• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nàng cùng Y Nhi ngồi với vài phi tần khác của tam vương và nhị vương. Họ cỗ vũ cho chồng của mình áp đảo một mình vương phi “ủng hộ” đại vương. Ai bảo chỉ có Đạt Kha mang theo mỗi mình vương phi nên không có ai cổ vũ.

Ba người lên ngựa, mang theo chỉ có cung tên và duy nhất một mũi tên thôi. Trong tộc náo nhiệt hẳn khi đại vương cùng hai vương gia tranh tài. Sở Doanh nhìn Đạt Kha cười ở xa mà không hiểu sao trong lòng có chút dự cảm không lành. Tính ra nếu hắn có chuyện gì nàng nên vui mừng mới đúng.

Nàng không biết Y Nhi lén nhìn nàng. Bề ngoài lộng lẫy của nàng rất xứng với vị trí vương phi. Trước lúc ra thi Đạt Kha đã có những cử chỉ rất ôn nhu với Sở Doanh nữa. Cô ấy nói…

- Nương nương không cần lo lắng quá!

Sở Doanh nghe vậy mới nhìn qua Y Nhi. Quả là cô nương ấy rất tinh ý. Nàng dù sao cũng không thể phũ nhận chuyện lo cho Đạt Kha bởi nàng muốn giết hắn chứ không có bất cứ tình cảm gì thêm.

Nàng cười nhẹ, nói dối rất trơn miệng…

- Tại đây là lần đầu ta được xem trò chơi này, xem ra cũng khá nguy hiểm nhưng đại vương nhất quyết chơi cùng với hai vương gia!

- … đại vương vốn là như thế. Muốn làm gì không ai cản được!

Y Nhi nói mang chút buồn nhẹ. Qua ánh mắt Sở Doanh thấy rõ cô nương cũng còn nặng lòng không thua gì Đạt Kha. Và Sở Doanh nói bâng quơ…

- Vậy tỉ đã thử cản đại vương lần nào thành công chưa?

Câu hỏi của Sở Doanh khiến Y Nhi mang chút giật mình. Bên ngoài, ba con ngựa đã lao đi tranh nhau dẫn đầu. Và quả nhiên Đạt Kha không muốn thua cuộc nên sớm dẫn trước nhất rồi.

Nàng mong không có chuyện bất thường gì xảy đến. Mọi người đứng xem ồn ào hẳn để cỗ vũ. Lúc đó Y Nhi mới trả lời…

- Nương nương đã nghe ai nói gì sao? - Nàng nhìn qua, thấy có chút buồn cười vì Đạt Kha và cô ấy đầu hỏi nàng cùng một câu như nhau.

- Ta biết thế thôi? Chừng ấy đủ rồi đúng không? - Sở Doanh nói không quên mỉm cười nhưng Y Nhi nhất mực không cười đáp nàng lần nào từ lúc đầu.

- Đại vương đã có nương nương bên cạnh… chuyện cũ không cần thiết cứ xem như không có đi!

Qua ánh mắt Y Nhi, dường như cả hai người bọn họ xa nhau là do miễn cưỡng. Người khó hiểu như Đạt Kha nàng càng đoán không ra lí do hắn hành xử như vậy, xa rời khi tình cảm vẫn còn sâu đậm rồi chống mắt nhìn Y Nhi thành nhị tẩu của mình.

Lòng Sở Doanh bất đầu suy nghĩ mang chút mông lung và khó thở kì lạ khi biết thêm chuyện tình cảm này của hắn.

Khi đó bên ngoài cả ba đã đua gần đến hồng tâm. Nhị vương gia Đạt Khiêm phi sau cùng rút vội tên ra nhắm hồng tâm nhưng lại ngay đường chạy của Đạt Kha.

Sở Doanh đứng lên, môi mím lại sợ như chuyện mình đoán trước. Đạt Kha cũng rõ tình huống này sẽ xảy ra vậy mà vẫn thoải mái đi trước không nhìn lại. Khi nhị vương vừa buông tay giữ dây cung cho mũi tên phóng đi thì tam vương gia cũng cười nhẹ rút cung bắn liền sau thêm một mũi tên nữa.

Tim Sở Doanh lúc ấy như ngừng đập, nàng không suy nghĩ gì nữa, chòm người ra phía lan can gỗ la lên dẫu biết trong tiếng ồn xung quanh hắn cũng khó nghe thấy mình…

- Đạt Kha… cẩn thận!!!

Mụi tên đầu lao đi xé gió về hướng lưng Đạt Kha. Hắn kéo cưỡng ngựa dừng ngang, nhìn mũi tên tới không hề chớp mắt, thậm chí cũng không có chút ý định né tránh. Cả hai vương gia bất ngờ nhìn Đạt Kha trong một khoảnh khắc ngắn vẫn cười nhạt nhanh tay giơ cao thân cung của mình lên.

Mủi tên đầu của nhị vương gia va ngay vào thân cung cứng liền bật vòng ngược lên và nhanh chóng bị tay Đạt Kha chụp lấy. Liền sau mũi tên của tam vương gia chậm hơn cũng lao đến. Đạt Kha kê mũi tên đầu trong tay lên cán cung và kéo mạnh bắn đi.

Hai mũi tên ngược chiều va ngay vào nhau, đầu sắt vì lực chấn quá mạnh nát ra cùng rơi xuống. Hai vương gia đứng đó không nên lời chỉ biết nhìn Đạt Kha nhếch mép cười.

Hắn nhởn nhơ lấy ra mũi tên của mình, giương cung bắn tới ngay hồng tâm phía xa, một mình ung dung dành chiến thắng.

Chẳng còn một giọng la hét xung quanh vì tình huống nghệt thở ban nảy quá nahnh làm ai cũng sững sờ. Đại vương dùng tên của hai vương gia để loại chính hai vương gia một cách ngoạn mục.

Hắn cười nửa miệng, thúc ngựa đi về hai hoàng huynh và nói…

- Mỗi người chỉ có một mũi tên nhưng xem ra hai huynh không biết cách tận dụng rồi… tiếc thật!

Cà hai vương gia tức run chỉ có thể nhìn hắn vui vẻ chiến thắng. Sau khi ngất ngư vì đại vương, cả tộc như vỡ òa la hét hò reo vui hơn hội. Sở Doanh có thể nghe giọng các cô nương trong tộc mê mệt hắn mặc kệ có vương phi ở đây nhưng nàng hầu như không còn chú ý gì được nữa.

Giây phút hai vương gia bắn tên đi nàng đã không thở nổi, mãi đến khi Đạt Kha xoay chuyển được cục diện nàng mới thở phào ra được. Nhưng chính lúc nàng cảm thấy nhẹ nhàng thôi lo lắng cũng là lúc nàng hoảng hốt thức tỉnh.

Nàng nhận ra mình không những không thể xuống tay giết chết hắn lại còn lo cho an nguy của hắn nữa.

Sở Doanh vội xoay đi mặc kệ mọi thứ ồn ào xung quanh. Tay nàng nâng lên bấu lấy phần áo nơi trái tim đang đập run rẩy của mình. Nàng biết bản thân mình đã bị Đạt Kha tác động đến mức này thì chuyện giết hắn sẽ càng khó khăn hơn.

Sở Doanh thật không muốn thế. Nếu không giết được hắn nàng cũng không còn được một chọn lựa vào khác cả khi bên cạnh làm vương phi của hắn.

Đột ngột bàn tay mạnh mẽ xoay người nàng lại. Y Nhi cũng chỉ biết nép sang cùng các phi tần của hai vương gia để đại vương đến bên vương phi.

- Nàng đi đâu thế? Ta thắng rồi nè!

Lúc trên ngựa, Đạt Kha nghe rõ giọng nàng mới xoay nhìn lại. Hắn hi vọng nàng không quá thất vọng vì hắn vẫn bình an vô sự. Nhưng Sở Doanh đưa mắt ngước nhìn hắn mang chút rụt rè. Nàng tự hỏi từ lúc nào giọng hắn đã trờ thành quen thuộc. Lẽ ra nàng không nên gần gũi hắn thêm, cũng không nên yếu đuối đến cảnh này.

Nàng cố mỉm cười, vờ như phấn khích…

- Người ban nảy tuyệt lắm đại vương của thiếp!

Chỉ nhìn sơ Đạt Kha cũng nàng đang không như bình thường. Ánh mắt nàng không khẳng khái nhìn và mang chút tinh ranh ương bướng thật bất thường. Nhưng hắn không hỏi hay nói gì, môi cười rồi kéo nàng đi cạnh mình.

Sở Doanh mím môi, từng bước sánh vai cùng hắn là từng bước nặng nề nhất của nàng. Mục tiêu lớn nhất đời nàng, hi sinh cả bản thân này đang càng lúc càng khó thực hiện.

Y Nhi chỉ lặng nhìn theo Đạt Kha đi với nàng và lén giấu đi ánh mắt buồn bã.

——————-

- Muội đã gặp được nam nhân nào tốt chưa tiểu Lộ? - Nàng nhìn tiểu Lộ thu xếp đồ của mình để mai kết thúc lễ hội đi về mới lên tiếng hỏi. Nhưng tiểu Lộ buồn hiu trả lời.

- Chưa, nương nương ơi!

- Đừng buồn, tộc mình còn nhiều nam nhân tốt. Ta sẽ giúp muội!

Tiểu Lộ mỉm cười với nàng. Nàng cũng cố cười đáp nhưng trong lòng thật nặng nề khó chịu tựa như lúc đầu nàng vừa đến đây tự khép kín với nhiệm vụ được giao.

Đêm nay có tiệc, nàng nói tiểu Lộ nàng sẽ tự đến nhưng lại tự ý đi một mình ra đồi hoa phi yến. Mùi hoa thoảng trong gió lạnh thật dễ chịu, Sở Doanh nằm xuống nhìn ền trời đang chuyển màu hoàng hôn vàng nhạt. Nàng ước gì mình vô tri như cây cỏ, ngọn gió thì đã đỡ hơn nhiều rồi. Thân nàng giờ đây đã bỏ ra quá nhiều, nếu không giết được Đạt Kha nàng phải ra sao đây.

Sở Doanh nhíu mi, mặt khép lại không muốn nghĩ thêm về hắn ta nữa. Song đột nhiên giọng hắn vang lên làm nàng giật mình…

- Chúng ta có nên gặp riêng thế này không?

Ban đầu nàng cứ tưởng mình bị hắn ta ám ảnh đến mức hoang tưởng cả giọng nói của hắn nhưng khi nàng thử nhỏm người nhìn bên kia đồi thấy Đạt Kha và Y Nhi.

Ngay lập tức nàng hụp người xuống không muốn hai người đó phát hiện ra mình. Sở Doanh thật không cố ý làm kẻ nghe lén như thế nhưng ai bảo hai người đó lại chọn nơi này để nói chuyện riêng cơ chứ.

Giọng Y Nhi có chút run nhẹ, ngần ngừ nói với hắn…

- Muội muốn biết huynh đã làm được hết những gì huynh muốn chưa?

Sở Doanh lén nhìn, quả nhiên tình cảm của hai người đó vẫn còn sâu đậm. Y Nhi hỏi xong, nàng nhìn sang biểu hiện của Đạt Kha. Hắn vẫn thản nhiên cười đáp…

- Ta bây giờ là đại vương của cả tộc… muội còn hỏi làm gì?

- … vậy sao không phải là muội? Muội đã luôn mong huynh quay lại…hic. Sao huynh có thể nhẫn tâm nhìn muội thành vợ của kẻ khác chứ Kha ca?

Y Nhi cuối cùng cũng đã rơi lệ. Sở Doanh tự lấy tay che miệng để đảm bảo mình không làm ra tiếng động gì ảnh hưởng hai người họ. Vẻ mặt của Đạt Kha lúc này cũng không mấy dễ chịu. Hắn nhìn Y Nhi, một thoáng ngần ngừ rồi cũng với tay kéo nhẹ ôm Y Nhi vào lòng.

Giây phút ấy, tim nàng muốn ngừng đập. Gương mặt mang chút khổ sở cùng hành động quyến luyến của hắn dành cho Y Nhi làm nhói lòng nàng.

Y Nhi thật sự rất quan trọng với hắn, còn bản thân nàng chỉ được cái hư vinh vương phi gần bên hắn mà thôi.

- … ta không thể làm khác được, muội phải hiểu cho ta. Nhị ca đã luôn say mê muội, muội sẽ hạnh phúc Y Nhi!

- Hic… nhưng người muội cần là huynh! Huynh thật xấu xa Đạt Kha!

- Ta của bây giờ không thể yêu muội như ngày xưa đâu!

Y Nhi đau lòng, nước mắt rơi đầy tựa vào lòng hắn. Sở Doanh mím môi tự nằm ngửa ra không nhìn nữa và tự trách sao lại phải chứng kiến cảnh này.

Dẫu cho hắn từ chối Y Nhi nhưng càng khẳng định trong tâm hắn vẫn yêu Y Nhi rất nhiều. Loại người tàn nhẫn như Đạt Kha cũng biết yêu. Nàng cảm thấy rất buồn cười nhưng không tài nào cười được lúc này.

Nàng không thế giết chết hắn… lại càng không thể tìm cho mình một kết cục khác cạnh bên hắn.

Lạnh buốt từ sương đêm làm Sở Doanh choàng tỉnh nhìn bầu trời đầy sao lấp lánh thật đẹp. Nàng chưa từng được thấy cả dải ngân hà như thế này nhưng cơn rùng mình vì lạnh khiến nàng không thể nằm nhìn thêm.

Nàng vừa đi đến khu cụm lều đã thấy bính lính bận rộn tìm mình. Thấy nàng họ rất mừng…

- Nương nương đã đi đâu thế, chúng nô tài tìm người khắp nơi!

- Xin lỗi đã làm cực mọi người rồi. Ta không sao, cứ đi nghỉ đi!

- Nương nương an toàn là may rồi!

Nàng cố mỉm cười đáp. Nhìn nụ cười của nàng, binh lính chẳng ai thấy mệt vì đã cực công tìm mọi nơi. Sở Doanh tiếp tục bước đi trong dáng vẻ vương phi cao quý về lều. Tiểu Lộ cũng cuống cuồng lo lắng khiến nàng gượng cười tự nhận mình không sao và bảo tiểu Lộ lui đi.

Giờ nàng thật sự chỉ muốn một mình yên tĩnh mà thôi. Nàng đang cởi áo choàng thì Đạt Kha bước vào hỏi ngay…

- Nàng đã đi đâu thế?

Hắn vừa từ tiệc nghe báo tin đã tìm ra nàng mới về, xem ra cũng không tự mình đi tìm nàng. Sở Doanh khẽ nhìn lại nhưng không trả lời, vẫn tự cởi áo bước vào hồ ấm tịnh thân. Nàng cũng tự hiểu nếu mình có biến mất trên cõi đời này chắc hắn chẳng bận lòng quan tâm mình đâu.

- Người nói thiếp có thể tự ý làm bất cứ chuyện gì không cần xin ý người trước mà!

Đạt Kha hơi đơ ra vì mình từng nói như thế thật với nàng. Sở Doanh ngâm người trong dòng nước ấm vẫn không thấy khá hơn là bao nhiêu. Nàng cố khép mi lại để bình tâm hơn. Hắn nhìn qua phía mạng lụa che và nói với nàng.

- Sau khi ta đua, ta cảm thấy nàng kì lạ lắm!

- Vậy sao? - Sở Doanh đáp lời mang chút thờ ơ càng khiến hắn hỏi tiếp.

- Có chuyện gì xảy ra với nàng sao?

- Người cứ xem như là thiếp hơi thất vọng bình người không bị tên bắn chết đi!

Nếu hắn thật chết thì nàng đã đỡ hơn nhiều rồi. Sở Doanh bước khỏi hồ, cả người lại run lên vì lạnh. Tay nàng cầm lấy áo chưa kịp mặc vào chỉnh tề thì hắn đã bước đến xoay người nàng lại hỏi…

- Ta thấy nàng không phải thất vọng chuyện cỏn con đó. Nàng không như bình thướng

Sở Doanh nhìn gương mặt của hắn, lại nhớ khi hắn đối diện với Y Nhi ngoài đồi hoa. Cảm xúc trong lòng nàng nhói lên cồn cào quá khó chịu. Sở Doanh gạt tay hắn ra khỏi người mình và đáp lời…

- Người quan tâm làm gì chứ? Chính bản thân người đang không như bình thường sao không tự lo cho mình đi…

Đạt Kha nhíu mày thật không hiểu nàng đang nói gì. Sở Doanh run lên, sóng mũi nàng cay xè nhưng nàng kiềm lại không rơi lệ lúc nói…

- …tại sao lại bỏ rơi Y Nhi khi bản thân người còn nặng tình chứ? Còn ta phải làm sao đây? Nếu không giết được huynh thì cả đời ta sau này cãnh bên huynh vì cái gì chứ?

Hắn sững sờ nhìn biểu hiện của nàng rồi khom sát vùi mặt vào vai và cổ nàng. Tim nàng khẽ run nghe hơi thở của hắn sát trên da mình…

- Mùi hoa phi yến… nàng đã ở đó đúng không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK