CHƯƠNG 9
Xa cách đã lâu giờ đây mới có thể gặp lại, niềm vui của Long Triệt thì không cần phải nói, nhưng ngay cả Vệ Thanh Hồng từ trước đến nay luôn lạnh nhạt, khi trông thấy Long Triệt ngày càng thành thục, cảm giác vui sướng cũng tràn ngập trong đáy lòng, không thể nói thành lời, gặp lại vẫn thấy hắn đối với y thân thiết như xưa, cũng không vì hắn đã tự chấp chính mà có một chút cố kị nào, trong lòng càng cảm thấy ấm áp.
Theo suy nghĩ của Vệ Thanh Hồng, thì y trước định về phủ đệ, tắm rửa thay y phục sau lại đi tham kiến thái hậu cùng Hoàng Thượng. Long Triệt làm sao có chấp nhận như thế, sống chết kéo y vào cung, lại lệnh Lí Trọng Quang cùng tiến cung thăm tỷ tỷ của hắn, rõ ràng đây là tình cảm khi phải nói lời biệt ly. Vệ Thanh Hồng vốn không chịu được được việc hắn cứ quấn lấy y, chỉ đành phải theo hắn đi.
Vào cung bái kiến Thái hậu, ban thưởng yến Tiếp Phong, thật khó khăn, rối loạn cuối cùng cũng chấm dứt, lại bị Long Triệt kéo đến thư phòng, nhân lúc xung quanh đều không có người, lúc này y mới dùng thân phận tỷ phu đánh giá vị thiếu niên hoàng đế này, một bên vui mừng nói: “Triệt nhi cuối cùng trở thành một anh minh thiên tử chân chính rồi, phụ hoàng cùng công chúa nếu dưới suối vàng biết được, nhất định cũng sẽ mỉm cười.”
Long Triệt lúc này đã có thể đứng sóng vai với y, nhìn khuôn mặt với biểu cảm chân tình của y, chỉ cảm thấy cảm xúc luôn không yên phận, một cỗ dục hỏa tự đan điền đang lan ra toàn cơ thể. Hắn lại biết rõ giờ phút này không thể xúc động mà làm việc, hít sâu vài lần, cố gắng áp chế xuống, giữ chặt Vệ Thanh Hồng nói: “Tỷ phu, gió tuyết chốn biên quan tựa như những mũi đao sắc nhọn, điều kiện lại gian khổ, ngươi xem ngươi lại hao gầy không ít.”
Vệ Thanh Hồng cười nói: “Nào có khoa trương như ngươi nói chứ, ta chẳng qua vì ngày đêm muốn trở về Phạm Đô, bởi vậy hơi gấp gáp một chút, ân, rốt cuộc cũng lớn hơn vài tuổi, không bằng thiếu niên như các ngươi tinh lực dư thừa, mới sáng sớm liền đến Tiếp Phong đình. Ai, ta nói ngươi cái gì cũng tốt, cũng không sợ bị thương hàn .”
Long Triệt nhịn không được cười nói: “Tỷ phu nói bậy cái gì đó? Ngươi cũng mới hai mươi sáu tuổi mà thôi, nghe ngươi nói thật giống như một ông già vậy. Vừa trở về lại lên lớp với ta.” Nói xong vừa tức vừa hậm hực nói: “Nói, ngươi vì cái gì không nghe ý chỉ của ta năm trước phải trởvề, ruốt cục đợi cho tận sang năm sau mới về.”
Vệ Thanh Hồng vội nghiêm mặt nói: “Hoàng Thượng có điều không biết, một là bởi vì giá lạnh, Mông Cổ binh bị vây trong Tháp Lạp Nhĩ thành, lương thảo rất thưa thớt, ta không mất một binh một tốt liền có thể thu phục bọn họ, mặt khác năm nay tuyết rơi rất dày, thái dương cũng lớn, đường đi lúc thì trơn trượt như băng, lúc lại lầy lội không chịu được, đích thực rất khó hành quân, thần lo lắng một khi thu binh, không thể nghi ngờ gì đó chính là cho địch nhân cơ hội lấy lại sức để phản công, mới cả gan đóng quân lại đó, cho đến tháng trước bọn họ thừa nhận thất bại, chấp nhận kí hòa ước, mới khải hoàn hồi triều.”
Long Triệt thấy y lập tức khôi phục lại bộ dáng của một thần tử trước kia, không khỏi có thất vọng, cả giận: “Tuy rằng ngươi nói rất có lý, nhưng ngươi lại hại ta thật lo lắng tận mấy tháng, lúc này ta nhất định phải phạt ngươi, nhìn ngươi lần sau còn dám hay không .”
Vệ Thanh Hồng khom người nói: “Nguyện như ý quân.” Lại nghe hắn nói “Dù sao chăng nữa, ngươi cuối cùng cũng bình an trở về, ta cũng đã có thể an tâm .” Lời chưa kịp nói ra đã dừng lại, thì ra hắn vẫn lo lắng cho y như thế, không khỏi cảm động nói: “Khiến Hoàng Thượng lo lắng, thần thật đáng tội. Bất quá hiện taị ta không có bất cứ thương tổn gì, cũng xem như là lấy công chuộc tội đi?”
Long Triệt nhịn không được cười lên một tiếng, nhanh chóng lấy lại vẻ mặt ban đầu nói: “Việc này được rồi, để ta lệnh Tống Kiêm tra lại luật pháp Đại Phạm rồi nói tiếp.”
Vệ Thanh Hồng trong lòng khẽ động, lúc này mới cẩn thận hỏi: “Đúng rồi, Hoàng Thượng, sáng nay thần gặp Tống Kiêm khoát nhất phẩm phục sức, không biết gã hiện giờ là chức quan gì?” Y thái độ làm người chính trực, ghét nhất chính là hạng người láu cá như Tống Kiêm, lại ngại hắn là thân tín của Thụy vương, nếu không đã sớm không dùng, để tránh khỏi phải xuống tay tiêu diệt hiềm nghi. Thế nên trong lúc phụ chính chưa từng sử dụng người này, hiện giờ thấy Long Triệt lại thăng quan cho gã, không khỏi có chút kinh ngạc.
Long Triệt gật đầu nói: “Ngươi hỏi hắn sao? Trẫm thấy hắn tinh thông luật pháp, chỉ làm tiểu quan tứ phẩm không khỏi luyến tiếc nhân tài không có đất dụng võ, liền thăng hắn làm Hình bộ thượng thư. Lô Hiển vốn dĩcũng không làm sai gì, nhưng lại quá mức ngu dốt, chỉ có một cái án tử mà phải tra thật lâu, trẫm đã đem hắn điều ra bên ngoài làm tri phủ.”
Lô Hiển thái độ làm người chính trực, tuy có đôi lúc hơi cổ hủ, nhưng vẫn là một vị quan tốt, phá án cũng thập phần nghiêm túc. Nếu chỉ vậy mà nói hắn ngu dốt, cũng oan uổng cho hắn. Điểm ấy Vệ Thanh Hồng là rõ ràng nhất. Y cùng với Lô hHiển lại là bạn tốt. Nay nghe Long Triệt nói như vậy, không khỏi đánh cái rùng mình, thầm nghĩ: “Chân tướng việc này thật chỉ đơn giản như hoàng thượng nói?” (Đơn giản vậy mới sợ!)
Long Triệt lại nói: “Tỷ phu, ta biết ngươi cùng hắn giao tình rất tốt, nhưng ngươi từng dạy ta phải biết dùng nhân tài, Tống Kiêm tuy rằng là một tiểu nhân láu cá, nhưng so với Lô Hiển lại thích hợp với chức vị ấy hơn, cho nên. . . . . . . . . . . .” Nói xong cẩn thận nhìn nhìn sắc mặt Vệ Thanh Hồng, bỗng nhiên sợ hãi nói: “Tỷ phu, ngươi sẽ không giận ta chứ?”
Vệ Thanh Hồng vội khom người nói: “Thần không dám.” Vừa dứt lời, liền thấy Long Triệt hoảng hốt: “Làm sao vậy? Ta chỉ biết ngươi sẽ tức giận mà, chỉ cần nhìn bộ dáng của ngươi ta đã biết, ta mang Lô Hiển triệu hồi là được.” Nói xong làm bộ chuẩn bị truyền chỉ, lại bị Vệ Thanh Hồng giữ chặt, cười nói: “Triệt nhi, ngươi hiện giờ đã tự mình chấp chính, khoan nói chỉ là một việc điều động, chính là chuyện lớn tày trời, cũng không cần phải xem sắc mặt người khác. Ta tuy là tỷ phu của ngươi, nhưng cũng là thần tử của ngươi, lại nói ta cũng không có suy nghĩ gì khác, chính là chỉ cảm thấy Tống Kiêm không phải là một quân tử chân chính, để gã ở địa vị cao như vậy có chút không ổn thôi.”
Long Triệt lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, nói: “Tỷ phu yên tâm, ta đương nhiên biết hắn là tiểu nhân. Thăng quan cho hắn, chính là muốn dùng sở trường của hắn, không phải muốn nghe hắn phỉ báng.”
Vệ Thanh Hồng gật đầu nói: “Cái này thật tốt, thật tốt.” Trong lòng cũng thầm nghĩ: “Là ta đa tâm , Triệt nhi bất quá là một hài tử, không thể có tâm cơ thâm trầm như vậy, huống chi hắn đối ta nhiệt tình như vậy, không chút giả dối, sao có thể đối phó ta được chứ?”
Hai người còn nói rất nhiều, Long Triệt mới đành luyến tiếc choVệ Thanh Hồng hồi phủ, Liên Hương từ hậu thính đi ra, thấy hắn vẫn như cũ hướng ánh mắt mạnh liệt về hướng Vệ Thanh Hồng biến mất, không khỏi cười nói: “Vừa rồi nô tỳ thật sự rất sợ ngài không giữ nổi, bất quá hoàn hảo, rốt cuộc vẫn là Đại Phạm thiên tử ta may mắn. Còn nữa, lúc trước ta đã khuyên ngài đừng động thủ với bằng hữu của Đại tướng quân nhanh như thế, lỡ y sinh long nghi ngờ, ngài cũng không nghe, rốt cuộc suýt nữa làm cho Đại tướng quân phát hiện đúng không?”
Long Triệt thu hồi ánh mắt, từ từ cười nói: “Tỷ phu thông minh như vậy, sớm hay muộn cũng sẽ phát hiện, bất quá y trung nghĩa chính trực như vậy, trẫm tuyệt không lo lắng y sẽ rời đi.” Nói xong ngáp một cái nói: “Hôm nay thật có chút mệt mỏi, Liên Hương, trải chăn ra đi, trẫm cũng muốn nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai lâm triều, còn phải diễn một màn thật xuất sắc nha.”
Heát chính vaên ñeä cöûu chöông
Danh Sách Chương: