Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


"Cuộc giao dịch này anh có làm không? Cũng đâu bắt anh phải trả giá lớn gì đâu, tôi có thể đảm bảo anh sẽ vượt qua buổi chiều nay một cách suôn sẻ." Điều kiện mà Vân Mạt đưa ra rất hấp dẫn.
Tần Mộc nhìn cô, cảm thấy răng cực kỳ đau đầu, rốt cuộc là đứa trẻ này đã lớn lên trong hoàn cảnh thế nào vậy?
"Thành giao." Anh ta thở hắt ra, trong lòng cũng không trông cậy vào Vân Mạt.
Sáng nay trên đường đến bệnh viện, anh ta đã nói chuyện qua video với đối phương, đối phương cực kỳ tức giận, không đồng ý hòa giải, còn tuyên bố là sẽ khiến cho người lơ là nhiệm vụ là anh ta phải chịu trách nhiệm lớn.
"Vươn tay ra, tôi nhìn một lát." Vân Mạt nói.
Tần Mộc nửa tin nửa ngờ, giải quyết vấn đề mà cần xem tay à? Nhưng mà, anh ta vẫn chuyển văn kiện sang tay trái, sau đó nghiêm túc duỗi tay phải ra trước mặt cô.
"..."
Vân Mạt nhìn lướt qua, ghét bỏ nói với anh ta: "Đổi tay trái."
Tần Mộc: "..."
"Khác nhau ư?"
Vân Mạt đang phân vân xem nên nói thế nào để anh ta có thể hiểu được.

Nói quá nhiều chưa chắc anh ta đã có thể tiếp thu hết, nói không chừng còn hỏi thêm nhiều vấn đề khác.
"Dịch" nhấn mạnh tay trái đại diện cho những chuyện trong quá khứ, còn tay phải đại diện cho những thứ ở tương lai.

Cái gọi là trái Thanh Long, phải Bạch Hổ cũng là cách gọi khác của việc phân chia dương khí và âm khí.

Khi xem vân thế của con người, thì những người đàn ông trước 30 tuổi như Tần Mộc phải lấy tay trái làm chủ, tay phải chỉ là phụ.
"Anh..." Vân Mạt cân nhắc cách dùng từ, cảm giác đơn hàng lần này của cô có chút thua thiệt.
"Cô vẫn chưa trả lời tôi, tay trái và tay phải có gì khác nhau?" Tần Mộc nhìn chằm chằm lòng bàn tay mình, không ngừng so sánh hai bên tay, căn bản không để ý đến giọng nói của cô.

Vân Mạt vừa vân vê ba cúc áo, vừa tức giận trả lời: "Anh vẫn chưa kết hôn đúng không? Vì sát khí ở tay phải nặng quá đấy!"
Tần Mộc: "..."
Cái gì? Sát khí gì cơ?
Tần Mộc nhìn vẻ mặt vô cảm của ai kia, ánh mắt còn khẽ đảo qua bộ phận giữa hai đùi anh ta, bỗng nhiên hiểu ra.
Đây là chỉ anh ta lấy tay phải tự xử á? Sát gì? Sát t*ng trùng ư?
Mẹ nó! Sát cái em gái nhà cô ấy.
Mặt mũi Tần Mộc đỏ bừng lên, tay thậm chí còn vô tình làm thành hoa lan chỉ: "Cô...!cô...!Tuổi cô còn nhỏ, ai dạy cô..."
"Anh vẫn nên quan tâm chuyện buổi chiều đi." Vân Mạt nói.
"Hừ! Cô nói đi, cô nhìn ra cái gì rồi?" Tần Mộc kéo ghế dựa ra ngồi xuống, chờ cô bịa chuyện.
"Trên tay anh xuất hiện vân Hoa Cái* (1), cung Ly và cung Tốn đều biến thành màu tím, nếu không gặp được người giúp đỡ, trong vòng một tháng sẽ gặp kiếp tù đày." Vân Mạt chỉ chỉ mấy điểm trong lòng bàn tay anh ta.
*Hoa Cái: tên ngôi sao cổ, có nghĩa là Vận đen.
"Không đến mức đó chứ? Chỉ là một bệnh nhân khiếu nại mà thôi." Hiển nhân là Tần Mộc không tin.
"Ừm, ngoài ra cung Đoài còn có màu xanh sẫm, đường trí tuệ phân nhánh, một nhánh hướng về phía dưới ngón út, một nhánh chỉ về phía cung Càn.

Ngũ quan* và Thiên Đình* bị mây đen che kín, trong năm nay, ngày sinh nhật mặc lụa đỏ, thì sẽ phạm kiếp tai tù, sẽ bị xử nặng."
*Ngũ quan: mắt, mày, tai, mũi, miệng.
Thiên đình: trán
Tần Mộc lại có cảm giác giống ngày hôm qua, anh ta vỗ vai Vân Mạt nói lời thấm thía: "Cô bé à, nếu cô thiếu tiền, tôi có thể cho cô vay, nhưng mà lừa gạt người khác là không tốt đâu, cô đừng như thế nữa."
Vân Mạt: "..."
"Đưa giấy bút cho tôi."

"Cô muốn làm gì?" Tần Mộc rút một từ giấy từ trong tập văn kiện ra, tiện thể đưa luôn cây bút ký tên cho cô.
Vân Mạt dùng ánh mắt phức tạp nhìn anh ta, sau đó trải tờ giấy lên chỗ bằng phẳng trên giường, bắt đầu vẽ bùa.
Bùa được chia thành hai loại là Tiên Thiên phù và Hậu Thiên phù.
Nghi thức vẽ "Hậu Thiên phù" có chút phức tạp, ngoại trừ tắm rửa huân hương, còn phải chuẩn bị một căn phòng yên tĩnh, thậm chí, chất lượng của chu sa, giấy vàng không tốt, cũng có khả năng ảnh hưởng đến hiệu quả của lá bùa.
Mà "Tiên Thiên phù" lại yêu cầu dùng lực một nét bút mà thành, được khen là "Nhất điểm linh quang tức thị phù, thế nhân uổng phí mặc hòa chu*"
*Nhất điểm linh quang tức thị phù, thế nhân uổng phí mặc hòa chu: chỉ cần một nét linh quang cũng đủ tạo thành lá bùa hộ mệnh, còn thế nhân dù có lãng phí bao nhiêu mực với chu sa thì cũng vô ích.
Hiếm khi Vân Mạt vẽ "Tiên Thiên phù", lấy cảnh giới trước kia của cô, cách không vẽ bùa cũng là chuyện đơn giản.
Còn bây giờ...
Bây giờ, bây giờ trong mắt Tần Mộc, tay cô bé kia run rẩy, dùng lực siết chặt ngòi bút, dường như đang chống lại thứ gì đó.

Nét bút cô đi ngày càng nhiều, sắc mặt của cô càng trắng bệch, trên trán cũng lấm tấm mồ hôi.
Tần Mộc rất muốn cắt ngang, muốn nói cho cô biết, dù cô giả vờ rất giống, nhưng mà...
"Được rồi."
Ngay lúc Tần Mộc nhịn không được muốn lên tiếng, Vân Mạt đã dừng bút, vô lực lau mồ hôi.
"Cái thứ gì thế này? Chữ giống như gà bới vậy."
Vân Mạt cẩn thận gấp lá bùa thành hình tam giác, suy đoán tinh thần lực có thể chuyển hóa thành linh lực của cô trước đó đã được chứng thực, tuy rằng hiệu quả rất thấp.

Ngay cả một tấm bùa đơn giản như thế, đã tiêu hao hết một nửa tinh thần lực của cô.
"Đây là bùa khai vận, anh cất kỹ đi."

Là bùa thật à? Tần Mộc không biết nói gì cho phải.
Chẳng lẽ đây là cảnh giới lừa đảo cao nhất: khi muốn lừa người khác, phải lừa được bản thân mình trước ư? Đối với cô bé diễn sâu trước mặt, đã chạy được một đoạn dài trên con đường lừa đảo rồi, anh ta không thể kéo cô lại được nữa.
"Cái này có tác dụng gì?" Tần Mộc có chút suy sụp, anh ta còn muốn cố gắng thêm một lần nữa.
Vân Mạt chống lại ánh mắt đầy nghi ngờ của anh ta, không chút để ý.

Bây giờ anh ta nghi ngờ càng sâu, buổi chiều vả mặt càng đau, nói không chừng, còn có thể mang về cho cô điểm sức mạnh niềm tin đầu tiên.
"Anh nghe cho kỹ đây.

Trong buổi hầu tòa chiều nay, đáng lẽ ra anh phải bồi thường 2 vạn tinh tệ, trên đường về nhà, xe huyền phù (2) của anh sẽ va chạm với xe người khác, toàn bộ lỗi lầm là do anh, đối phương tử vong.

Loại kết quả này, cần phải ngốc trong ngục giam của tinh tế bao lâu, chắc anh hiểu rõ hơn tôi đúng chứ?"
Tần Mộc nhìn khuôn mặt đơ phía đối diện, không nhịn được mà run rẩy: "Suýt nữa tôi đã tin cô rồi."
"Rồi anh sẽ tin thôi." Vân Mạt nói.
"Cô nói "đáng lẽ ra", chắc đằng sau sẽ còn có "nhưng mà" đúng không?"
"Đúng vậy." Vân Mạt nói tiếp: "Có phù khai vận của tôi, hẳn là anh sẽ không xui xẻo vậy nữa đâu.

Hai vạn tinh tệ, anh chắc chắn phải bồi thường rồi, tai nạn huyền phù cũng sẽ phát sinh, nhưng mà, chỉ trong phạm vi trầy da xước thịt chút thôi."
Tần Mộc: "..."
"Chiều nay lúc quay về, tôi sẽ dẫn cô đến nhà hàng Phỉ Tư phỏng vấn, để cô bớt nghĩ linh tinh, làm một công dân lương thiện."
Vân Mạt không để ý nhún vai.
Bên kia, Tần Mộc càng nghĩ càng cảm thấy không ổn, việc Lam Tinh bị tấn công đáng nhận được sự đồng tình, mà cô bé kia còn quá nhỏ, anh không thể mặc kệ không quan tâm được.
Tần Mộc nhịn không được mở tài khoản WB của mình ra, đăng một bài viết.
Tài khoản WB của anh ta đã lập được hơn mười năm rồi, tên tài khoản là "Đừng Quậy Nữa, Tôi Có Thuốc".


Bình thường anh ta thích chia sẻ một số tri thức chữa bệnh nên cũng tích lũy được một số fans.
Tần Mộc đăng hết những lời khẳng định của Vân Mạt lên WB.
Vừa đăng xong, khu bình luận đã náo nhiệt hẳn lên.
[Quần Đùi Hoa: Cô ấy nói gì cơ? Biết đoán mệnh á? Nếu không phải từng nhìn thấy danh từ này trong bảo tàng, tôi còn tưởng là cụm từ hot trend năm nay đấy.]
[Y Tá Nhỏ Đi Cứu Hỏa: Đầu năm nay, loại người gì cũng có.]
[Da Mặt Dày: Tôi tin trên đời vẫn có những sự việc mà khoa học không giải thích được, nhưng tôi không tin một người vớ vẩn có thể dùng một đồ vật phi khoa học để giải quyết một sự kiện phi khoa học.]
[Thất Học: Những chuyện cô ấy đã trải qua đáng để người khác đồng tình, nhưng lợi dụng sự đồng tình của người khác để lừa gạt, đúng là quá ghê tởm.]
[Tiến Sĩ Vật Lý Học: Tán thành ý kiến của lầu trên, cho dù cô ta mù quáng đến mức nói rằng mình sáng tạo ra một bộ lý luận điện từ mới, và dự đoán những điều chưa biết thông qua từ trường, tôi cũng có thể nể mặt thân thế của cô ta mà đồng tình cô ta một chút, nhưng với tiền đề là cô ta không mang sự mù quáng của mình đi lừa gạt người khác.]
[...]
Càng những bình luận về sau càng khó nghe.
Ở thời đại nào cũng có gậy quấy phân heo, những người ác khẩu cũng không ít.
Có một tài khoản tên là "Gió Thổi Mông Lạnh", không chút khách khí nói: [Loại người ngu ngốc thế này không có ai quản à? Mới mười sáu tuổi đã đi lừa gạt người khác, trường thành còn thế nào nữa? Về sau Lam Tinh đừng lấy tên là Lam Tinh nữa, gọi là hố phân luôn đi.]
Tần Mộc vừa đi kiểm tra phòng bệnh một lượt, lúc lên WB một lần nữa thì đã thấy trong phần bình luận, đa số mọi người đang mắng Vân Mạt.
Anh ta ngạc nhiên đến trợn mắt há miệng, anh ta chỉ muốn tìm cách cứu vớt thiếu nữ lầm đường lạc lối, chứ không nghĩ mọi chuyện lại đi xa đến mức này.
Tần Mộc chột dạ nhìn hai bên xung quanh mình, muốn xóa bỏ đi bài đăng vừa nãy.
Đúng lúc đó, có một tài khoản tên là "Gọi Tôi Là Bố", phát ngôn một cách cao ngạo, còn tag tất cả những người bình luận không lịch sự kia.
[Gọi Tôi Là Bố: Không biết thì dựa cột mà nghe, trên thế giới này huyền học thực sự tồn tại, là đám dân ngu muội các người không có kiến thức, không thể giải thích mà thôi.]
Bình luận này, có khác gì chọc vào tổ ong vò vẽ đâu.
Sắc mặt Tần Mộc tái xanh, anh ta vội vàng đi vào phòng bệnh của Vân Mạt, muốn khuyên cô đừng chọc tức nhiều người như thế, cẩn thận bị họ đào cả tổ tông mười tám đời ra.

.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK