Mà một bên vợ chồng Tề thị nghe vậy, thứ nhất là khiếp sợ hạ nhân trong phủ lại dám lén đối với con mình bắt nạt, thứ hai vui mừng con dâu đối con mình để ý, coi trọng như thế.
“A Tinh......” Lặng lẽ lôi kéo quần áo nàng, Tề Nghiên nghe ra nàng đang bảo vệ hắn, không khỏi cảm động thấp giọng khẽ gọi.
An ủi vỗ vỗ tay hắn, Mộ Dung Tinh giương giọng gọi người, “Tiểu Thanh!”
“Đông” một tiếng, chỉ thấy Tiểu Thanh quỳ rạp xuống đất, gương mặt trắng bệch từ giữa nhóm nô bộc bò ra, miệng không ngừng khóc kêu, “Thiếu phu nhân đại nhân đại lượng, tha cho nô tỳ, nô tỳ lần tới không dám......”
“Còn có lần tới?” Mộ Dung Tinh nhướng mày hỏi lại.
“Dạ không có! Dạ không có! Nô tỳ về sau nhất định hầu hạ thiếu gia thật tốt, tuyệt không dám tác quái nữa, xin thiếu phu nhân tha thứ......” Tiếng cầu xin tha thứ không ngừng, lại càng không ngừng thẳng dập đầu.
Bây giờ, mọi người rốt cuộc hiểu được vì sao hôm nay thiếu phu nhân lại phát uy, đồng thời trong lòng cũng càng thêm rõ ràng, vị thiếu phu nhân trước mắt này cũng không phải nhân vật đơn giản, về sau nên cẩn thận hầu hạ.
Thấy thế, Mộ Dung Tinh lại không mềm lòng, ánh mắt nhìn về phía tổng quản Tề phủ. “Vương tổng quản, Tiểu Thanh là đến làm thuê hay bán mình vào?”
“Bẩm thiếu phu nhân, là từ nhỏ đã bị bán đứt vào.” Vương tổng quản thấm mồ hôi lạnh nhanh chóng trả lời.
Lạnh lùng cười, nhưng tiếng nói nàng lại thực mềm nhẹ, “Tiểu Thanh, một khi đã như vậy, Tề gia chúng ta cũng không làm khó dễ ngươi, đem ngươi bán lại cho người khác, ngươi cầm khế ước bán mình của chính mình khời khỏi Tề gia đi! Tề gia chúng ta không chứa được nha hoàn so với chủ tử còn phải chiều chuộng hơn như ngươi!”
“Không cần! Thiếu phu nhân cho nô tỳ thêm một cơ hội nữa đi! Rời khỏi Tề gia, nô tỳ không có nơi nào để đi, khác nào chỉ còn đường chết a......” Tiểu Thanh kinh hoảng khóc kêu, gần như xụi lơ trên mặt đất.
Làm như không nghe thấy, Mộ Dung Tinh lạnh lùng nhìn về phía Vương tổng quản, Vương tổng quản lập tức biết ý, lúc này sao còn dám chần chờ, vội vàng gọi tới hai nô tài dáng người cường tráng đem Tiểu Thanh đi ra ngoài, khóc tiếng thê lương kia càng đi càng xa, cuối cùng cũng biến mất.
“Ta không hy vọng sẽ có Tiểu Thanh thứ hai, mọi người hiểu chứ?” Vẻ mặt cười lạnh như trước, Mộ Dung Tinh không phủ mình đang giết gà dọa khỉ.
“Dạ, hiểu được.” Mọi người trong lòng run sợ, âm thầm may mắn mình không phải Tiểu Thanh.
“Tốt lắm, không có việc gì, đều đi xuống đi!” Bàn tay mềm vung lên, giải tán mọi người.
Nháy mắt, chỉ thấy mọi người như chạy trối chết, chỉ hai ba bước liền biến mất, chỉ sợ mình là đối tượng kế tiếp bị khai đao.
Thấy mọi người đều đã đi hết, Mộ Dung Tinh lập tức xoay người thỉnh tội với vợ chồng Tề thị. “Cha, nương, con dâu ở trước mặt hai người làm càn, nếu có chỗ nào không đúng, xin hai người thứ lỗi.”
“Nào có gì không đúng? Tề gia chúng ta tích đức nên mới may mắn có được người con dâu tốt như con vậy.” Vợ chồng Tề thị trăm miệng một lời, ăn ý nhìn nhau cười, tiếp đó lại tha thiết dặn con, “Nghiên nhi, Tinh nhi đối đãi ngươi tốt như vậy, ngươi nên hảo hảo nghe lời của nàng, biết không?”
“Con, con vốn rất nghe lời A Tinh a!” Tề Nghiên vẻ mặt vô tội.
NHìn bộ dáng hắn khờ ngốc, Vợ cồng Tề thị nhất thời bật cười lien tục, còn Mộ Dung Tinh thì mím môi cười khẽ, nhìn trong mắt hắn ôn nhu cực điểm, trong mắt vợ chồng Tề thị không khỏi cảm thấy may mắn.
Tổ tiên Tề gia tích đức a!