Ngô Khải hiến tủy thì ở lại bệnh viện hai ngày, hôm nay được xuất viện. Ngô Đồng định rửa xong trái cây sẽ cùng Tiểu Nguyên đến thăm, không nghĩ rằng Ngô Khải đã đến trước.
“Tiểu Khải, em đến rồi sao. Chị còn đang định sang thăm em đây.” Ngô Đồng đẩy cửa ra nói, thấy thím Hai cũng đứng cùng Ngô Khải thì lễ phép cười chào hỏi.
“Hôm nay mẹ đón em xuất viện, nên nhân tiện mang cho Tiểu Nguyên ít canh gà.”
Ngô Đồng hơi kinh ngạc nhìn hộp cơm để trên bàn “Làm phiền thím Hai quá.”
“không có gì, chỉ thuận tay thôi.” Hiếm khi thím Hai có vẻ mặt ôn hòa, trả lời.
Ngô Đồng cười cười, yên tĩnh ngồi bóc cam, lắng nghe Tiểu Khải nói chuyện với Tiểu Nguyên.
“Tiểu Nguyên, dù sao trong thời gian tới em cũng không dùng được, hay là tặng cho anh đôi giày GH đó đi.” (Giày bóng rổ số lượng giới hạn nhãn hiệu GH) Lúc Ngô Đồng không có ở bệnh viện, Ngô Khải đãquấn lấy Tiểu Nguyên để xin đôi giày bóng rổ mà cậu đã thích từ lâu.
“Nhưng em mua đôi giày đó để sưu tầm, không có ý định sử dụng đi chơi bóng rổ.” Đôi giày GH này là bản số lượng có hạn mà mình phải tốn rất nhiều công sức mới mua được, hiện trên thị trường đã khôngcòn.
“Giày chính là để đi mà, để ở nhà thật là lãng phí. Kỹ thuật chơi bóng của anh đây tốt như vậy, em cho anh đi nha. Lần sau nếu gặp được, anh sẽ mua trả lại cho em đôi khác.” Ngô Khải tiếp tục gây mê Tiểu Nguyên.
“Nhưng mà …” Tiểu Nguyên không muốn cho nhưng thấy anh họ thật sự thích nó thì lại do dự.
Thím Hai nhà họ Ngô thấy con trai mình xin một lúc lâu mà Tiểu Nguyên vẫn không đồng ý. Chẳng phải chỉ là một đôi giày thôi sao? Lập tức không vui nói “Tiểu Nguyên, anh họ đã cứu mạng con, thế mà con chỉ có một đôi giày chơi bóng cũng không nỡ cho?”
“Dạ … “ Mặt Tiểu Nguyên hơi đỏ lên, cũng không biết nói thế nào.
“Mẹ??” Ngô Khải kêu lên, không đồng ý, tâm trạng muốn có đôi giày chơi bóng cũng tiêu tan.
Ngô Đồng đang bóc vỏ cam, dừng tay lại một chút, sau đó tiếp tục bóc cho xong quả cam, đưa cho cậu em trai đang xấu hổ nhà mình, nói “Em ăn trái cây đi, chờ chị tiễn Tiểu Khải về quay lại chị em mình ăn cơm.”
“Phải ha, anh phải về thu dọn đồ đạc đây.” Ngô Khải cũng rất buồn bực, không khí đang vui vẻ, lại bị một câu nói của mẹ mình làm cho xấu hổ cực kỳ, Ngô Khải cũng không muốn ở lại nên theo ý Ngô Đồng đứng dậy ra về.
Thím Hai nhà họ Ngô thấy con trai đi rồi cũng không ở lại, đứng lên chuẩn bị rời đi.
“Thím Hai, để cháu tiễn thím.” Ngô Đồng đi theo ra bên ngoài.
Hai người đi vài bước, rất nhanh đến cửa thang máy. Thím Hai quay đầu nói “Đến đây được rồi, khôngcần tiễn nữa.”
Ngô Đồng nghe lời dừng lại.
“Cháu nhớ ngày mai phải đúng giờ nhé.”
“Ngày mai?” Ngô Đồng ra vẻ không hiểu hỏi.
“Cháu không nhớ sao?” Thím Hai có chút tức giận “Ngày mai là ngày hẹn với Tần Đại thiếu đi đăng ký kết hôn. không phải là Tiểu Nguyên phẫu thuật xong, cháu muốn đổi ý chứ. Ta nói cho cháu biết ….”
“Xem ra là thím Hai vẫn còn nhớ rõ … Chú thím vì điều gì mà để tiểu Khải hiến tủy.” Ngô Đồng bỗng nhiên cười lạnh lùng
“Cháu có ý gì.”
“Cháu không nói cho Tiểu Nguyên biết rõ bản chất của việc hiến tủy này, vì không muốn nó biết cái gì gọi là tình người ấm lạnh, đồng thời những lời nói vừa rồi của thím, cháu cũng không muốn phải nghe lại.”
“Thím nói gì sai sao?” Thím Hai không thể tin được, Ngô Đồng là phận cháu mà dám phê bình, chỉ trích người lớn “Nếu Tiểu Khải không hiến tủy cho Tiểu Nguyên thì Tiểu Nguyên có thể sống được đến bây giờ hay không. Thím nói Tiểu Khải cứu mạng Tiểu Nguyên thì có gì sai?”
“Cho nên phần ân tình này chị em cháu nhất định phải báo đáp rồi.” Ngô Đồng giận quá mà cười.
“Đó là đương nhiên.”
“Vậy cháu không cần phải lấy chồng nữa, về sau hai chị em cháu đến nhà chú thím ở, làm trâu làm ngựa báo đáp cho cả gia đình thím.”
“Cháu …” Thím Hai bị Ngô Đồng làm cho tức nghẹn trong lồng ngực.
“Thím Hai, bất kể thế nào thì gia đình thím cũng đã cứu mạng Tiểu Nguyên, trong lòng cháu rất cảm kích. Cháu đã đồng ý gả đến nhà họ Tần thì tất nhiên sẽ giữ lời. Nhưng cháu cũng không hy vọng hai nhà chúng ta vì chuyện này mà mà một chút tình cảm cũng không giữ được nữa.” Ngô Đồng nhìn thím Hai, nói tiếp “Dù sao thím cũng phải hiểu rằng, Tiểu Nguyên đã làm phẫu thuật xong, nhà họ Tần cũng có thể đơn phương rút vốn.”
“Ý cháu là gì?”
“Tháng máy đến rồi, hẹn gặp lại thím.” Ngô Đồng cười vẫy vẫy tay, cũng không đợi thím Hai bước vào thang máy, quay người đi về.
Ở phía sau, mặt thím Hai trở nên vặn vẹo nhưng cũng không có cách nào phản bác, đúng như lời con bé đã nói, số phận của Ngô thị về sau như thế nào thực sự là nằm trong tay Ngô Đồng.
Khi Ngô Đồng quay lại phòng bệnh, Tiểu Nguyên vẫn cầm quả cam trên tay, ngồi trên giường ngơ ngác.
“Em không ăn cam sao?” Ngô Đồng dịu dàng hỏi.
“Chị.” Tiểu Nguyên khổ sở ngẩng đầu “Em không phải là không muốn cho anh họ, em đã định đồng ý rồi.”
“Chị biết, Tiểu Khải không để ý đâu.” Ngô Đồng ngồi xuống bên cạnh em trai “Tiểu Nguyên em nhớ này, Tiểu Khải cứu em, chúng ta nhớ kỹ phần ân tình này. Tuy nhiên không phải việc gì cũng phải nhường Tiểu Khải. Em chỉ cần biết khi Tiểu Khải thực sự cần, chúng ta không ngại gì để giúp đỡ em ấy.”
Tiểu Nguyên như có điều suy nghĩ, nhẹ gật đầu.
----------
Thứ tư, thời tiết rất đẹp, ánh nắng tươi sáng, bầu trời xanh ngắt không một bóng mây, không phải vì tâm tình của Ngô Đồng mà ảm đạm đi mấy phần. Người ta thường nói “Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ” hay sao, hôm nay đáng lẽ phải mưa chứ, vì sao nhiệt độ không khí lại cao như vậy. Trong Cục Dân Chính mở điều hòa cũng không thể xoa dịu tâm trậng nôn nóng của Ngô Đồng.
Mặc một bộ đồ màu đen, Tần Qua bước vào sảnh lớn ngay lập tức nhìn thấy Ngô Đồng, bởi vì cô là người duy nhất ngồi ở ngoài, hơn nữa cô cũng là người phụ nữ xinh đẹp nhất ở đây.
Mái tóc dài xõa trên vai, áo sơ mi lụa chiffon, quần jean bó sát để lộ đôi chân đẹp, thon dài, thẳng tắp, đôi giày xăng đan màu bạc ôm nhẹ mắt cá chân.
Ngô Đồng cảm thấy một bóng người cao lớn đứng trước mặt mình, ngẩng đầu nhìn thấy Tần Qua, hờ hững hỏi “anh đến rồi à?”
“Em không vui sao?” Tần Qua nhạy cảm phát hiện cảm xúc của Ngô Đồng.
Tất nhiên là không vui rồi, có người phụ nữ nào gả cho một người đàn ông xa lạ mà vui vẻ, nhưng Ngô Đồng không thể thừa nhận, miễn cưỡng mỉm cười, lắc đầu “không.”
“Em không vui.” Giọng nói của Tần Qua càng thêm chắc chắn.
Người đàn ông này nhất định phải nói thẳng ra sao? Chẳng lẽ chỉ số EQ của anh ta là số âm sao? Ngô Đồng nhịn không được trừng mắt “Đúng vậy, đúng vậy, tôi chờ anh từ nãy đên giờ vậy mà anh lại đến muộn.”
Tần Qua nghe Ngô Đồng oán giận, nhếch miệng cười “trên đường lái xe đến đây, tôi gặp vụ tai nạn xe làm đường bị tắc lại. Tôi phải mượn tạm một chiếc xe gắn máy chạy đến đây đấy. Em xem này, trán tôi đầy mồ hôi.”
Ngô Đồng nhìn kĩ mới thấy người đàn ông này một đầu đầy mồ hôi, dường như mỗi sợi tóc đều ướt, áo thun cũng dính vào thân mình, nhưng vì anh mặc áo màu tối nên nhìn không rõ ràng.
“Vậy anh đi rửa mặt cho mát một chút.” Ngô Đồng nói
“Bao lâu nữa thì đến lượt của chúng ta.”
“Tôi đã lấy số thứ tự, số hơi lớn nên chắc phải đợi một lúc nữa.”
Tần Qua đứng lên, lấy từ túi quần cuốn số hộ khẩu và thẻ căn cước đưa cho Ngô Đồng, nói Ngô Đồng cầm giúp anh rồi đi vào nhà vệ sinh.
Khoảng năm phút sau, Tần Qua quay lại, ngồi xuống bên cạnh Ngô Đồng. Ngô Đồng thấy anh đã rửa mặt nhưng mặt mũi, tóc tai còn ướt nước, vì thế lấy trong túi xách gói khăn giấy đưa qua.
“Làm gì?” Bỗng nhiên trước mặt mình xuất hiện túi khăn giấy, Tần Qua không hiểu hỏi.
“anh lau khô mặt đi.”
Tần Qua nhíu mày, rồi như nghĩ đến một ý tưởng hay ho, anh nghiêng người về phía Ngô Đồng nói “Em lau giúp tôi đi.”
“anh …” một người đàn ông cao 1m8, trên mặt còn có vết sẹo mà còn làm nũng với mình, thật là mộttrải nghiệm khó nói.
“Nhanh lên, nước dính vào mắt rồi, khó chịu quá.” Tần Qua thúc giục.
Sao bỗng nhiên lại khó chịu, nếu khó chịu sao anh không lau khô từ trước đi. Ngô Đồng chỉ có thể mắng thầm trong lòng, cuối cùng cũng phải lấy khăn giấy lau khô nước trên mặt anh.
Trong lúc đó, khóe miệng Tần Qua khẽ nhếch, mắt cũng không nháy lấy một cái nhìn chằm chằm Ngô Đồng. Ngô Đồng bị anh nhìn như thế cũng không nhịn nổi.
“anh đừng nhìn chằm chằm tôi như thế.”
“Nhưng trước mắt tôi chỉ có em.” Tần Qua thật vô tội.
“Vậy thì nhắm mắt lại.”
“Ở nơi xa lạ, nhắm mắt làm tôi không có cảm giác an toàn.” Tần Qua nói "không có cảm giác an toàn tôi sẽ dễ nổi nóng. Em cũng biết là tôi …”
“Tôi biết rồi, anh thích làm gì thì làm”. Ngô Đồng cam chịu nói.
Thế là Tần Qua càng không kiêng dè mà nhìn Ngô Đồng, cho đến khi Ngô Đồng lau khô mặt cho anh, anh vẫn chưa thỏa mãn “Tóc của tôi cũng bị ướt, em lau giúp tôi đi.”
“Tóc không cần lau”.
“A … Vậy là em thích ngắm mặt của tôi.” Tần Qua bỗng nhiên như hiểu rõ, nói.
Sao anh lại không biết xấu hổ mà kết luận như vậy chứ. Ngô Đồng thật muốn bổ đầu anh ra xem bên trong có chứa cái gì.
Tần Qua thấy Ngô Đồng không thèm để ý mình thì nhàm chán nhìn xung quanh, thật đúng như lời mẹ nói, hôm nay đúng là ngày tốt, trong sảnh thật nhiều đôi đang ngồi chờ. Nhưng có vẻ có gì đó sai sai, Tần Qua quan sát một lúc lâu, sau đó lấy tay chọc nhẹ vào người Ngô Đồng. Bỗng nhiên bị đụng làm giật mình, Ngô Đồng nói “anh làm gì vậy?”
“Ngồi gần đây một chút.”
“Ngồi gần như vậy làm gì?”
“Em nhìn người khác mà xem.” Tần Qua dùng ánh mắt ra hiệu cho Ngô Đồng nhìn xung quanh.
Ngô Đồng nghi ngờ quay đầu nhìn bốn phía, quả nhiên trong sảnh, những người xung quanh-mặt mũi tràn đầy hạnh phúc, vui mừng, không phải là ngồi sát vào nhau thì cũng là hai bàn tay nắm chặt, mười ngón tay đan xen, có người còn kích động ôm hôn nhau. Ngô Đồng lúng túng quay đầu lại, lại bất ngờ sượt nhẹ qua khóe miệng của Tần Qua không biết từ lúc nào đã dán tới. Hai mắt Tần Qua lập tức sáng lên, một tay chống lên thành ghế, một tay kéo Ngô Đồng đang muốn lùi lại, mạnh mẽ áp tới. Ngô Đồng đánh mạnh lên ngực Tần Qua mấy lần nhưng thân thể người đàn ông cứng rắn như đá, Ngô Đồng cảm thấy miệng đau mà tay cũng đau nốt.
Cũng may, Tần Qua cũng biết địa điểm không thích hợp, rất nhanh liền buông Ngô Đồng ra. Chỉ đáng thương là khóe miệng bên kia của Ngô cũng bị thương luôn rồi. Chẳng lẽ người đàn ông này khi hôn chỉ biết cắn miệng người khác thôi sao.
Bị Ngô Đồng trừng mắt liếc, Tần Qua còn cảm thấy chưa đã thèm nói ”Son này vị gì thế, rất là ngọt.”
Ngô Đồng không thèm để ý, lấy hộp phấn trong túi xách ra, xem lại khóe miệng của mình. Quả nhiên phải trang điểm lại một chút, tí nữa còn phải chụp hình nữa chứ. Ngô Đồng đang định đứng lên đi vào phòng vệ sinh để trang điểm lại thì loa thông báo đã đọc đến tên mình.
không còn cách nào khác, Ngô Đồng chỉ có thể tô son lại qua loa rồi cùng Tần Qua đi đến quầy đăng ký.
Người chụp ảnh cũng không để ý đến mặt Ngô Đồng đã đỏ bừng, trực tiếp khen ngợi Tần Qua “Người anh em, anh quả là có sát chiêu, về sau chỉ cần nhìn vào giấy đăng ký kết hôn là có thể cảm nhận được mùi vị hormone nam tính của anh.”
Tần Qua nhìn ảnh chụp chung của hai người có thể thấy rõ ràng vết thương trên môi Ngô Đồng, vô cùng hài lòng. Còn Ngô Đồng nhìn ảnh chụp thì hận không thể giấu ở nơi không ai có thể tìm ra.
“Bà xã ơi …” Tần Qua bỗng nhiên gọi.
Ngô Đồng kinh ngạc quay đầu.
“Từ giây phút này, em chính là vợ của anh.” Tần Qua lắc lắc tờ giấy đăng ký kết hôn.
Cần phải khoe khoang rõ ràng như vậy sao?
“Có giấy chứng nhận này, về sau anh có thể hôn em một cách hợp pháp rồi.”
“Khi không có giấy chứng nhận anh không hôn tôi sao?” Ngô Đồng tức giận nói.
“anh làm sao mà làm mấy chuyện như vậy, đó không phải là đùa giỡn lưu manh sao?” Tần Qua kiên quyết phủ nhận “Mấy lần đó đều là em hôn anh trước mà.”
Lưu manh!!! Ngô Đồng chưa từng thấy người nào không biết xấu hổ như vậy!.
----
Tần lưu manh đã login rồi!!!!