Tiếng chuông báo thức truyền ra từ trong phòng ngủ của tôi.
Giống như cảnh tượng đã từng nhìn thấy.
Đầu óc trống rỗng, có rất nhiều chuyện tôi không nhớ ra, mà chỉ nhớ lời gã âu phục từng nói.
—— “Em chính là anh, anh chính là em, dĩ nhiên em không thể rời khỏi anh, ngược lại, anh cũng không thể rời bỏ em.”
—— “Vì em cần anh nên anh xuất hiện.”
Vì tôi cần anh nên anh xuất hiện.
Vì tôi khao khát anh xuất hiện nên anh mới xuất hiện.
Cũng như lý do tôi xuất hiện ở đây chắc chắn là vì có người cần tôi, có người hi vọng tôi xuất hiện.
Mà người ấy chính là tôi.
Từ lúc đầu đến bây giờ, người tôi gặp chính là tôi, người tôi ỷ lại chính là tôi, người tôi lợi dụng chính là tôi, người tôi đố kỵ chính là tôi, người tôi sợ hãi chính là tôi, người tôi thích cũng chính là tôi.
Từ đầu đến cuối đều chỉ có bản thân tôi.
Tôi quan sát âu phục phẳng phiu trên người mình, cười giễu.
Rồi chầm chậm đẩy cửa phòng ngủ ra, nhìn thấy con người giống mình như đúc đang nằm trên giường.
Tôi bước đến bên giường, ấn tắt chuông báo thức.
Người nằm trên giường mở mắt mơ màng nhìn tôi, tôi mỉm cười với em ấy xong dịu dàng vuốt góc chăn cho em, nhẹ giọng nói: “Ngủ tiếp đi.”