Là như thế nào? Cho là Lâm Bắc không có đeo mắt kính, hay vẫn nghĩ Lâm Bắc không có tránh đi? Nếu bàn về thân mật, các ngươi vẫn còn non nớt, so với còn Lâm Bắc kém rất xa á!
Cuối cùng, không khỏi . . . . . . Mọi người đều biết, như vậy liền lớn tiếng—— Móa!
"Thiệu Khải, anh mau đến đây xem đi!" Ngồi ở bên bàn ngoài hành lang, Đường Dĩ Kỳ giống như phát hiện ra cái gì kinh thiên động địa lắm, vội vàng gọi Tề Thiệu Khải ở phòng đối diện, muốn anh nhanh chóng ra ngoài đó xem.
"Sao vậy?" Nghe tiếng, Tề Thiệu Khải vội vàng ra ngoài xem.
"Anh xem kìa! Anh xem kìa!" Tay chỉ vào góc sân, cô hưng phấn nói."Độc Nhãn cũng có bạn gái rồi!"
Nhìn theo hướng cô chỉ, quả nhiên là thấy Độc Nhãn đang quấn quýt cùng một con mèo nhỏ, Tề Thiệu Khải không khỏi nở nụ cười. "Như vậy thật là tốt a!"
"Đúng vậy!" Gật đầu cười, ngay sau đó thấy Độc Nhãn đang cọ cái mặt mũm mĩm của nó vào bụng mèo nhỏ, Đường Dĩ Kỳ không thể không trêu: "Độc Nhãn háo sắc, làm nũng với mèo nhỏ."
"Đó là bản tính đàn ông!" Ngồi xuống bên cạnh cô, Tề Thiệu Khải cố gắng tạo ra bộ mặt tỉnh bơ trả lời.
"Khư!" Xì anh một cái, ngay sau đó Đường Dĩ Kỳ nghĩ đến cái gì đó, hiếu kỳ nói: "Hình như Trầm Tương Vân không còn tới đây nữa?"
"Anh đã nói rất rõ ràng, cô ấy sẽ không quay lại đây." Cố ý vò rối mái tóc dài đen nhánh của cô, Tề Thiệu Khải nhẹ nhàng nói.
Một tuần trước, sau khi bị anh từ chối một cách tuyệt tình, Trầm Tương Vân chưa từng quay lại đây. Anh nghĩ, cô đã chết tâm, sẽ không trở lại quấy rầy cuộc sống của bọn họ, như vậy rất tốt, vô cùng tốt.
"Nè! Anh lại cố ý làm rối tóc người ta!" Nổi cáu, Đường Dĩ Kỳ nũng nịu kháng nghị, tâm tư trong lòng bị anh làm cho quên mất, hoàn toàn quên một phút trước cô vẫn còn đang nói về chuyện Trầm Tương Vân.
Khẽ cười, ngược lại Tề Thiệu Khải rất thích cái tính dễ bị phân tán tư tưởng như vậy, vì vậy lại cố ý trêu cô mấy câu, làm cho cô vừa mắng vừa đánh.
Thoáng chốc, hai người cười giống như đứa trẻ làm náo loạn, lúc sau đã đến trưa, Đường Dĩ Kỳ mới vỗ vỗ vào cái mặt lười biếng của người bên cạnh——
"Anh muốn ăn gì vào bữa trưa?" Cười híp mắt hỏi thăm.
"Không phải bác gái không có ở nhà sao?" Khó hiểu hỏi ngược lại, anh biết bác gái đã về nam bộ uống rượu mừng nhân tiện thăm người thân, phải 2, 3 ngày nữa mới về.
Hiểu được ý anh, Đường Dĩ Kỳ giả bộ dạng sát thủ quắc mắt trừng mi."Mẹ em không có ở đây, đương nhiên là em sẽ nấu a! Anh nghĩ em không biết nấu sao? Hừ! Anh muốn ăn sơn hào hải vị gì, cứ việc nói ra, bản tiểu thư liền nấu cho anh!"
Bị cái mặt giả bộ hung ác chọc cho buồn cười, Tề Thiệu Khải muốn ăn không phải là sơn hào hải vị, mà là một món ăn dân dã."Cá sốt cà chua."
A. . . . . . Kể từ khi quen cô, sữa tươi trong tủ lạnh nhà anh đã giảm đi rất nhiều, ngược lại cơ hội ngày ăn ba bữa cơm bên nhà cô ngày càng nhiều.
"À! Đơn giản như vậy, quá coi thường em đấy!" Cố làm bộ mặt bị coi thường, thật ra trong lòng thầm kêu "Thật tốt".
Thật là may! Thật là may! Nấu Cá sốt cà chua quá đơn giản, không thành vấn đề, cực kỳ. . . . . .
Nhìn anh nghi ngờ, Đường Dĩ Kỳ buồn bực."Anh rất thích ăn Cá sốt cà chua sao?" Mỗi lần nấu món này thì anh luôn ăn đặc biệt nhiều, và đặc biệt vui vẻ, món ăn rất bình thường đơn giản, nhưng anh lại ăn giống như đang ăn sơn hào hải vị vậy.
"Đó là anh hoài niệm mùi vị. . . . . ." Như đang chìm vào quá khứ, Tề Thiệu Khải tim đập mạnh và loạn nhịp lẩm bẩm nói nhỏ, thấy cô vẫn còn vẻ mặt nghi ngờ, không khỏi nhẹ giọng nói: "Khi còn bé, bà ngoại thường nấu món này cho anh ăn."
Thì ra là như vậy!
Chợt hiểu ra, Đường Dĩ Kỳ tò mò hỏi: "Anh. . . . . .Sau này anh có về thăm bà ngoại không?"
Lắc đầu một cái, anh thấp giọng nói: "Khi anh ở nước ngoài, thì bà ngoại qua đời."
Mặc dù anh từng oán bà ngoại lựa chọn cháu nội mà bỏ anh, nhưng anh hiểu khi còn bé bà ngoại thật lòng thương yêu anh, trong lòng cũng rất nhớ quãng thời gian ở bên cạnh bà ngoại.
Nhìn người đàn ông trước mắt lạnh lùng nhưng có chút ưu tư cùng nuối tiếc, Đường Dĩ Kỳ hơi buồn, nhưng trên mặt lại nở nụ cười làm hiện lúm đồng tiền, giọng nói nhẹ nhàng tuyên bố, "Được! Hôm nay chúng ta liền nấu Cá sốt cà chua, chỉ là trong nhà không có sốt cà chua và cá rồi, anh phải đi mua cùng em nha?"
"Được!" Vẻ u sầu bị nụ cười trong sáng của cô thay thế đi, Tề Thiệu Khải không khỏi mỉm cười.
Vì vậy hai người nhanh chóng rời khỏi bàn, tay nắm tay chuẩn bị ra cửa mua đồ, trước khi ra cửa còn nhìn Độc Nhãn vẫn còn đang đắm đuối với mèo nhỏ, Đường Dĩ Kỳ không quên cười hì hì dặn dò ——
"Độc Nhãn, đừng mải lo tán tỉnh mèo nhỏ, phải nhớ trông nhà đó!"
Móa! Lâm Bắc là mèo không phải chó, cô nghĩ sao mà bảo tôi trông nhà?
Độc Nhãn khó chịu kêu một tiếng meo meo, không để ý tới hai người kia, thân thể mập mạp hướng mèo nhỏ đè xuống. . . . . .
"Meo meo ——" Tiểu Mi, chúng ta tiếp tục đi!
bbs. . cn
Tại sao anh không chịu trở về bên cô? Trước kia anh đối với cô thật tốt. . . . . . Chồng cô bên ngoài ngoại tình, về nhà thì đánh đập cô, cô quá mệt mỏi rồi, chỉ muốn có một người thật lòng tốt với cô. . . . . .Cô muốn quay lại với anh, nhưng tại sao anh lại từ chối chứ. . . . . .
Đúng rồi! Nhất định là bởi sự tồn tại của cô gái kia. . . . . . Chỉ cần cô ta không có ở đây nữa, nhất định anh sẽ trở về bên cô, cùng cô nối lại tình xưa. . . . . .
Chỉ cần cô ta không có ở đây. . . . . . Chỉ cần cô ta biến mất. . . . . .
Dòng xe qua lại không dứt, một chiếc xe màu trắng bạc dừng bên đường, bên trong xe chỗ tài xế ngồi, người phụ nữ vẫn cầm chai rượu Whiskey uống không ngừng, trên khuôn mặt đáng lẽ không chút tỳ vết còn lưu lại dấu vết bị chồng đánh.
Ô. . . . . . Cô chỉ muốn. . . . . Chỉ là muốn được anh yêu . . . . . . Chỉ là muốn được anh yêu a. . . . . .
Nước mắt không ngừng tràn ra, khắp mặt ướt át, cô say khướt nức nở, không nhịn được lại uống một ngụm rượu lớn nữa. . . . . .
Cô đang đợi, đợi một đôi nam nữ từ trong siêu thị đi ra. . . . . . Chờ. . . . . . Chờ. . . . . .
A. . . . . . Đến rồi! Bọn họ đi ra rồi !
Nức nở cười to thành tiếng, cô đạp chân ga, thẳng hướng người con gái đang đi ra kia mà phóng tới!
bbs. . cn
"Đã bảo anh không cần phải mua nhiều điểm tâm ngọt vị chocolate như vậy rồi, mà anh còn mua?" Bên ngoài siêu thị, Đường Dĩ Kỳ nhìn chằm chằm người con trai đang cầm trên tay hai túi lớn bánh ngọt vị chocolate, trên mặt đầy tức giận.
"Em thích ăn, có sao đâu?" Cười khẽ, Tề Thiệu Khải cảm thấy bộ dạng cô tức giận rất thú vị.
"Cho dù thích ăn, cũng không thể giống như anh mua nhiều như vậy a!" Phùng má, cô oán hận lên án, "Độc Nhãn là vết xe đổ đáng sợ rồi, em không muốn giống như nó, bị anh nuôi mập ú lên."
Độc Nhãn không mập!
Vì yêu mèo mà âm thầm biện hộ, chỉ là trên mặt Tề Thiệu Khải lại là nụ cười."Không sao! Anh ăn cùng em, chúng ta cùng nhau mập."
"Em không muốn mập á!" Bị câu trả lời của anh "có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu" làm cho bật cười, Đường Dĩ Kỳ không nhịn được đập anh một cái, ngay sau đó lại nói: "Xe máy để ở đối diện, anh còn xách hai túi lớn nặng như vậy, nên đứng đây, em qua lấy xe sang."
Vì anh ít khi ra khỏi chu vi hai trăm mét, cho nên không mua xe, vừa nãy họ đi ‘con cừu nhỏ’ của cô.
Gật đầu một cái, Tề Thiệu Khải không phản đối, chẳng qua khẽ dặn dò, "Qua đường cẩn thận một chút."
"Em biết mà!" Cười đáp một câu, mắt thấy đèn xanh sáng lên, Đường Dĩ Kỳ nhẹ nhàng đi sang đường, đến chỗ để xe.
Ngay lúc cô đi được nửa đường, một chiếc xe màu trắng bạc không biết ở đâu lao ra, với tốc độ kinh người đâm vào cô, khiến cho Tề Thiệu Khải đứng chờ bên đường không khỏi đứng tim, vứt hai túi thức ăn, thật nhanh chạy tới, đồng thời hét lên những tiếng thê lương——
"Dĩ Kỳ ——"
"Phanh!"
Trong tích tắc đấy, mọi động tác giống như chậm lại, anh nhìn thấy cô bị đụng bay lên cao, rồi lại rơi xuống, thời gian giống như là ngưng lại, thế giới yên lặng, tất cả tất cả đều biến mất trong mắt anh, chỉ còn thấy mỗi cô nằm im lặng ở đó. . . . . .
"Dĩ Kỳ, em. . . . . . em tỉnh tỉnh. . . . . . đừng. . . . . . đừng trêu anh. . . . . ." Run run ôm lấy thân thể mềm nhũn của cô, Tề Thiệu Khải giống như cười lại giống như khóc khẽ gọi, cả người run lên không ngừng.
Đây không phải là thật! Không phải là thật. . . . . . Một phút trước, cô còn cười và cãi vả đùa giỡn cùng anh, chuẩn bị về nhà nấu cơm cho anh ăn, không thể nào giờ lại nằm ở trong ngực anh không nhúc nhích. . . . . . Cái này không thể nào là thật. . . . . .
"Dĩ Kỳ, em đừng như vậy. . . . . . Mau tỉnh lại. . . . . . Tỉnh lại a. . . . . ." Không thể nào! Cô ấy đã đồng ý cả đời không bỏ rơi anh. . . . . . Cô ấy đã đồng ý rồi. . . . . .
"Ai nha! Có người bị đụng rồi, mau gọi xe cứu thương. . . . . ."
"Xe đụng người đâu? Không thể để cho nó chạy, lôi hắn ra ngoài. . . . . ."
"Móa! Là một phụ nữ, cả người toàn mùi rượu chết ngất ở trên ghế lái, muốn chết cũng không nên liên lụy người khác a . . . . . ."
Thời gian bất động rốt cuộc chậm rãi chuyển động, những lời xì xào xung quanh cùng với âm thanh của xe cấp cứu, như kim châm đâm vào trong tai anh, Tề Thiệu Khải nhìn khuôn mặt không có chút máu của Đường Dĩ Kỳ, rốt cuộc ý thức được đây không phải là mơ, mà là thực tế tàn khốc!
"Không cho phép em được chết. . . . . . Không cho phép em được chết. . . . . ." Ôm thật chặt thân thể hôn mê bất tỉnh, anh khóc tiếng khóc thê lương."Không cho phép em bỏ rơi anh, có nghe hay không? Không cho phép em bỏ rơi anh. . . . . ."
Phu nhân Thẩm Tương Vân của công ty nổi tiếng Thiếu Đông say rượu lái xe gây chuyện, trước mắt đã bị chồng cô giam lỏng ở nhà, chỉ là dựa vào tin tức đáng tin cậy mà biết, Thẩm Tương Vân bởi vì không chịu được sự bạo hành gia đình, nên mấy năm gần đây trạng thái tinh thần không được tốt, thường xuyên đến khoa tâm thần để điều trị, hôm trước cũng vì bị chồng đánh mới say rượu gây chuyện, nhưng tin tức này lại bị phía nhà chồng cô phủ nhận, trong nhà giàu thì cũng có những bí mật không muốn bị phanh phui. . . . . .
"Phụt" một tiếng động, màn hình TV tối đen như mực, khiến người trên giường bệnh không nhịn được liếc mắt tố cáo "Đầu sỏ gây nên".
"Không có gì hay, đừng xem!" Đem điều khiển ti vi cất đi, Tề Thiệu Khải lấy canh cá trong bình giữ nhiệt của bà Đường nấu, nhẹ nhàng giục, "Nhân lúc còn đang nóng uống đi, đừng để lạnh."
Từ hôm trước, bà Đường nhận được điện thoại của anh, biết con gái bị tai nạn được đưa đến bệnh viện điều trị, liền lập tức từ nam bộ về Đài Bắc, hai ngày nay không phải ở bệnh viện chăm sóc cô, thì là ở nhà hầm thuốc bổ cho cô.
Nhận lấy canh cá, Đường Dĩ Kỳ vừa uống vừa oán trách."Không được xem TV, em cảm thấy rất nhàm chán!"
"Cảm thấy chán thì nằm ngủ." Biết cô không thể chịu đựng được chấn động, Tề Thiệu Khải cẩn thận điều chỉnh đệm lưng gối đầu cho cô, đến tận giờ chỉ cần nhớ lại giây phút cô bị đụng xe, trái tim của anh vẫn như bị lưỡi dao sắc bén xẹt qua, đau đến mức không thở nổi.
May mắn mặc dù cô bị đụng đến hôn mê, nhưng sau khi kiểm tra tổng thể ở bệnh viện, giống như kỳ tích cô không có bất kỳ chấn thương nào nghiêm trọng cả, chỉ là cần phải ở lại bệnh viện để theo dõi ít ngày, làm cho anh hơi an tâm.
"Em mới ngủ dậy mà!" Chu miệng nhỏ lầu bầu, Đường Dĩ Kỳ từng chút từng chút từ từ uống canh, ngay sau đó lại không nhịn được hỏi: "Mẹ em đâu?"
"Hai ngày nay bác luôn ở bệnh viện, rồi lại chạy về nhà, anh sợ bác không chịu nổi, nên bảo bác ở nhà nghỉ ngơi, ở đây có anh là đủ rồi." Dịu dàng trả lời, Tề Thiệu Khải ngồi ở mép giường kinh ngạc nhìn cô, trong lòng không hiểu sao lại xúc động.
A. . . . . . Mặc dù sắc mặt rất tái, tinh thần cũng không quá tốt, nhưng cô ấy còn sống, còn hoạt động, hô hấp, thế là đủ. . . . . . là đủ rồi. . . . . .
Mất máu có thể bù lại, tinh thần, thể lực cũng có thể từ từ điều dưỡng, chỉ cần cô ấy không như ngày hôm đó nằm im bất động trong lòng của anh, anh đã đủ hài lòng rồi.
Nhận thấy một cái chớp mắt anh cũng không có mà chỉ nhìn mình, Đường Dĩ Kỳ bỗng dưng nhẹ nhàng cầm bàn tay anh. "Em rất khỏe, không có chuyện gì!"
Hai ngày nay, phát hiện anh luôn nhìn mình giống như chỉ cần một cái chớp mắt, cô sẽ biến mất, làm cho cô một lần lại một lần phải bảo đảm.
Nhẹ nhàng cầm lại tay cô, Tề Thiệu Khải khàn giọng nói nhỏ, "Đúng a! Em không có chuyện gì, em đã nói cả đời không bỏ rơi anh."
Cô không có nuốt lời, thật tốt, thật rất tốt. . . . . .
Cô thật đã dọa anh chết khiếp, đúng không?
Cảm nhận tay anh đang run lên, trong lòng Đường Dĩ Kỳ như nhũn ra, lẳng lặng mặc cho anh nắm tay mình, cho đến một lúc lâu sau, nhớ tới điều vừa thấy trên TV và báo, không nhịn được mở miệng hỏi ——
"Việc Trầm Tương Vân. . . . . ."
"Không cần nói tới cô ta!" Nghĩ tới chuyện cô ta thiếu chút nữa đụng chết Dĩ Kỳ, Tề Thiệu Khải lập tức nổi giận."Trước đây cô ấy đối xử với anh như thế nào, anh cũng không quan tâm, nhưng anh vĩnh viễn không thể tha thứ cho việc cô ta đã làm với em."
"Thật ra thì cô ấy cũng là một người phụ nữ đáng thương!" Nhớ tới tin tức trên TV nói cô ấy bị bạo hành gia đình, Đường Dĩ Kỳ cảm thấy đồng cảm.
Có lẽ vì hôn nhân không hạnh phúc, mới muốn quay lại với mối tình cũ, cộng thêm trạng thái tinh thần không ổn định, cho nên dùng thủ đoạn độc ác như vậy.
Biết cô thương cảm cô ta, Tề Thiệu Khải không chút đồng tình, giọng căm hận buồn bực nói: "Cho dù cô ta bị chồng hành hạ, cũng không nên có ý đồ làm tổn thương em."
Lúc đó nếu không phải cô mạng lớn, ai biết kết quả sẽ như thế nào? Chỉ là nghĩ thôi anh đã cảm thấy sợ hãi.
"Vậy. . . . . . anh nghĩ, cô ấy còn tới tìm anh nữa hay không?" Ai. . . . . . Mặc dù cảm thông cho Trầm Tương Vân, nhưng cô cũng không muốn bị uy hiếp sinh mạng nữa!
"Say rượu lái xe lại đụng bị thương người, đây chính là phạm tội, cộng thêm truyền thông không ngừng đưa tin, anh nghĩ cô ta sẽ không dám tới nữa." Cười lạnh một tiếng, Tề Thiệu Khải lại bổ sung: "Chỉ là nếu cô ta còn dám tới nữa, anh sẽ tuyệt đối sẽ không khách khí, để cảnh sát xử lý."
Nhìn anh phát hỏa, quyết tâm, Đường Dĩ Kỳ nhẹ nhàng "a" một tiếng, sau đó nghĩ đến cái gì đó, ánh mắt nhìn lên mặt anh, mang một ít ý nghĩ ngọt ngào cùng tò mò hỏi thăm: "Nghe nói sau khi em bị đụng xe bất tỉnh, anh khóc, phải không?"
Ha ha, đây là sau khi cô tỉnh lại nghe được các y tá trong bệnh viện nói, còn bảo anh khóc giống như quỷ gào thét, hại cô không tin vào tai mình.
Chỉ thấy lời vừa nói ra, gương mặt tuấn tú của Tề Thiệu Khải trong nháy mắt sung huyết đỏ bừng, tựa như lúng túng vừa tựa như xấu hổ, thật lâu không đáp.
A đó —— anh đỏ mặt chột dạ, xem ra là thật!
Nghĩ đến anh vì mình trước mặt mọi người mà khóc, Đường Dĩ Kỳ vô cùng cảm động lại thấy rất ngọt ngào, khoa trương than ra một lời hài lòng. "Xem ra anh thật sự rất yêu em!"
"Nói nhảm!" Quẫn bách trừng mắt nhìn cô, gián tiếp thừa nhận mình quả thật quá yêu cô, Tề Thiệu Khải giả vờ giận uy hiếp, "Em đã đồng ý với anh, cả đời sẽ không bỏ rơi anh đấy nha, nếu em dám can đảm không tuân thủ cam kết, anh vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho em đâu!"
"Được rồi! Được rồi! Em biết mà!" Lần đầu tiên trong đời bị người khác uy hiếp ngọt ngào đến như thế, Đường Dĩ Kỳ cười rực rỡ như hoa.
"Biết là tốt!" Liếc cô một cái, ngay sau đó dịu dàng kéo cô vào ngực, Tề Thiệu Khải lặng lẽ cười.
A. . . . . . Đã vậy bọn họ cho dù ai cũng không bỏ rơi được người kia đi, cùng nắm tay nhau đi đến già!
bbs. . cn
Một năm sau, bên trong phòng khách của một khách sạn 5 sao, một tiệc cưới đang chuẩn bị bắt đầu, bởi vì chú rể không có người thân, cộng thêm không có nhiều mối quan hệ, cũng không có nhiều bạn bè, khi đưa thiệp mời tới uống rượu mừng tất cả đều là bạn bè thân thích của cô dâu.
Bên trong phòng nghỉ ngơi của cô dâu, là đồng nghiệp tốt ở công ty của Đường Dĩ Kỳ—— cô đã gửi thiệp mời cho mỗi người——họ cũng vui vẻ cùng với cô dâu tám chuyện nói đùa, lòng tràn đầy chúc phúc.
Ngay lúc này, một đồng nghiệp nữ đến muộn như bị quỷ đánh chạy vào phòng nghỉ của cô dâu, trên khuôn mặt tỉ mỉ trang điểm lại đầy vẻ khiếp sợ cùng nghi ngờ, nắm tay cô dâu kêu khóc ép hỏi ——
"Dĩ Kỳ, chẳng lẽ cô cũng gửi thiệp cưới cho tổng giám đốc à?" Trời ạ! Trời ạ! Cô không thể tin được có chuyện này a!
"Làm gì có!" Đường Dĩ Kỳ cùng đồng nghiệp nữ trăm miệng một lời, hơn nữa không hẹn mà cùng xem thường.
A! Muốn diễn tấu hài cũng phải lựa đúng thời gian cùng trường hợp chứ!
"Nhưng mà. . . . . . Nhưng mà. . . . . ." Ôm đầu, cô vẫn còn trong khiếp sợ chưa ổn định lại.
"Nhưng mà cái gì?" Mọi người lần nữa trăm miệng một lời hỏi.
"Nhưng tôi vừa thấy tổng giám đốc ở bên ngoài mà!" Tay chỉ ra ngoài cửa phòng nghỉ của cô dâu, hét lớn.
Tổng giám đốc? Điều này sao có thể!
Coi như cô không biết xấu hổ gửi thiệp mời cho tổng giám đốc, với thân phận này của mình, nhiều lắm là gửi phong bao lì xì thôi, làm sao có thể tới tham gia tiệc cưới?
"Cô nhìn nhầm rồi!" Ha ha cười khan, Đường Dĩ Kỳ không thể nào tin nổi.
"Là thật, không tin mọi người ra ngoài mà xem!" Lời nói chắc chắn, chỉ kém không có chém đầu gà.
Nghe vậy, các đồng nghiệp vội vàng chạy ra xem, ngay sau đó không nói hai lời, toàn bộ xông ra ngoài.
Mặc dù Đường Dĩ Kỳ cũng muốn đi ra, nhưng ngại vì mình là cô dâu, chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi ở bên trong phòng nghỉ ngơi, mong mọi người nhanh chóng vào thông báo cho cô biết chuyện gì.
Quả nhiên, chỉ lát sau, các đồng nghiệp lại chạy vào, hơn nữa còn ôm đầu đi vòng vòng, la thét chói tai——
"A —— tôi không thể tin được, tổng giám đốc thật sự có ở đây. . . . . ."
"Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra a. . . . . ."
"Chúng ta có thể ngồi cùng bàn với tổng giám đốc, đến gần quan được ban lộc à. . . . . ."
"Tổng giám đốc ngồi cạnh tôi, tôi nhận trước. . . . . ."
"Nói bậy! Đó là chỗ của tôi. . . . . ."
"Là tôi! Là tôi. . . . . ."
"Không! Là tôi mới đúng. . . . . ."
Trong phòng nghỉ của cô dâu, một cuộc tranh giành vị trí ngồi bắt đầu, làm cho cô dâu khiếp sợ há hốc mồm, nói không nên lời.
Mặt khác, bên ngoài phòng nghỉ của cô dâu, ở đại sảnh tiệc cưới, chỉ thấy Ôn Thiệu Hằng vui vẻ cười cùng chúc phúc lôi kéo nói chuyện với chú rể ——
"Thiệu Khải, chúc mừng anh!"
"Cám ơn!" Ngày đại hỉ, tâm tình của Tề Thiệu Khải vô cùng tốt, nở nụ cười thật to.
"Không ngờ anh cũng có ngày hôm nay." Nhạo báng giễu cợt, nếu là một năm trước kia, Ôn Thiệu Hằng không cách nào tưởng tượng với cá tính lạnh nhạt của người bạn này sẽ yêu người khác, thậm chí còn kết hôn.
"Cậu nói cái gì?" Tề Thiệu Khải không nhịn được liếc ngang trừng người, ngay sau đó vừa cười vừa quay đầu khẽ kêu, "Độc Nhãn?"
"Meo meo!" Từ dưới bàn thật nhanh chui ra, hôm nay bộ lông của Độc Nhãn được chải đặc biệt bóng loáng, trên cổ còn có đeo nơ.
Ôm lấy Độc Nhãn mập mạp, Tề Thiệu Khải nhét nó vào trong ngực bạn tốt. "Hôm nay cậu phụ trách chăm sóc Độc Nhãn, cứ việc ăn uống thỏa mái, đừng quên cho nó ăn." Dứt lời, xoay người đi về phía phòng nghỉ của cô dâu.
A. . . . . . Đã đến lúc, nên dắt cô dâu ra ngoài tiếp khách rồi.
Đây là ý gì?
Mắt thấy chú rể chạy lấy người, Ôn Thiệu Hằng thật là dở khóc dở cười, chỉ có thể lắc đầu tự lẩm bẩm. "Mình là khách, thế nào lại thành vú em cho vật nuôi?" Đã vậy anh còn đưa một bao lì xì lớn, thật là thiệt thòi.
"Meo meo ——" Móa! Lâm Bắc cũng không muốn bị anh chăm sóc, nếu không phải nể mặt mũi anh, anh còn lâu mới có vinh dự được chăm sóc Lâm Bắc đấy!
Bị người làm bỏ rơi, Độc Nhãn tràn đầy khó chịu, hướng mặt anh mà dùng miêu trảo, vì vậy mà bộ đồ bị làm hỏng; mà chủ nhân bộ đồ lại không dám có ý kiến gì, vẫn phải chăm sóc con mèo mập trong lòng này thật tốt, chỉ có thể âm thầm kêu khóc. . . . . .
Ai. . . . . . Giờ đây người không bằng mèo a!