Mặt Thích Giai tái nhợt, cô tức giận xoay đầu, cũng né tránh sự đụng chạm thân thiết của anh.
“Giám đốc Lâm!” Cô không khách khí mà gọi anh như thế để thể hiện sự xa lạ giữa hai người. “Là anh không ngại, mà tôi thì một chút cũng không muốn nhớ lại chuyện bại hoại này”.
“Bại hoại?” Lâm Tiêu Mặc nhíu mày, hai tròng mắt nheo lại để lộ ra sự không vui của anh: “Em xác định?”
“Đường nhiên!” Thích Giai hất cằm, con ngươi đen láy mang sự quật cường cùng khiêu khích.
Sự tức giận trong đáy mắt được thay thế bởi sự tà mị, Lâm Tiêu Mặc thuận thế nắm lấy cằm cô, khóe miệng dường như mang theo một tia cười nhạt, “Cũng là, lần đầu tiên đi, khó tránh khỏi việc đó. Nhưng mà, hiện tại em hẳn là thân kinh bách chiến rồi?”
Xấu hổ và giận dữ, hỗn loạn cùng ủy khuất làm cho Thích giai giơ tay lên định cho anh một cái tát, lại bị Lâm Tiêu Mặc nhanh tay nhanh mắt mà bắt được, làn môi nóng bỏng của anh đánh úp lại.
“Buông...” anh dùng miệng chặt chẽ mà phong tỏa những lời kháng nghị cùng mắng cửi của cô, làm cho cô chỉ có thể mơ hồ phát ra thanh âm.
Lâm Tiêu Mặc hung hăng ngang ngược mà cạy mở miệng cô, cuốn lấy đầu lưỡi cô, còn không cho cô kháng cự lùi bước, một bàn tay không an phận thăm dò vào vạt áo choàng tắm đang rộng mở bởi vì cô giãy dụa, bàn tay anh ôm lấy nơi mềm mại của cô.
“Ưm...” động tác như vậy làm cho Thích Giai vừa thẹn vừa giận, rồi lại bị anh nắm giữ lại làm tay chân vô lực, lực đánh vào bả vai anh cũng yếu dần, cuối cùng chỉ có thể yếu đuối mà tựa lên vai anh.
Nhận thấy phản kháng của cô đã dịu dần, Lâm Tiêu Mặc hôn càng sâu, cũng đem cô ôm càng chặt, bức bách cô dính sát vào chính mình không để một khe hở, cảm giác xa lạ làm cho Thích Giai không tự chủ được mà hôn lại anh.
Lâm Tiêu Mặc gặm cắn đôi môi đỏ mọng của cô, đến khi cô phát ra tiếng kháng nghị kêu đau mới đem nụ hôn dừng lại ở cổ cô, lại hôn xuống xương quai xanh rồi đi xuống chút nữa.
Khi chiếc áo choàng tắm hoàn toàn bị mở ra, Thích Giai nhịn không được mà hít vào...
Không, không được!
Chút lý trí còn sót lại trong đầu của Thích Giai đang lên tiếng, cô tâm hoảng ý loạn mà trợn tròn đôi mắt, đưa tay để vào bờ vai của Lâm Tiêu mặc, như có như không đẩy anh lui ra, không nghĩ rằng bị anh đẩy ngược trở lại, ngã xuống tấm đệm mềm mại. Anh hôn khắp toàn thân, xác định cô chuẩn bị tốt, Lâm Tiêu Mặc mới nhanh chóng đứng dậy, cởi bỏ hết quần áo vướng bận, mạnh mẽ, hung hãn tiến vào...
Dưới thân có cảm giác gấp rút cùng chặt chã của cô làm ánh mắt Lâm Tiêu Mặc nhíu lại, anh nghi hoặc mà nhìn cô chằm chằm, đáy mắt hiện lên tia khó hiểu: “Em đừng nói hắn ta không chạm vào em?”
Lời này làm cho Thích Giai sửng sốt, lập tức phản ứng lại, đây là đang nói đến Giang Thừa Vũ, nghĩ vậy nhưng cô cũng không muốn giải thích, chỉ xoay đầu, hờn dỗi buông ra một câu: “Chuyện đó không liên quan đến anh”.
“Không... liên... quan... đến... tôi?” Anh nắm chặt thắt lưng cô, liên tục va chạm, càng lúc càng sâu, càng lúc càng triệt để...
Sáng sớm, những tia nắng đầu tiên xuyên qua bức màn chiếu vào, trên giường Lâm Tiêu Mặc liền tỉnh giấc. Anh nhấc tay xoay người, lẳng lặng mà nhìn Thích Giai vì mệt mỏi mà ngủ say. Khuôn mặt khi ngủ của cô xinh đẹp như thế, thân hình mềm mại nằm một bên giường, cách anh rất xa. Nhiều năm như vậy, hóa ra cô vẫn như thế, bề ngoài thoạt nhìn mảnh mai là vậy, nhưng bên trong lại kiên cường dũng cảm, chém đinh chặt sắt, chẳng sợ bị đâm vào máu thịt, mơ hồ cũng không muốn yếu thế trước mặt anh, giống như một chút cũng không cần anh.
Đúng vậy, cho tới bây giờ cô cũng không cần anh, chỉ là mãi cho đến khi cô vứt bỏ cơ hội trao đổi sinh viên giữa hai trường Lâm Tiêu Mặc mới nhận thức được chuyện này là thật.
Hàng năm mỗi khi Đại học P thẩm định tuyển chọn trao đổi sinh viên là dường như là giấc mơ của mọi người, ra nước ngoài học 1 năm, khi trở lại đại học P không chỉ có thể có được học vị của đại học P, đồng thời còn có thể đạt được học vị trao đổi của đại học, chuyện này đối với việc tiếp tục đào tạo chuyên sâu đến khi vào nghề đều là việc rất quan trọng.
Lâm Tiêu Mặc sớm đã nghĩ đến việc xuất ngoại đào tạo chuyên sâu, cơ hội như vậy anh sẽ không dễ dàng buông tha. Nhưng anh không nghĩ vì đi Nhật Bản mà khiến cho cách biển yêu thương, vì thế anh đã cổ vũ Thích Giai cùng tham gia tuyển chọn, còn đặc biệt lựa chọn môn toán học khoa không chuyên, nhưng khoa kinh tế lại là trọng điểm của đại học Z ở Nhật Bản. Trải qua tầng tầng chọn lựa, bọn họ một đường thẳng tiến đến vòng cuối cùng và đạt được giấy thông báo trúng tuyển thì Thích Giai lại đề nghị không đi Nhật Bản.
Cô nói: “Em nghĩ rất lâu, đi Nhật Bản cần rất nhiều tiền, nhà em không có điều kiện đó, cho nên chỉ mình anh đi thôi.”
Cô nói: “Lâm Tiêu Mặc, nếu em cầm tiền của anh, thì cả đời em sẽ xem thường bản thân, ở trước mặt anh cũng không ngẩng đầu lên được.”
Cô nói: “Anh cho e vay tiền cũng không được, tình yêu là phải ngang hang với nhau, em không muốn làm cho người ta khinh thường mình.”
Cô cố chấp như vậy, tình nguyện lựa chọn chia lìa một năm cũng không chịu cùng anh đi Nhật Bản đào tạo chuyên sâu. Anh không muốn chia xa, cho nên anh lại một lần thỏa hiệp, thỏa hiệp vì cô bướng bỉnh, thỏa hiệp vì yêu cô.
Anh nhờ bạn thanh minh giúp, lại bị thấy giáo mắng, trách cứ anh hành động theo cảm tình, nữ nhân tình trường, nhưng anh lại chém đinh chặt sắt mà nói : “Em không muốn cùng cô ấy chia xa.”
Thật sự yêu cô, khoảng cách mấy chục nghìn kilomet, 365 ngày chia xa… Tất cả đều là dày vò, người yêu nhau thì làm sao có thể lãng phí một giây được ở gần nhau?
Lâm Tiêu Mặc không nghĩ tới chính là Thích Giai nói với anh sẽ không đi sau đó lại chạy tới nói: “Chúng ta cùng đi, được không?” Còn chủ động đi tìm người bạn giúp anh rút lại danh sách học chuyển giao cho người dự bị.
Lâm Tiêu Mặc tuy rằng rất tức giận vì sự thay đổi thất thường của cô, nhưng nghĩ đến bọn họ vẫn có thể cùng với nhau, ngay cả bị thầy giáo trách mắng, bị những người dự bị nguyền rủa cũng ngây ngô mà cười, chịu thôi.
Đến khi, anh nhìn đến danh sách nhập học cuối cùng của đại học Z, đến khi anh nghe được từ người phụ trách ở đại sứ quán nói: “Thích Giai đó, cô ấy chủ động vứt bỏ cơ hội. Làm công tác rất lâu nhưng cô cố ý vứt bỏ…”
Trong lòng phẫn nộ vì bị lừa gạt, nhưng càng khó chịu hơn là thái độ của cô đối với đoạn tình cảm này. Anh ngây ngốc nhìn lại tim mình, chính mình toàn tâm toàn ý mà đem giao cho cô, nhưng cô lại một mình quyết định tương lai của bọn họ, cố ý cho rằng quyết định như vậy chính là vì tốt cho anh, không một chút để ý đến cảm nhận cùng suy nghĩ của anh.
“Vì sao?” Anh gọi điện thoại cho cô, cố chấp muốn có một đáp án. Vì cái gì rõ ràng cùng nhau cố gắng, cùng đi Nhật Bản, cùng nhau đối mặt khó khắn, cô lại có thể dễ dàng buông tay, buông tay lời hứa hẹn của bọn họ, cũng vứt bỏ cơ hội ở chung cùng với anh.
“Thực xin lỗi!” Cô nói.
“Thích Giai, em có thể nói cho anh biết không, vì sao em có thể lý trí như vậy mà quyết định tất cả mọi chuyện? Vì sao anh lại như người ngốc bị em xoay vòng quanh? Vì cái gì mà sự kiêu ngạo cùng cái tôi của em lại quan trọng hơn tình cảm?” Lâm Tiêu Mặc gằn từng tiếng hỏi, ngữ khí bình lặng lại lộ ra sự rét lạnh trong hơi thở.
“Thực xin lỗi, em…” Cô không trả lời được.
“Người ta đều nói rằng, yêu nhau đều muốn ở cạnh nhau, chỉ là em… Thích Giai, hiện tại anh đang suy nghĩ rốt cuộc em có yêu anh không?”
Cô kiên định mà nói: “Có”.
Chỉ là anh không thể tiếp nhận được, cô nói không muốn lấy tiền của nhà anh để đi Nhật Bản, anh tôn trọng suy nghĩ của cô, cũng không hy vọng cô phải chịu một tâm trạng như vậy, cho nên hăng hái đi làm thêm ngoài giờ. Từ trước ngay cả giảng bài cho em trai anh cũng thấy phiền, nhưng lại nguyện ý bốn ngày một tuần dạy kèm, vì tương lai của bọn họ mà không nề hà mà giảng hơn 10 lần một nội dung, đến nỗi lưng đau mỏi, nói đến giọng cũng khản đặc nói không ra lời, mệt đến nỗi tựa vào cột sắt trên đường cũng có thể ngủ gật… Nhưng dù khổ dù mệt, chỉ cần nghĩ đến khả năng bọn họ được ở cùng nhau thì đều cảm thấy thật vui vẻ.
Cô nghẹn ngào mà nói: “Hiện tại em không thể đi, cơ hội tốt như vậy không muốn anh vứt bỏ, vứt bỏ sự mong chờ tha thiết của cha mẹ cùng thầy giáo.”
Anh ôm một tia hy vọng, thật cẩn thận mà thử dò xét: “Bảo bối, không phải em có chuyện gì gạt anh chứ?”
Cô chần chừ thật lâu, lại kiên định nói cho anh: “Không có, em chỉ không muốn nợ anh nhiều như vậy. Chúng ta không giống nhau. Anh không biết, có những thứ là mấu chốt cùng nguyên tắc, không thể tùy tiện mà vứt bỏ.”
Anh cười to: “Thích Giai, anh biết, bởi vì anh cũng có. Em đã quyết định cho tương lai của chúng ta, chúng ta chia tay ở đây đi!”
Cô có kiêu ngạo của cô, anh cũng có giới hạn của anh.
Mối tình đầu là Thích Giai, Lâm Tiêu Mặc không yêu bất luận người nào, anh không biết yêu một người là như thế nào, anh chỉ đơn giản mà cảm thấy yêu nhau nên cùng nhau nắm tay, cùng ở bên nhau, cho dù kết hôn cũng là lời hứa hẹn như thế, bất luận xảy ra khó khăn gì đều cùng nhau đối mặt…
Lâm Tiêu Mặc nhìn vào cổ Thích Giai, khóe môi nở nụ cười chua chát. Cô nói đúng, bất luận đúng sai thì cũng đều đã qua rồi, đáng tiếc anh cố tình vượt qua giới hạn. Giống như lúc trước theo đuổi cô, một bên nhắc nhở bản thân phải cách xa cô, một bên lại ôm mộng tưởng cùng cô.
Mấy hôm nay đến GS không thấy bóng dáng của cô, hỏi thăm thì mới biết cô tiếp nhận vụ việc ở Thượng Hải. Anh không vui mừng vì sự “nghe lời” của cô, ngược lại bị sự tránh né của cô mà phiền tâm ý loạn, cũng làm cho Tô Hà bắt lấy thời cơ vụ án hợp tác xoay chuyển, ngay cả cấp dưới cũng đều nhìn ra sự không yên lòng của anh, sợ bàn đi bàn lại thế nào cũng phải làm cho GS chuyển bại thành thắng, vì thế tìm lấy cớ tạm thời gác lại đàm phán.
Anh cũng biết tình huống không tốt của mình, cho nên đặt biệt quay về Hàng Châu nghỉ ngơi điều tiết, ở nhà suốt hai ngày, tâm tình càng thêm tồi tệ, làm cho mẹ cũng nhìn không nổi, đuổi anh sang chơi bên bà nội.
Cứ như thế lại một lần tình cờ gặp.
Theo lời gọi của mọi người, anh thấy cô, kinh ngạc, nhưng lập tức ép chính mình không được để ý đến.
Anh đi cùng bà nội, lái xe xuyên qua đường hầm Tây hồ, đèn đường màu vàng cứ thế lướt qua, bóng dáng cô thất kinh, thoáng hiện vẻ né tránh cũng không dừng lại, cô như muốn trốn tránh anh, chết tiệt, lại làm cho anh rất là khó chịu.
“Bà nội, cháu có việc gấp, không thể mang bà trở về, bà tự về được không?” Lâm Tiêu Mặc cho xe dừng bên đường.
“Bà biết, từ lúc đón bà khuôn mặt con liền trở nên chán chường.” Bà nội xoa đầu anh, nhẹ giọng nói, “Nhiều năm như vậy, bà còn chưa thấy vẻ mặt đó của con, trừ lần đó…”
Bà nội thật đúng lúc mà không lên tiếng. Kỳ thật không cần nói nữa, anh đều biết lời sau của câu nói, “Trừ bỏ lần anh chia tay với cô.”
Lâm Tiêu Mặc vận dụng tất cả mối quan hệ mới tra ra được cô đang ở khách sạn nào, đến khi chuông của vang lên thì anh lại hỏi lại chính mình, rốt cuộc là đến để làm gì?
Tay nhẹ nhàng vuốt ve cánh môi hồng mềm mại của cô, cùng cái cổ thanh thoát kia, đau lòng xen lẫn xa lạ từng đợt dánh úp lại, hẳn là động tác của anh có chút mạnh làm quấy nhiễu giấc ngủ của ai đó, làm cho cô đột nhiên mở mắt, vô ý thức mà thoát ra lời: “Quả dưa, anh đã trở lại?”