Hôm nay Tạ Trường An lại bắt đầu ngồi xổm nhìn chằm chằm vào chuồng gà đến xuất thần, Phó Vọng Chi đi lên núi một mình rồi.
Khe suối chảy róc rách, nghe tiếng nước trong như có thể thấy được tới đáy. Phó Vọng Chi liếc nhìn cá chép tinh toàn thân lấp lánh kim lân, thầm nghĩ mạch nước thiên hạ thật sự liên thông với nhau, lúc này cũng có thể gặp mặt.
“Gặp nhân duyên của ngươi rồi ư?” Cá chép tinh thò đầu ra khỏi mặt nước, vẫy vẫy đuôi.
“Gặp rồi.”
“Là người như thế nào?” Cá chép tinh không khỏi tò mò.
“Một nam tử chốn nhân gian.”
“Nhân loại a…” Cá chép tinh bơi một vòng, do dự một chút lại ngoi lên khỏi mặt nước, “Người có biết người cùng yêu ở chung, người sẽ bị giảm tuổi thọ không?”
Đáy lòng của Phó Vọng Chi lập tức hoảng sợ, “Tại sao?”
“Nhất là khi hoan ái với yêu, tinh dịch sẽ làm người giảm đại thọ.”
Phó Vọng Chi cứng đờ, trước mắt hiện ra dáng vẻ tươi cười rạng rỡ của Tạ Trường An.
Vì vậy suốt một tháng tiếp theo, hai người chỉ thuần khiết đắp chăn đi ngủ, làm Tạ Trường An bứt rứt không yên, hăng hái hừng hực đành phải tự an ủi một mình.
Bắt đầu bước vào giai đoạn cổ bình? Hay đã có tân nhân?
(*) giai đoạn cổ bình là giai đoạn khó khăn trong một mối quan hệ, vượt qua giai đoạn này mối quan hệ có thể phát triển vượt trội, nhưng trái lại thì chỉ có thể tan vỡ.
Đêm đó, khi Phó Vọng Chi vừa cởi ngoại bào, Tạ Trường An từ phía sau thò tay nhéo mông hắn. Phó Vọng Chi xoay người tựa đầu lên cổ Tạ Trường An chà xát, “Đừng quậy.”
Phó Vọng Chi tắt đèn, vén chăn chuẩn bị đi ngủ thì thấy Tạ Trường An ngồi trên giường ngoắc ngoắc chân nhìn mình.
“Sao còn chưa ngủ?”
Tạ Trường An không trả lời, bắt đầu cởi quần, đôi chân dài thẳng tắp lộ ra, cổ họng Phó Vọng Chi lập tức khô khốc. Y đẩy ngã Phó Vọng Chi xuống giường, ấn đầu gối lên khố của Phó Vọng Chi rồi cúi đầu cắn lấy đai quần của hắn.
Phó Vọng Chi đã sớm ngạnh nhưng cái gì cũng không làm.
Tạ Trường An đột nhiên ngồi dậy, giương cằm nhìn Phó Vọng Chi, trào phúng cười nhạo một tiếng rồi trầm mặc đi ngủ.
Phó Vọng Chi biết đã hỏng chuyện nhưng hắn không có cách nào giải thích, không cách nào nói cho y hiểu – hắn chỉ là yêu, sẽ hại người.
Sáng sớm Tạ Trường An đã ra ngoài, vừa đi vừa nhặt một đống đá cuội biến chúng thành vàng kim rồi trở lại thanh lâu.
Trong lâu, ánh đèn trong suốt như pha lê, màn trân châu lấp lánh, giai nhân yểu điệu nhảy múa trên nền ngọc liên thai giữa sảnh, hồng trướng thanh yên, ngợp trong vàng son.
(*) ngọc liên thai: đài sen được khắc trên ngọc
Tú bà vừa trông thấy kim chủ Tạ Trường An bước vào mặt mũi liền tươi cười như hoa, nhanh nhẹn gọi một đám cô nương tới gặp vị công tử đào hoa này, thoáng chốc náo nhiệt cả lâu.
Trong đám người đột nhiên có một vị mỹ nhân ở phía sau lén nhìn Tạ Trường An, nhìn đến lê hoa đái vũ, khốc hoa liễu trang, đó chính là vị mỹ nhân xinh đẹp năm xưa đã làm vỡ chiếc vòng ngọc.
(*) lê hoa đái vũ, khốc hoa liễu trang: đại khái là khóc nhưng vẫn đẹp như hoa
Tạ Trường An vô tình nhìn thấy, thuận tay lau đi nước mắt như châu ngọc trên mặt nàng rồi tiến vào trong.
Mãi cho đến khi trời sẫm tối, Tạ Trường An vẫn chưa quay về, Phó Vọng Chi cau mày, nghĩ đến chim trời cá nước trong núi mà châm đèn lên núi tìm y.
Xuyên qua màn đêm, vừa lúc trời âm, không trăng không sao, trong núi một màu tối đen tĩnh mịch trông xa như một con ác thú giương cái miệng đầy máu mặt mày dữ tợn chực chờ.
Phó Vọng Chi vươn tay triệu hồi sơn gian phi điểu, triệu mãnh hổ, triệu thổ địa công, đi khắp núi tìm Tạ Trường An.
Thế nhưng, một đêm không có kết quả.