– Lề mề. – Chu Văn vừa thấy cậu liền nhíu mày nói.
– Hôm nay, em phải trực nhật. – Diêu Khâm bình tĩnh nói.
Cậu cũng không rõ tại sao, nhưng từ sau hôm qua, cậu phát hiện ra người thầy này cũng có những tật xấu giống như bao người khác, rồi những lời nói cay nghiệt của anh cũng không khiến cậu phiền lòng nữa, thậm chí cậu còn có suy nghĩ rằng cơn tức giận của anh thường ngày cũng chỉ giống như con nít giận dỗi.
Quả nhiên, Chu Văn nghe cậu đáp cũng không truy hỏi thêm, chỉ quay đầu đi ra chỗ để xe.
Khởi động xe xong, anh nhìn đồng hồ trong xe, thuận miệng nói:
– Chắc sẽ không muộn đâu.
– Dạ? – Diêu Khâm không hiểu.
– Đi làm!
– A, 7h em bắt đầu làm. – Cậu vội vàng nói.
Dừng đèn đỏ, Chu Văn nhìn đồng hồ, tính toán một hồi.
Nếu bọn họ đi ăn trước rồi đi làm thì chắc chắn sẽ bị muộn.
Đột nhiên, Chu Văn lấy một cái hộp trong ngăn kéo xe ra, đáp cho Diêu Khâm, rồi vừa khởi động xe, vừa nói:
– Tôi đưa em đến chỗ làm luôn, đói thì ăn cái kia.
Diêu Khâm mở nắp ra, thấy bên trong là đủ loại bánh ngọt, lại còn là bánh ở cửa hàng ưa thích của cậu nữa.
Cậu nhớ mình đã từng nhắc đến tiệm bánh này, lúc đó hai người đang cùng nhau đi về, cậu vắt óc nghĩ ra chủ đề nói chuyện, nói đến tiệm bánh thì chỉ bâng quơ một câu “Bánh ở đây cũng khá ngon”. Lúc đó, Chu Văn chỉ lườm cậu khinh thường, không ngờ rằng… anh vẫn nhớ rõ.
Cậu chần chờ, rồi quay sang nhìn một Chu Văn đang nghiêm mặt lái xe, hỏi:
– Thầy mua cho em sao?
Chu Văn giả bộ không nghe thấy, nhưng Diêu Khâm vẫn phát hiện ra khóe môi anh đang giật giật.
Tuy đối phương không trả lời, nhưng cậu vẫn muốn mỉm cười.
Diêu Khâm bóc một cái bánh ra, cầm trên tay, nghĩ thế nào rồi đưa đến miệng Chu Văn, nói:
– Thầy ăn không?
Anh liếc cậu một cái, tuy không nói gì, nhưng trên mặt rõ ràng đang viết – tôi cần cậu bón sao!
Nhưng Diêu Khâm vẫn mặc kệ, nhẹ giọng nói:
– Thầy ăn thử xem, ngon lắm.
Chu Văn không chịu, đến khi dừng đèn đỏ ở ngã tư tiếp theo, mới miễn cưỡng cắn một miếng.
Diêu Khâm thấy thế, mỉm cười mãi không thôi.
Dường như lần đầu tiên nhìn thấy cậu cười, Chu Văn có chút giật mình.
Cho đến khi thấy cậu định ăn tiếp miếng bánh anh vừa cắn dở, anh mới hoàn hồn, vội vàng nói:
– Không được ăn!
Diêu Khâm kinh ngạc hỏi:
– Thầy muốn ăn nữa ạ?
– Ai muốn ăn cái thứ ngọt lợ này! – Anh cau có.
– Thế tại sao…
– Mau ăn đi! – Chu Văn mất kiên nhẫn nói.
Thế là Diêu Khâm cắn một miếng bánh ngay chỗ Chu Văn vừa cắn.
– Em… bẩn chết đi được! – Nhìn thấy cảnh đó, anh nhăn nhó mặt mày rồi tức giận nói.
Diêu Khâm trợn tròn mắt nhìn, ánh mắt nhìn miếng bánh vừa bị cắn hai lần, rồi mới giật mình – hai người cắn cùng một chỗ, liệu có bị dính nước miếng?
Sau đó, vẻ mặt cậu trở nên ý nhị. Liệu… thế này có tính là hôn gián tiếp không? Khoan đã, người này có phải là người thầy đã từng cưỡng hôn, từng đùa giỡn thân thể của cậu không vậy…
Diêu Khâm nghĩ đến đó liên cảm thấy không tài nào hiểu nổi. Nhưng nhìn Chu Văn với khuôn mặt nghiêm túc lái xe, cậu cảm thấy cũng có khả năng lắm.
Đương nhiên, cậu không thể nào hỏi trực tiếp người kia rằng “Có phải thầy ngượng vì hôn gián tiếp không?”. Cậu dám chắc mình sẽ bị ném khỏi xe mất.
Cuối cùng, cậu quyết định im lặng ăn hết hộp bánh, còn uống hết một hộp sữa.
6h35 tối, xe dừng lại trước cửa hàng bánh. Trước khi xuống xe, Chu Văn gọi cậu lại:
– Này!
Diêu Khâm ngoái lại, thấy anh nhíu mày, một lúc sau anh mới chần chừ hỏi:
– Mấy giờ cậu tan ca?
– 11h ạ. – Cậu thuận miệng đáp.
Chu Văn biết câu trả lời cũng không giải thích gì thêm, chờ cậu xuống xe liền khởi động xe rồi phóng đi mất. Cậu nghiêng đầu khó hiểu, đành ôm nghi hoặc đi vào tiệm bánh.
Buổi tối, tiệm bánh không đông khách lắm, đến 10h vẫn không có khách nào. Diêu Khâm tranh thủ làm bài về nhà, làm xong cũng vừa đến giờ về.
Dọn dẹp quán xong, khóa cửa, cậu thong thả đi bộ về phía trạm xe buýt. Đi chưa được bao xa, cậu nghe có tiếng xe càng lúc càng đến gần. Cậu không nghĩ là xe gọi mình, nhưng vẫn tò mò quay đầu, đúng lúc chiếc xe dừng lại bên cạnh cậu. Nhìn chiếc xe màu đen quen thuộc, lại nhìn thấy người lái xe bên trong đang lạnh lùng nhìn mình, cậu cảm thấy có chút bất ngờ.
– … Thầy!
– Lên xe. – Chu Văn không nhiều lời, buông một câu.
Diêu Khâm nghĩ rằng anh chỉ tiện đường đi qua đây, nhưng lòng vẫn khấp khởi mừng thầm. Yên vị trên xe, cậu ngại ngùng cười, thấp giọng nói:
– Cảm ơn thầy.
Chu Văn giật mình, mặt càng căng cứng, vài lần muốn mở miệng, nhưng rốt cuộc chẳng nói được lời nào. Sau đó, xe dừng lại trước một quán ăn nhỏ mở thâu đêm.
– Thầy ơi, sao lại… – Vốn tưởng rằng anh sẽ chở mình về nhà, không ngờ lại đến đây, cậu khó hiểu hỏi.
– Tôi đói. – Chu Văn liếc mắt nhìn cậu, rồi đi thẳng vào quán.
Diêu Khâm bối rối, ý là muốn cậu đi bộ về sao.
– Còn không đi theo? – Cậu còn phân vân, thì nghe tiếng Chu Văn gọi lớn, đành lập tức đi vào theo.