Lục Duy Chân biết mình đã nói đúng trọng điểm.
“Cứ coi như thằn lằn gì đó là ảo giác cực đoan của cháu … Nhưng chính miệng Hướng Nguyệt Hằng nói với cháu rằng anh ta đã hại 3 cô gái, cháu là người thứ tư, nếu không sao cháu biết được chuyện đó? Hôm qua anh ta thật sự đã tấn công cháu. Nếu không phải cháu nhanh trí… đánh đuổi thì bây giờ cháu cũng đã mất tích. Tại sao hai người không đi điều tra chứng cứ ngoại phạm đêm qua của anh ta? Đồng thời đối chiếu thời gian mất tích của các cô gái kia với hành tung của anh ta xem sao? Anh ta chính là hung thủ!”
Suy luận của cô rất hoàn chỉnh, hai cảnh sát nhìn nhau, người cảnh sát già trầm ngâm giây lát rồi nói: “Giờ cháu hãy theo chú về đồn!”
Lúc ngồi trong xe cảnh sát về đồn, Lục Duy Chân nhớ lại chàng trai tự xưng là người bắt yêu kia. Dù cảnh sát không tin lời của cô, nhưng cô vẫn thành công khiến cảnh sát nghi ngờ Hướng Nguyệt Hằng. Chỉ cần điều tra là sẽ phát hiện ra vấn đề, người bắt yêu kia chắc chắn không nghĩ đến điều này.
Lục Duy Chân nhìn ra ngoài cửa kính xe, khung cảnh phố xá vào lúc sáng sớm thật yên tĩnh, trong lành. Xe cộ và người qua lại nườm nượt lướt nhanh qua tầm mắt. Khi xe chuẩn bị rẽ vào khúc quanh, đột nhiên Lục Duy Chân bị cảnh tượng trước mắt làm cho ngẩn người.
Một chiếc xe SUV đen đang đậu bên đường, một người đàn ông đứng khoanh tay dựa vào thân xe. Người đó đã thay chiếc áo thun màu xám tro, vẫn là quần rằn ri, ống quần nhét vào trong giày cao cổ, trông khá gọn gàng năng động. Cứ như vậy lẳng lặng nhìn cô.
Đối mặt với nhau từ xa, cũng không biết là bị gì xui khiến mà cô lại khẽ hất cằm mỉm cười với anh.
Anh thấy chưa, tôi đã làm được rồi.
Người bắt yêu trong truyền thuyết.
Đúng lúc này xe cảnh sát rẽ vào khúc quanh.
Trần Huyền Tùng nhìn chằm chằm vào đuôi xe cảnh sát, nụ cười hơi kiêu ngạo của Lục Duy Chân vừa rồi hiện lên trong đầu của anh, giống như con sóc nhỏ đắc thắng khi cướp được quả thông.
Một lát sau anh nhếch môi cười khẩy.
***
Tuy nhiên, diễn biến sau đó của vụ án hoàn toàn vượt khỏi dự tính của Lục Duy Chân. Dù cách một hành lang nhưng cô vẫn có thể loáng thoáng nghe được giọng nói giận dữ đầy kích động của Hướng Nguyệt Hằng và bạn gái trong phòng hỏi cung.
“Cả đêm qua chúng tôi đều ở nhà không đi đâu cả! Bảo tôi chứng minh ư? Cả người lẫn xe chúng tôi đều không ra khỏi chung cư, camera an ninh của chung cư có thể chứng minh!”
“Lục Duy Chân? Lục Duy Chân là ai? Tôi không quen cô ta! Tôi đã có bạn gái, tình cảm của chúng tôi rất tốt, tại sao tôi phải đi coi mắt với cô ta? Đến mặt mũi cô ta ra sao tôi còn không biết, cô ta bị điên à!”
“Mấy cô gái mà anh vừa nói, tôi không biết một ai cả, còn chưa bao giờ nghe nhắc tới nữa! Ngày 8 tháng trước? Ai mà nhớ tôi đã đi đâu làm gì chứ? Khoan đã… ngày 8 tháng trước tôi đến Bắc Kinh họp!”
…
Lúc người cảnh sát già quay lại tìm Lục Duy Chân thì ánh mắt đã thay đổi. Nhưng vì sự quan trọng của vụ án lớn, ông vẫn cố gắng kiềm chế, dẫn cô đến phòng giám sát nhận dạng Hướng Nguyệt Hằng đang ngồi trong phòng thẩm vấn qua gương hai chiều.
Vừa nhìn thấy Hướng Nguyệt Hằng, Lục Duy Chân lập tức sợ run cầm cập.
Anh ta mặc áo sơ mi ca rô, quần jean, ngoại hình giống hệt nhau nhưng thần thái, khí chất lại khác hoàn toàn. Có lẽ do kích động nên mặt anh ta đỏ bừng, hai mắt sáng như đèn pha. Cảnh sát hỏi vấn đề gì anh ta cũng trả lời dứt khoát, suy nghĩ nhanh nhạy, ánh mắt sắc bén.
Nhìn như hai người khác nhau.
Lục Duy Chân vô cùng nghi ngờ. Đột nhiên có người gọi điện thoại cho người cảnh sát già, sau khi nghe điện, ông nói với Lục Duy Chân: “Chúng tôi đã điều tra rõ, đúng là ngày 8 tháng trước anh ta đi công tác ở Bắc Kinh. Hơn nữa cũng chứng minh được chứng cứ ngoại phạm tối qua của anh ta. Cả đêm người và xe đều không rời khỏi chung cư. Cháu thử nói xem, sao anh ta có thể lẻn vào nhà cháu hại cháu được?”
Lục Duy Chân yên lặng cắn chặt môi.
Cô quay sang nhìn Hướng Nguyệt Hằng ở phía đối diện. Khí chất khác hẳn, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, chứng cứ vô cùng xác thực, hoàn toàn vô tội.
Rốt cuộc… đã xảy ra chuyện gì?
Anh ta là con yêu quái đó?
Hay con yêu quái không phải là anh ta?
***
Kết quả của việc Lục Duy Chân báo án chính là một trò đùa.
Sau hai tiếng bị giáo dục phê bình nghiêm khắc, cô mới được thả ra khỏi đồn cảnh sát.
Đêm qua cô không ngủ được mấy, giờ dáng vẻ phờ phạc, ủ rũ cúi gằm mặt như chó nhà có tang. Cô thẫn thờ đi ra khỏi đồn cảnh sát, thầm nghĩ hay là bắt xe buýt, nhưng lại phát hiện quên mang tiền, điện thoại cũng hết pin.
Cô ngây ngốc đứng ở đầu đường.
“Bípppp ——” Tiếng còi ô tô vang lên.
Lục Duy Chân ngẩng đầu lên nhìn, chiếc SUV đen chậm rãi chạy tới bên cạnh cô.
Ánh mặt trời chói chang, người bắt yêu đeo kính râm, tựa một tay lên vô lăng nhìn cô.
Người kia dừng xe trước mặt của cô, nhoài người mở cửa ở ghế lái phụ.
“Chỉ bị nhốt nửa ngày, may đấy.” Anh lạnh nhạt nói: “Lên xe.”