“Hừ, đã sắp chín giờ tối rồi, đàn bà con gái gì mà đi đến khuya lơ khuya lắc như vậy?”
Chưa cần đặt chân vào nhà, Diệp Mỹ Uyên đã nghe rõ mồn một giọng nói oang oang chẳng lẫn đi đâu được của mẹ chồng cô.
“Mẹ, công việc của vợ con rất bận…”
“Anh hai không cần phải giải thích hộ chị dâu, đi đến giờ này chưa về thì không biết có chung chạ cặp kè với gã nào bên ngoài không? Cẩn thận không lại bị cao lên mấy phân đấy anh trai.”
Nhậm Vũ cáu bẳn ngay lập tức răn đe em gái:
“Em có thôi ngay không?”
“Mẹ, mẹ coi anh hai quát con kìa!”
Nhậm Tinh Tinh bĩu môi khinh thường, ôm lấy tay mẹ làm nũng.
Đương nhiên là bà Nhậm sao lại để con gái mình chịu uất ức được chứ!
“Em con nói đúng quá còn gì, chỉ biết bênh vợ chằm chặp.
Công to việc lớn gì mà giờ này chưa về? Đúng là thứ đàn bà không có giáo dưỡng!”
Hay lắm! Giặc bên Ngô không bằng bà cô bên chồng! Không khó để đoán ra từ lúc bước vào cửa nhà cô đến giờ bọn họ đã bới móc mỉa mai sau lưng cô bao nhiêu.
Lửa giận bốc lên ngùn ngụt, Diệp Mỹ Uyên tức giận đẩy cửa bước vào, giọng nói lạnh nhạt không rõ ý vị.
“Con chào mẹ.”
Thấy con dâu đột ngột xuất hiện sau lưng mình, bà Nhậm không khỏi có chút chột dạ.
Nhưng trước biểu cảm có phần dửng dưng lạnh nhạt của cô, bà ta lại càng cảm thấy khó chịu chẳng để yên.
“Cuối cùng con cũng về rồi đấy à?”
Bà Nhậm cong môi mỉa mai:
“Không biết con dâu của mẹ ở công ty lắm công nhiều việc đến mức nào mà đã hơn tám giờ tối rồi cũng chẳng buồn về nấu lấy một bữa cơm cho chồng.”
Đưa túi xách và áo khoác cho người giúp việc, Diệp Mỹ Uyên nhoẻn miệng cười ngọt ngào.
"Trên không nghiêm thì dưới tắc loạn, công ty con ai cũng nhiệt huyết với công việc lắm, nên mình là sếp mà không biết gương mẫu thì ai còn phục con nữa.
Vả lại vắng con thì đầu bếp vẫn nấu đủ cơm ba bữa mà mẹ?"
Cứng họng không biết bắt bẻ thế nào, bà Nhậm liền ho khan giả vờ quan tâm.
“Là đàn bà con gái, sao phải khổ cực lăn lộn bên ngoài kiếm tiền làm gì? Vả lại đầu bếp, giúp việc dẫu sao cũng là người ngoài làm sao mà tận như người nhà được chứ? Vừa hay Tinh Tinh cũng vừa mới tốt nghiệp đại học xong, để nó đến công ty giúp con một tay.”
Chưa kịp để Diệp Mỹ Uyên nói gì, cô em chồng đã bĩu môi ra vẻ nói:
“Con cũng không nói là sẽ đến công ty chị dâu làm việc mà mẹ.
Biết bao nhiêu công ty mời gọi con còn chưa hồi đáp đấy thôi.
Về làm việc ở công ty gia đình thì còn gì là trải nghiệm nữa mẹ.”
Kẻ xướng người họa, thiếu điều còn chưa đem vàng dát lên mặt nhau khen hay.
Mỹ Uyên im lặng, vui vẻ xem hết vở tuồng tự sướng “kinh điển” này.
“Nếu Tinh Tinh đã thích bay nhảy như vậy thì mẹ cứ để em ấy va chạm thêm vài năm.
Tuổi trẻ tài cao, cọ xát học hỏi nhiều sẽ cho em ấy thêm trau dồi thêm kinh nghiệm.”
Nghe vậy, mặt Nhậm Tinh Tinh liền hiện rõ vẻ khó chịu, nếu không phải suốt mấy tháng này bao nhiêu đơn xin việc gửi đi đều bặt vô âm tín thì cô ta chẳng cần phải ngồi đây chờ lâu thế này.
Và một người mẹ như bà Nhậm đây sao có thể để người khác lấn lướt con gái mình vậy.
"Chị nói thế tức là không chịu nhận con gái tôi vào là đúng không? Này tôi nói cho chịu nghe nhá, tốt xấu gì…"
Để không phải nghe trọn "bản tình" của mẹ chồng, Diệp Mỹ Uyên ngay lập tức lên tiếng cắt ngang.
"Con biết là mẹ lo cho Tinh Tinh nhưng chính em ấy nói muốn được trải nghiệm nhiều.
Mẹ vẫn nên là tôn trọng quyết định của em ấy."
Vốn là muốn lấy giá làm cao nhưng không nghĩ người chị dâu này lại "thuận nước đẩy thuyền" như thế, sắc mặt cô em chồng trắng bệch, ánh mắt uất ức mờ ám ra tín hiệu cầu cứu cho mẹ.
"Thôi khỏi cần lý do lý trấu gì cả, chẳng qua là chị không muốn con bé vào công ty chị làm thôi chứ gì."
Nhớ đến mấy bận con dâu rạng rời xuất hiện trên truyền hình, nói nói cười cười bắt tay bắt chân với cả đám đàn ông trước hàng ngàn con mắt.
Bà Nhậm liền bắt đầu hạch họe nói.
"À hay là chị làm gì mờ ám ở công ty, sợ Tinh Tinh phát hiện nên mới không cho con bé vào làm đúng không?"
Trước lời buộc tội vô lý của mẹ chồng, Diệp Mỹ Uyên lại cười trừ không đáp.
Cô lẳng lặng đưa mắt nhìn chồng, nơi đáy mắt hiện rõ sự thiếu kiên nhẫn.
"Mẹ, rõ ràng Tinh Tinh vừa nói, nó được nhiều công ty đa quốc gia mời gọi về làm việc và muốn được nhiều trải nghiệm.
Vợ con cũng chưa nói một lời nào là không đồng ý cả.
Sao mẹ có thể nói vợ con như thế?"
Chỉ với một ánh nhìn, lại khiến cho con trai chống đối mình như vậy.
Mặt bà Nhậm biến sắc, cả người run lên vì tức giận và hờn ghen.
Hay lắm! Đứa con trai bảo bối được bà hết lòng thương yêu, nay lại vì một con đứa con gái xa lạ khác mà dám lớn tiếng chất vấn mẹ đẻ.
“Anh hai, chị ta đã cho chị ăn bùa mê thuốc lú gì? Sao anh lại dám lớn tiếng với mẹ như vậy?”
Nắm được cơ hội, Nhậm Tinh Tinh đứng dậy gào lên nhưng cũng không quên quay sang “lo lắng” cho mẹ mình.
“Mẹ, mẹ không sao chứ?”
“Con với chả cái, vất vả nuôi lớn đến từng này tuổi, rồi nó lại vì một người dưng nước lã mà quát tháo mẹ đây này.”
Trước sức ép của cả mẹ lẫn em gái, Nhậm Vũ lúng túng không biết làm thế nào.
Nếu là bình thường thì chắc chắc anh đã răm ráp chiều theo ý mẹ và em nhưng lần này thì…
“Mẹ…”
Nhìn dáng vẻ nhu nhược đầy bất lực của người mình gọi là chồng, Diệp Mỹ Uyên cũng chỉ đành lắc đầu đầy ngao ngán.
Nếu không phải vì mẹ cô quanh năm đau ốm không chịu được đả kích thì cô đã đá quách ba “con hề” này ra khỏi nhà mình rồi.
“Thưa mẹ, hôm nay con phải tăng ca vô cùng mệt mỏi và cần nghỉ ngơi sớm, nên con xin phép ạ.
Còn về chuyện công việc của Tinh Tinh, em ấy muốn làm ở đâu, con đều sẽ cố gắng tạo điều kiện để em ấy không phải chịu thua thiệt ạ.”
Dứt lời, cô đứng dậy dửng dưng bước lên lầu, bỏ ngoài tai những lời trách cứ khó nghe của mẹ chồng.
“Đấy con mở to mắt ra mà xem nó, ai đời lại có đứa con dâu nào ăn hỗn hào như thế với mẹ chồng hay không?”
“Anh hai, anh lo mà dạy lại vợ anh đi.”.
Danh Sách Chương: