Cố Vị Minh nhìn một hồi, hỏi: “Cậu muốn thi trung cấp?”
Mị Ma gật đầu.
“Không định ngủ?”
Mị Ma nói: “Tui muốn tới thành phố anh ấy ở.” Giấy chứng nhận trung cấp có thể tự do hành động ở mấy thành phố lớn.
Cố Vị Minh nhắc nhở cậu: “Tôi phải nhắc lại cho cậu nhớ, con người sau khi chuyển thế là một sinh mệnh hoàn toàn mới. Tuy cậu nói linh hồn giống, nhưng đó đã chết rồi, linh hồn sau khi chết đã được định đoạt sẵn, khi còn sống không thể xen vào, ngược lại cũng thế.”
Mị Ma rũ mắt, một bộ tui hông biết tui hông nghe.
Cố Vị Minh còn nói: “Nếu như cậu cứ hành động trái quy định, cậu biết đó, chúng tôi sẽ trừ khử ký ức của con người kia. Cậu cũng sẽ bị giám sát nghiêm mật.” Nói xong anh liếc mắt nhìn chiếc vòng trên cánh tay Mị Ma.
Mị Ma chủ động giơ cổ tay lên, cây ngay không sợ chết đứng nói: “Tui không trái quy định.”
Cố Vị Minh phức tạp nhìn Mị Ma giơ tay chứng minh mình trong sạch, rất giống đã phạm lỗi còn già mồm hệt học sinh tiểu học.
Nét mặt Mị Ma không khác thường, kì thực nội tâm đã hơi thấp thỏm.
Cậu không có năng lực xâm lấn cảnh mơ, nên cậu để Tiết Chu Thăng biết tên mình, chỉ cần ở trong mộng đọc tên lên thì chẳng khác nào là lời mời bước vào. Làm gì cũng được đối phương đồng ý, không tồn tại kiến giải xâm lấn.
Cố Vị Minh đoán được phần nào, Mị Ma nhất định lợi dụng lỗ thủng quy tắc gì đó để lừa giám thị, anh xoắn xuýt có nên điều tra hay nhắm một mắt mở một mắt.
Cửa phòng bị mở ra.
“Honey, em vào nửa giờ rồi chưa ra nữa.” Andrew đứng ngay cửa, vẻ mặt bất mãn.
Cố Vị Minh thở dài, nói với Mị Ma: “Hi vọng cậu nhớ kỹ quy tắc chi tiết, đừng tự cho là thông minh.”
Khi cửa ký túc xá bị đóng lại, Mị Ma thấy Andrew ôm eo Cố Vị Minh cằn nhằn càu nhàu: “Em hôm nay có nhớ anh không? Ừm. Để anh sờ cái coi trái tim em nhớ anh bao nhiêu…”
Mị Ma duỗi đầu ra, thẳng đến khi cửa phòng bị đóng lại.
Đến tối.
Mị Ma chạy vào mộng Tiết Chu Thăng, hỏi hắn: “Hôm nay anh có nhớ tui không?”
Tiết Chu Thăng cúi đầu đọc sách không hề ngẩng lên: “Không.”
Mị Ma thò tay vào lồng ngực của hắn: “Tui muốn sờ sờ trái tim anh, nghe coi anh có nhớ tui không.”
“…”
Xương tay của thiếu niên nhỏ nhắn lại mềm mại, kề sát ngay ngực, áo sơ mi trên người Tiết Chu Thăng bị đối phương sờ đến ra lửa.
Giấc mộng bậy bạ gì thế này!
Tiết Chu Thăng không biết tại sao giấc mộng này hệt như phim bộ, mỗi ngày luôn mơ thấy thiếu niên, tình tiết cố sự có thể tiếp nhận, nếu lập trường của mình hơi hơi không kiên định một chút không chừng phải xảy ra chuyện nào đó không thể nói rõ. Nhưng hắn thật sự không cách nào chấp nhận đối tượng mộng xuân là một thiếu niên thiểu năng trí tuệ.
Tội lỗi lắm luôn!
Tiết Chu Thăng nắm cổ tay cậu ngăn lại: “Tôi muốn đọc sách.”
“Vì sao anh cứ đọc sách mãi? Chúng ta làm cái khác đi.”
Cái khác chỉ cái gì chứ, Tiết Chu Thăng nghĩ thâm rồi nghiêm mặt nói: “Tôi thích học, học tập khiến tôi rất hạnh phúc.”
Tiết Chu Thăng phát hiện chỉ cần trước khi ngủ đọc nhiều tài liệu rồi nghiên cứu đề tài, cảnh trong mơ có thể cố định trong không gian ký túc xá này, hành động của hắn lấy nghiên cứu nghiên cứu đề tài là chính. Dù hắn ám chỉ mình thế nào, thiếu niên vĩnh viễn cũng không biến mất.
Nghĩ tới đây, Tiết Chu Thăng sắp hỏng mất.
Đối mặt với sự nhiệt tình của thiếu niên, hắn thỉnh thoảng sản sinh một ít ý nghĩ như ôm thiếu niên vào ngực mà xoa xoa cậu, thương thương yêu yêu cậu các loại khó thể mở lời. Nếu như tiềm thức suy nghĩ là nguyên nhân sinh ra, sự thật bị vạch trần quá dọa người.
Tiết Chu Thăng nghĩ mãi không ra. Hắn sao coi trọng một người chỉ gặp qua mấy lần.
“Cậu nhìn gì thế.” Lúc Tiết Chu Thăng ngẩn người, thiếu niên chăm chú nhìn tài liệu luận văn trong tay hắn, “Tôi xem không hiểu.”
Tiết Chu Thăng tức giận: “Cậu có thể xem hiểu mới lạ.”
“Anh dạy tui đi.” Thiếu niên mong chờ nhìn hắn.
Vẻ mặt Tiết Chu Thăng vi diệu, hắn vừa muốn sờ mó mái tóc bông xù đối phương, vừa muốn kêu đối phương đừng quậy nũng nịu với bán manh. Cuối cùng hắn chẳng hề làm gì, nghiêm mặt: “Dạy cậu cái gì? Hàm số cấp ba hay tập hợp?”
“Đó là gì?”
Tiết Chu Thăng dùng ánh mắt đầy phức tạp nhìn cậu mãi, lấy chỉ số thông minh của người này chỉ sợ là thi rớt đại học, không chừng cả đời này chỉ có thể ở nhà bám váy cha mẹ¹. Chẳng qua cậu lớn lên xinh đẹp chưa chắc không ai yêu thích, nói chung mình không thích.
¹Bám váy cha mẹ: gốc là 啃老 phiên ra là gặm lão: chỉ những người có sức khoẻ song không chịu đi làm mà ở nhà ăn bám bố mẹ.
Mị Ma không biết từ đâu đưa ra hai bản kiểm tra phải học thuộc, mở ra để trước mặt Tiết Chu Thăng: “Anh xem nè, tui xem không hiểu. Anh giảng cho tôi một chút được hay không.” Nửa người của cậu phần lớn dựa trên Tiết Chu Thăng, mùi thơm mê người.
Tiết Chu Thăng nhìn mái tóc ngăn ngắn đối phương, lọn tóc rơi trên lỗ tai, lỗ tai hồng nhạt bị ánh đèn chiếu lên hơi trong suốt. Hắn nhìn hơi lâu.
Mị Ma dừng lại động tác, nghiêng mặt nhìn hắn, đến gần: “Trong lòng anh đang nhớ tui.”
Lấy lại tinh thần Tiết Chu Thăng né ánh mắt đối phương.
Mị Ma không bỏ qua mà vuốt ngực của hắn: “Tui nghe được, anh cảm thấy lỗ tai tui rất mềm, muốn sờ lỗ tai của tui.”
Tiết Chu Thăng chép lại bài thi trên bàn rồi gõ đầu Mị Ma: “Ngồi xuống, tôi giảng cho cậu một đề mục.”
Mị Ma ngồi xuống, một mặt ngoan ngoãn.
Trong đầu Tiết Chu Thăng toàn là giảng đề mục không nghĩ lung tung, không quan tâm tại sao thiếu niên thiểu năng trí tuệ biết lấy ra cuốn xã hội học loài người để yêu cầu phụ đạo.
Sáng hôm sau tỉnh lại, Tiết Chu Thăng nhìn quần lót phồng một cục, mỗi ngày đều hoài nghi đạo đức tam quan của mình rồi bò dậy tắm rửa mới đi thư viện.
Hắn mượn sách vở, trong đó có nhiều thêm một quyển xã hội học loài người, còn bị em gái thấy được truy hỏi hắn thấy cuốn cơ sở này thế nào. Tiết Chu Thăng tự giận mình nhưng nghĩ chỉ cần học tập thì có thể khiến hành động trong mơ sẽ không mất khống chế nữa, hắn nguyện ý giảng đề cả đời cho đối tượng mộng xuân.
Dưới sự dạy dỗ của Tiết Chu Thăng, hiệu suất học tập của Mị Ma tăng lên rất nhiều so với trước đây, chẳng qua để nắm chắc tri thức thì vẫn còn hơi gấp gáp.
“Hoạt động nào sau đây của con người thuộc quần thể xã hội sơ khai?” Tiết Chu Thăng nghiêm túc hỏi.
Mị Ma chọc ngón tay, không xác định trả lởi: “Hội nghị văn phòng?”
“Sai. Là trò chơi của quần thể thiếu nhi. Xã hội loài người và xã hội động vật có bản chất gì khác nhau?”
“Ngôn ngữ.”
“Là lao động.” Hắn cầm bài thi gõ thiếu niên một cái, “Đến cùng cậu dốt cỡ nào? Ba vấn đề cơ bản kiểu này dĩ nhiên không biết. Cậu còn muốn học tâm lý học xã hội.”
Mị Ma lầm bầm: “Tui đâu phải người…”
Tiết Chu Thăng tức cười: “Lần đầu tôi thấy học không giỏi thì nói mình không phải người.”
Nhận ra mình nói lộ hết, Mị Ma nào dám lên tiếng nữa.
Tiết Chu Thăng lật bài thi trên bàn, lầm bầm lầu bầu: “Đến cùng tôi mơ giấc mộng gì đây, cậu còn đọc xã hội học, cậu không phải thi rớt đại học sao? Giấc mộng này quá chân thật rồi, cậu cò sai nhiều câu như vậy, giống hệt như thật.” Tiết Chu Thăng lật xem bài thi, nhìn một nửa thì cười ra tiếng: “Chỉ bằng tài nghệ này của cậu, còn muốn tôi mượn sách đến dạy cậu, tôi chắc cũng điên rồi.” Nói xong hắn đỡ trán thấp giọng cười: “Toàn là gì đâu không.”
Mị Ma hỏi: “Anh không vui hả?”
Tiết Chu Thăng để tay đỡ huyệt thái dương, nghiêng mặt sang một bên nhìn Mị Ma, cười: “Cậu đoán.”
Ký ức chồng chéo. Trên người Tiết Chu Thăng như chồng lên một tầng ảo ảnh Kỵ Sĩ.
Mị Ma ngây ngẩn cả người.
“Tôi chẳng hiểu nổi đến cùng tôi mơ giấc mộng gì.” Tiết Chu Thăng ngay giây tiếp theo mở miệng nói chuyện, ngày xưa hình tượng Kỵ Sĩ trong nháy mắt bị phá vỡ, “Cậu biết cậu là ai không? Tôi mơ thấy cậu… Tôi tôi cảm giác đầu óc mình hỏng rồi, ngay cả thiểu năng trí tuệ cũng không tha, đúng là thiếu đạo đức.”
Mị Ma an tĩnh nhìn hắn.
Tiết Chu Thăng nói: “Cậu nhìn tôi làm gì?”
“Anh với hắn không giống nhau.” Mị Ma chuyên chú nhìn hắn, “Hắn sẽ không nói nhiều như vậy.”
“Hắn là ai?”
Mị Ma cúi thấp đầu: “Anh đoán.”
Tiết Chu Thăng giơ tay xoa xoa đầu Mị Ma: “Cậu đúng là học nhanh thật.”
Tay xoa trên đỉnh đầu ấm áp như thế, Mị Ma nheo mắt lại, nhích lại gần bên Tiết Chu Thăng.
Tiết Chu Thăng nhanh chóng thu tay về đẩy cậu ra, như gặp đại địch: “Đừng tới đây.”
Hắn không muốn ngày mai lại giặt quần lót.
Mị Ma lùi về, lấy lá cây từ trên bàn ra: “Anh thổi chút đi.”
“Sao cậu đưa ra mấy yêu cầu kỳ quái thế.” Ngoài miệng nói thế nhưng Tiết Chu Thăng vẫn nhận lá cây mà thổi.
Mị Ma lắng nghe làn điệu hệt như trong trí nhớ, cúi người xuống, nằm trên đùi Tiết Chu Thăng.
Tiết Chu Thăng ngừng lại: “Đừng nằm sấp trên đùi tôi.”
Mị Ma ngẩng đầu lên: “Tui cứ đó, tui nằm đó.”
Nhóc con thiểu năng trí tuệ không chỉ ngốc còn bướng, Tiết Chu Thăng vỗ nhẹ đầu Mị Ma. Ngón tay chạm vào lỗ tai đối phương, cuối cùng nhịn không được xoa bóp một cái.
Mị Ma hỏi ngay: “Lỗ tai tui mềm không?”
“Câm miệng.” Tiết Chu Thăng tức giận xấu hổ thu tay về.
Mị Ma yên lặng nhìn hắn.
Ngay khoảng khắc cuối cùng này cậu ý thức người trước mắt sớm đã không còn là Kỵ Sĩ anh dũng cô độc trong trí nhớ của cậu, hắn không có tín ngưỡng, cũng không bình tĩnh và vô lo như kiếp trước, sẽ vì lời mình nói cử chỉ xuất hiện cảm tình mà sờ mó mình, điều đó chẳng giống Kỵ Sĩ.
Lòng Kỵ Sĩ chỉ có chiến hữu đã chết. Cậu hơi khó chịu, lại không biết loại cảm xúc khó chịu sao mà đến, dứt khoát giang tay ôm chầm Tiết Chu Thăng.
“Cậu đừng xằng bậy.” Tiết Chu Thăng không hơi sức nói chuyện.
Mị Ma ngẩng mặt nhìn hắn: “Gì mà xằng bậy chứ.”
Tiết Chu Thăng nhìn gương mặt xinh đẹp trước mắt: “Nói thật tôi không thích khuôn mặt này của cậu, gặp mặt mới hai lần, sao tôi mơ thấy cậu…”
Mị Ma chớp mắt, lông mi dài cong chớp động: “Anh không thích hả?”
“Không thích.”
Trong lòng Mị Ma lại cảm thấy vui vẻ vô cùng, cậu trực tiếp nhào tới hôn Tiết Chu Thăng, bị đối phương né tránh, nhưng vẫn hôn phải gò má của đối phương.
“Đã bảo cậu dừng xằng bậy.” Lưng Tiết Chu Thăng tựa vào bàn học không cách nào trốn được, hắn nhìn thiếu niên trong ngực, dòng máu khắp người dâng trào, cánh tay ôm eo đối phương, hương vị trên người đối phương khiến hắn hỗn loạn mờ mịt không thể bình tĩnh suy nghĩ.
Ánh mắt hắn rơi trên môi thiếu niên, chiếc lưỡi đỏ giữa hàm răng trắng như ẩn như hiện. Tiết Chu Thăng nghe tiếng mình nuốt nước miếng trong mơ.
“Anh nói xằng bậy.” Thiếu niên lần nữa áp sát, hô hấp hai người hòa lẫn vào nhau, “Trong lòng anh bây giờ muốn làm sao?”
Nghĩ gì đó.
Tiết Chu Thăng ôm thiếu niên, lúc môi răng chạm nhau, còn không phải hắn nhớ nhung mùi vị đôi môi của thiếu niên lâu rồi hay sao.
Hết chương 9.