Chủ thớt à bọn tôi không sốt ruột phải biết ngay đâu! Ông không nghỉ ngơi gì suốt một ngày rồi, xong việc thì về ngủ một giấc đi!

1182# Re:

Ai đi hỏi thăm xem ý T thế nào đi? Tôi cảm thấy trạng thái của Z…như sắp sụp đổ vậy?

1183# Re:

Oà sáng nay tôi mới gặp Z, ổng rõ ràng vẫn cực kỳ nghiêm túc, cực kỳ chỉn chu, hoàn toàn không có vẻ gì là đau khổ…

1184# Re:

Trời sập trước mặt thần thái vẫn bất biến…

1185# Re:

Ổng chỉ đơn giản là mặt liệt thôi

1186# Chủ thread tuyệt vọng:

Tôi vừa tan tầm.

Vừa đón chó con về, nó không biết gì cả, ăn no là lăn lông lốc, trông đúng là rất đáng yêu.

Tôi đi hỏi người máy gia chánh ban Y khoa, nó nói đêm qua từ sau khi đi bệnh viện, nam thần vẫn chưa về, chắc vẫn nán lại trong viện chăm sóc anh cậu ấy. Nghe nó nói vậy, tôi lại nhớ lại chuyện ngu xuẩn tôi làm hôm qua. Nhưng chuyện cũng đã xảy ra, giờ có hối hận thế nào đi chăng nữa cũng không còn tác dụng.

Lúc trước đã hứa sẽ kể cho mọi người trước đây tôi và T gặp nhau như nào, giờ tôi cũng không ngủ được, vậy thì kể luôn cho mọi người vậy.

Trước khi tốt nghiệp trường quân đội, vào Bộ Chỉ huy, tôi đã biết nam thần, có điều tôi nghĩ chắc cậu ấy cũng không nhớ tôi, khi đó mọi người đều còn nhỏ, nhớ mới là lạ…

1187# Re:

Wow trúc mã trúc mã!

1188# Re:

Cũng đâu phải đâu? Trúc mã trúc mã thì phải nhớ chứ

1189# Re:

Z à hay anh đi ngủ một lát đi, bao lâu rồi anh không nghỉ ngơi…

1190# Re:

Đúng vậy, đừng lo lắng, chuyện đâu sẽ có đó

1191# Re:

Tôi tin nam thần là người phân minh, sẽ không trách ông

1192# Re:

Z mau ngủ đi ~ Mai rồi kể ~

1193# Re:

Chủ thớt tôi làm ở ban y khoa này, nếu bác thực sự lo lắng, tôi đi hỏi thăm ý T cho bác nhé?

1194# Re:

Chủ thớt như vậy… tự nhiên cứ thấy đau lòng

1195# Re:

Không hiểu sao lại thành fan Z…

1196# Re:

Thành fan (y)

1197# Chủ thread tuyệt vọng:

Cảm ơn mọi người quan tâm, tôi thực sự không buồn ngủ.

Hơn nữa đôi khi, hồi tưởng quá khứ cũng là một cách giảm bớt áp lực, ít nhất như vậy sẽ khiến tôi cảm thấy thoải mái hơn một chút.

Cha mẹ tôi… là người rất tuyệt vời.

Từ khi tôi có trí nhớ đến nay, họ vẫn luôn dựa vào sự cố gắng của bản thân thu nhận, chăm sóc những đứa trẻ bị vứt bỏ. Họ xuất thân thấp kém, thu nhập ít ỏi, để nuôi sống những đứa trẻ này, họ đã phải bỏ ra biết bao mồ hôi, nước mắt. Cha tôi làm lao động chân tay nặng nhọc ở bến tàu, còn mẹ tôi thì làm bảo mẫu hỗ trợ hoàn thành gia vụ, chăm sóc trẻ nhỏ trong một số gia đình giàu có. Gia đình mà mẹ tôi làm thuê rất tốt bụng, ngoài việc thường cho rất nhiều tiền lương, sau khi nghe nói mẹ tôi có nhiều con như vậy, phu nhân nhà đó lập tức mời mẹ tôi đưa con cái đến đó để tiện chăm sóc.

Đúng, đây là một câu chuyện cũ rích, tôi nghĩ mọi người cũng đã sớm đoán được phần sau.

Khi ấy, nam thần ở với mẹ mình. Hồi nhỏ cậu ấy rất yếu, hay ốm bệnh nên được đưa về vùng nông thôn không khí trong lành. Nhưng dù vậy, khi bệnh nặng, cậu ấy vẫn phải ở trong cabin trong suốt cách ly vi khuẩn.

Lúc tôi gặp cậu ấy, cậu ấy chính là như vậy.

Phu nhân kéo tấm rèm trước của sổ sát đất ra, ánh nắng chiếu lên làn da tái nhợt của cậu ấy. Cậu ấy cuộn người trong cabin, ôm một quyển sách rất dày, gầy yếu như chỉ chớp mắt thôi là sẽ biến mất giữa ánh mặt trời. Tôi đứng ngoài sân, bò nhoài trên bệ cửa sổ, cứ thế ngây ngốc nhìn cậu ấy.

Giờ nghĩ lại, lúc ấy tôi thật ngu ngốc.

Nam thần rất dễ ngượng, lúc ấy dù sao mới chỉ là một đứa trẻ, chưa từng gặp người ngoài, còn hơi sợ người lạ, căn bản không dám nói chuyện với tôi. Hồi bé cậu ấy đặc biệt đáng yêu, tôi lại hay hiếu kỳ, thường xuyên chạy đến cửa sổ nhìn cậu ấy.

Rốt cuộc có một ngày, cậu ấy khỏi bệnh, mẹ cậu ấy dẫn cậu ấy ra ngoài sân hít thở không khí. Cậu ấy nằm nhoài trên bãi cỏ đọc sách, tôi không dám lại gần bắt chuyện với cậu ấy. Đúng vậy, từ đầu chí cuối tôi vẫn chưa nói với cậu ấy được câu nào.

Nhưng hình ảnh đó… Cha mẹ tôi rất yêu chúng tôi, đồng thời dạy cho chúng tôi rất nhiều phẩm chất đối nhân xử thế tốt đẹp. Nhưng vì những hạn chế riêng của bản thân, họ chưa từng dạy chúng tôi học, vậy nên tôi và các em tôi đều tương đối ghét học tập, cảm thấy đó là việc tốn công vô ích, không thể giúp gì cho gia đình khốn khó này.

Việc gì phải học chứ, đa số chúng tôi đều nghĩ vậy, biết bao nhiêu chữ cũng vẫn nghèo nàn khốn khổ mà thôi, công việc tay chân rõ ràng có thể kiếm nhiều tiền hơn.

Nhưng hình ảnh nam thần đọc sách đã khắc sâu vào đầu tôi, cả đời này tôi vẫn sẽ nhớ vẻ mặt hết sức chăm chú, thành kính của cậu ấy, như thể trong cuốn sách đó có ẩn chứa thứ gì rất đặc biệt vậy.

Mẹ tôi chưa bao giờ từ chối yêu cầu của tôi, tôi vào trường học với số tiền mình tích cóp, đồng thời cũng ảnh hưởng đến những người khác trong gia đình tôi. Ừm… ngoài tôi, mọi người khác cũng có những công việc rất tốt, cha mẹ tôi không cần tiếp tục đau đầu vì tiền một món ăn nữa. Họ cho rằng tôi biết nhìn xa trông rộng từ khi còn nhỏ, nhưng thực ra… tôi chỉ là bị dáng vẻ hết sức chăm chú của nam thần lúc ấy hấp dẫn mà thôi.

Cậu ấy thay đổi cuộc đời tôi.

Sau đó không lâu, cha tôi tìm được một công việc tương đối ổn ở thành phố khác, cả nhà chúng tôi chuyển đi. Lúc đó, tôi vốn cũng chưa tiếp xúc nhiều với nam thần, chỉ là hơi tiếc nuối, chứ không thấy buồn mấy.

Năm cấp ba, tôi vào trường quân đội. Nói ra thì xấu hổ, một trong những nguyên nhân lớn nhất là vì trường quân đội miễn giảm rất nhiều học phí và có trợ giúp tài chính, cha mẹ tôi thực sự khó có thể gánh vác chi phí đại học thông thường. Tôi không cảm thấy mình có thiên phú, cũng không có cái gọi là bối cảnh xuất thân, vậy nên không thể không nỗ lực gấp bội để bù lại sự chênh lệch giữa tôi và người khác. Sau khi tốt nghiệp, tôi được điều đến đây. Vốn tôi cũng không nhận ra nam thần, cậu ấy thay đổi rất nhiều. Mãi đến khi tôi tình cờ trông thấy lý lịch của cậu ấy… biết tên mẹ cậu ấy, mới biết cậu ấy chính là người tôi gặp năm ấy.

Thích cậu ấy đại khái là chuyện về sau, cậu ấy là một người rất cố gắng, rất tích cực tiến về phía trước. Cậu ấy tốt với tất cả mọi người. Lúc mới đến đây, tôi chưa có quân hàm cao như vậy, cũng không có chỗ dựa vững chắc. Lúc ấy Tư lệnh Mike cũng chưa nhậm chức, bầu không khí trong quân đội tối tăm hơn hiện tại rất nhiều, tôi không có chỗ đứng, gặp phải rất nhiều chuyện không tốt, lúc vất vả nhất, tôi suýt nữa đã buông xuôi.

Nhưng nam thần thì khác, cậu ấy cho tôi động lực bước tiếp, cậu ấy nói với tôi nếu tôi gục ngã ở đây, những người kia sẽ càng vui, sẽ không một ai tiếc hận. Nhưng nếu tôi có thể kiên trì bước tiếp, sẽ có một ngày, bọn họ phải hối hận vì hành vi trước kia của mình.

Cậu ấy không nói suông, cuộc sống về sau của tôi tốt hơn không ít. Vốn tưởng ấy là nhờ sự kiên trì của bản thân mình, mãi sau này tôi mới biết tất cả là do nam thần giúp đỡ. Mặc dù chưa bao giờ nói ra khỏi miệng, nhưng tôi… thực sự rất biết ơn cậu ấy.

Tính cách của cậu ấy khiến người ta luôn muốn đến gần, muốn trở thành người như cậu ấy. Tôi chưa từng cho rằng mình là đặc biệt, cậu ấy tốt với rất nhiều người, mà chuyện hôm qua… Thực ra tôi biết chứ, cậu ấy sẽ không trách tôi, cậu ấy vốn không phải người như vậy, nhưng chính bởi vậy, cảm giác tội lỗi trong lòng tôi mới càng nặng.

Tôi hơi mệt, tôi đi ngủ một chút.

1198# Re:

Tem!

1199# Re:

Chủ thớt không cần nghi ngờ, giờ ông cũng ngu ngốc vl

1200# Re:

Đậu xanh một mở đầu quen thuộc

1201# Re:

À thì… tui chỉ tò mò, gặp phải chuyện không tốt là chuyện gì?

1202# Re:

Thím trên, tư lệnh hồi đó vì chuyện này mà vào tù, thím đoán xem là gì

1203# Re:

Thực ra chính là đối xử bất công thôi… Đừng nói nhiều, mấy chuyện này Z cũng không muốn nhắc lại, chỉ là tôi không ngờ nam thần lại ngăn chặn chuyện này cho người khác.

1204# Re:

Tôi cũng không ngờ… Thực ra để ngăn chặn chuyện này, T nhất định là lấy danh nghĩa cha mình và gia tộc ra, trong khi ảnh vẫn luôn muốn trốn tránh bóng ma từ gia đình… Hình như T đến đây làm việc chính là vì muốn rời xa người nhà

1205# Re:

Bất ngờ, có thể nói nam thần rất thích Z ấy

1206# Re:

Cười chết, nhiều năm như vậy, cái tính im lặng là vàng của Z vẫn không thay đổi

1207# Re:

Tôi đây!!! Chính là tôi!!! Tôi là fan cuồng của Z đây!!!

Nói thật anh không ngu ngốc chút nào! Anh mà ngu thì đã sớm bị loại từ giai đoạn sàng lọc sơ cấp khi vào bộ chỉ huy rồi! Anh vừa có thiên phú vừa chăm chỉ! Hết thảy hôm nay đều là điều anh xứng đáng có được!!!

Cả T nữa! Anh ấy giỏi quá!

Chúc hai người bách niên giai lão nhé!!!

1208# Re:

Hahahahaha ông trên lại nữa

1209# Re:

Z còn từng trải qua khoảng thời gian như vậy à… không tưởng tượng nổi

1210# Re:

Quá khứ của Z căn bản có phải bí mật gì đâu, hình như rất nhiều người đều biết hoàn cảnh gia đình ảnh không tốt, cho nên có thể đi đến ngày hôm nay mới thực sự là giỏi

1211# Re:

Không thể thiếu sự hỗ trợ của dâu hiền vợ đảm T nha ~

1212# Re:

Chủ thớt, tôi ở ban Y khoa đây… T về rồi, vừa về đã hỏi con cún kia đâu rồi, đúng lúc tôi đi ngang qua nghe thấy, có vẻ cậu ấy không giận đâu

1213# Re:

Cũng có thể là muốn cho chó vào nồi

1214# Re:

Chắc Z ngủ rồi, không nghỉ ngơi gì suốt bao lâu

1215# Re:

Rốt cuộc năm đó xảy ra chuyện gì? Hoang mang

1216# Re:

Đi tra tin tức năm đó đi, vụ này rất lớn, chèn ép nội bộ + đối xử bất công, nghe nói tình trạng quy tắc ngầm kéo dài suốt nhiều năm, mãi đến khoá đó mới bị đưa ra ánh sáng, tư lệnh trước vào tù, sau đó tư lệnh Mike mới đến kế nhiệm

1217# Re:

Không thể không nói… tôi yêu tư lệnh Mike

1218# Re:

Tôi cũng yêu ổng! Nhưng tuổi tác tư lệnh đúng là hơi lớn thật, thực sự không tiếp thu được

1219# Re:

Cũng lớn lắm đâu, giờ tuổi thọ của loài người dài vl, ổng vẫn trẻ mà

1220# Re:

Lớn gì mà lớn… đ hiểu… Tiện thể thả tim ngài tư lệnh

1221# Một nhân viên tốt bụng vô danh:

Thím chậm một bước rồi, hôm qua Mũ Lông Bạc nhận được yêu cầu đặt bàn của tư lệnh Mike.

Bàn hai người.

1222# Re:

??? Tư lệnh với ai?

1223# Re:

Tôi kính ngưỡng ổng thôi… không phải là thích ổng

1224# Re:

Cha mẹ Z đúng là rất tốt…

Mà có thể nuôi dạy được một người như Z cũng là rất giỏi

1225# Re:

Yep, cảm giác như đất bần hàn sinh thiên chi kiêu tử

1226# Re:

Thiên chi kiêu tử hình dung F thì đúng hơn

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK