Sau khi Giang Nghiêm Phong xuất hiện tại nhà ăn và dùng bữa cùng Ân Ngôn, thì mọi người bắt đầu chú ý đến cậu.
Có rất nhiều cô gái cùng khoa có khác khoa có đến tìm cậu chỉ để làm một chuyện chính là đưa quà cho Giang Nghiêm Phong giúp họ.
Ân Ngôn cố sức từ chối thì bị họ nhìn với ánh mắt ghét bỏ, còn có người mắng cậu.
Ân Ngôn thật khổ tâm, cậu thì trách Giang Nghiêm Phong như tránh tà còn mấy cô gái này lại cầu hắn liếc mình một cái.
Cũng may có Phương Tập giúp cậu đuổi họ.
Phương Tập tay chống cằm, nửa nằm trên bàn học: "Cậu biết Giang thiếu gia đó như thế nào vậy."
Ân Ngôn mắt vẫn nhìn sách: "Đi dự tiệc cùng với ba mình rồi gặp được."
Phương Tập: "Cậu thân với hắn ta lắm không."
Ân Ngôn suy nghỉ một lúc: "Không thân nhưng cũng không tệ."
Phương Tập gật gật đầu: "Cậu có biết lai lịch của hắn không."
Ân Ngôn: "Mình không biết."
Phương Tập thở dài nhìn người bạn đang cắm đầu viết sách của mình: "Thua cậu thiệt, không biết gì về hắn mà cậu dám qua lại sao!"
Ân Ngôn: "Mình chỉ biết hắn rất giàu."
Phương Tập: "Cậu đó chơi với hổ mà không biết, tên đó giàu nứt vách rất có máu mặt hơn nữa còn nghe nói có liên quan đến hắc bang."
Ân Ngôn lúc này mới ngẩng đầu.
Phương Tập thấy bạn mình rốt cuộc cũng có phản ứng thầm mừng, nói tiếp: "Hắn ta là công tử đào hoa, nam nữ đều dùng đó. Hắn rất đáng sợ chỉ cần là thứ hắn muốn thì chắc chắn phải có, không có được thì sẽ hủy hoại."
Ân Ngôn tất nhiên là biết rõ, cậu chính là bị hắn bức.
Ân Ngôn: "Hắn đã làm chuyện gì quá đáng chưa."
Phương Tập ngồi gần lại nói nhỏ: "Có chứ, có lần hắn ta cho người đánh chết một nam nhân chỉ vì người đó câu dẫn nữ nhân của mình. Còn có lần hắn vì tranh nữ nhân mà làm cho đối thủ giám tranh với hắn tán gia bại sản."
Ân Ngôn kinh ngạc: "Thế lực của hắn lớn vậy sao?"
Phương Tập: "Đúng vậy, nhưng chỉ có hai lần đó thôi, tuy rằng hắn đáng sợ nhưng vẫn rất nhiều người muốn được bên hắn, dù rằng hắn chơi rất nhanh chán, nhưng khi bên hắn họ muốn gì là được nấy, muốn tiền có tiền, muốn quyền có quyền."
Ân Ngôn: "Hả, mấy người đó điên sao? Hắn đáng sợ như vậy."
Phương Tập cười: "Sức mạnh cảu đồng tiền mà."
Lúc này Trương Nghi bạn thanh mai trúc mã của Ân Ngôn đi đến.
Trương Nghi: "Ân Ngôn, họ cứ bắt mình đưa quà cho cậu nhờ chuyển giùm, làm mình mẹt chết được."
Ân Ngôn áy náy: "Xin lỗi cậu. Cho cậu này."
Trương Nghi nhận lấy chai nước ngọt thương hiệu mình thích: "Coi như cậu biết điều đó."
Ân Ngôn cười ôn nhu.
Trương Nghi: "Sao cậu lại quen biết tên ma vương đó vậy, cậu cẩn thận đó."
Phương Tập hất mặt: "Đó, thấy chưa, đến Trương Nghi còn biết đến danh tiếng của hắn, cậu không tìm hiểu gì mà dám qua lại với hắn."
Ân Ngôn gãi gãi đầu: "Không sao đâu."
Nói ra được câu này Ân Ngôn cũng cảm thấy hổ thẹn với bản thân.
Trương Nghi cười xấu xa: "Cậu cẩn thận đó, coi chừng bị hắn khai cúc."
Phương Tập nghe được cũng cười rộ lên.
Ân Ngôn bọ nói trúng nên hơi lúng túng: "Mấy cậu... Mình không nói với hai người nữa."
Trương Nghi vỗ vỗ vai Ân Ngôn: "Được rồi, không chọc cậu nữa, đi thư viện với mình."
Sau đó Ân Ngôn và Trương Nghi vui vẻ cùng đi thư viện.
Ân Ngôn sau khi nghe nói Giang Nghiêm Phong là người chơi rất nhanh chán, lòng cũng bắt đầu hi vọng nhiều hơn vào bản thân.
Khoảng thời gian sau, Giang Nghiêm Phong quả thật rất ít tìm đến cậu, Ân Ngôn càng mừng thầm cho rằng bản thân sắp thoát nạn.
Có trời mới biết, tai họa đang sắp đến gần.
Tối nay, Giang Nghiêm Phong đến đón Ân Ngôn, hắn bày ra gương mặt rất ngọt ngào, cậu nhìn vào thấy rất lạ, Ân Ngôn cứ thấy nét vui vẻ trên mặt hắn có gì khó hiểu, hơi đáng sợ.
Đi đến biệt thự Giang Nghiêm Phong đưa Ân Ngôn đến một căn phòng.
Khi bước vào nơi đó, Ân Ngôn ngạc nhiên khi nhìn thấy Trương Nghi, xung quanh còn có thêm mấy người đàn ông nữa.
Trương Nghi nhòn thấy Ân Ngôn mắt sáng lên: "Ân Ngôn!"
Ân Ngôn kêu lên: "Trương Nghi!"
Cậu vừa định chạy lại chỗ bạn mình thì Giang Nghiêm Phong nắm cậu lại.
Giang Nghiêm Phong mặt lúc này đầy hắc tuyến: "Vừa nhìn thấy cô ta đã vui như vậy."
Ân Ngôn giẫy giụa: "Buông tôi ra, anh bắt bạn tôi đến đây làm gì?"
Giang Nghiêm Phong: "Em dám sau lưng tôi qua lại ngọt ngào với cô ta, thì cũng nên biết khi bị tôi phát hiện sẽ như thế nào!"
Ân Ngôn nhìn hắn khó hiểu: "Anh đang hiểu lầm chúng tôi, chúng tôi từ nhỏ đã quen biết, những người xung quanh ai cũng biết, không hề lén lúc như anh nói."
Giang Nghiêm Phong mặt thích thú: "À, vì vậy, nên em cũng có ý với cô ta?"
Ân Ngôn lắc đầu: "Không có, tôi không có."
Giang Nghiêm Phong cười lớn: "Em xem tôi là đứa ngốc sao."
Hắn quăn một đống hình cho Ân Ngôn: "Em nói em không có ý với cô ta, vậy em nhìn xem ánh mắt của em, cử chỉ của em đối với cô ta dịu dàng biết bao, thâm tình biết bao."
Ân Ngôn nhìn những tấm hình dưới đất, bản thân cậu biết rõ không thể nói dối Giang Nghiêm Phong được nữa.
Ân Ngôn yếu đuối nắm lấy áo Giang Nghiêm Phong xuống nước: "Tôi đúng là có cảm tình với cô ấy, nhưng chúng tôi chưa có gì hết, tôi xin anh đừng làm hại cô ấy."
Ân Ngôn thật sự rất sợ, cậu sợ rằng hắn sẽ làm chuyện gì đó đáng sợ, như những chuyện cậu nghe được từ chỗ Phương Tập.
Trương Nghi nhìn thấy những cử chỉ của hai người trước mặt còn nghe thấy những điều kia thì đã đoán ra được hết, lòng vô cùng lo lắng cho bản thân.
Danh Sách Chương: