• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Sáng sớm, Thẩm Thanh Nhất thu thập xong tất cả, chạy tới thư viện.

Chờ đến thư viện cửa lớn còn không có mở ra.

Thẩm Thanh Nhất đứng tại một bên cánh cửa thư viện thật cao kia.

Mặt trời từ từ mọc lên ở phương đông, có một sợi ánh nắng xuyên qua vạn vật, chiếu rọi xuống bên trên cửa chính thư viện cửa.

" Thư viện Thanh Chí " bốn chữ thật lớn, dưới ánh mặt trời chiếu sáng trở nên rạng rỡ.

Ánh mắt nàng cũng theo đó mà dần dần sáng tỏ.

Đây là bước tiến đầu tiên của nàng ở cái thế giới này!
"Đạp đạp đạp!"
Đằng sau truyền đến tiếng bước chân.

Thư đồng có chút khó hiểu nhìn về phía tiểu cô nương đứng tại cửa chính thư viện.

"Tiên sinh, ta nhớ kỹ thư viện của chúng ta chưa từng có một đứa bé như thế a?"
Chẳng lẽ là người trong nội viện.

Chỉ là võ giả trong nội viện không phải đi từ cửa Đông vào sao?
Lão tiên sinh nhìn xem đứa nhỏ đứng dưới bức tường cao, gõ nhẹ quần áo trên thân.


" Trước kia không có, từ hôm nay trở đi liền có.

"
Thư đồng tựa như hiểu rõ cái gì đó, đi theo sau lưng lão tiên sinh tiến vào.

Nghe đến tiếng bước chân, Thẩm Thanh Nhất ngẩng đầu.

"Nếu đã đến rồi, liền đi vào đi.

"
Thẩm Thanh Nhất vội vàng đuổi theo bước chân của lão tiên sinh.

"Từ hôm nay trở đi, ngươi chính là tiểu đồng dọn dẹp ở đây, ngươi có thể gọi ta một tiếng Tề lão, trong thư viện này cần vệ sinh sạch sẽ, mỗi ngày phải quét nhà lau nhà hai lần.

Nếu là có công việc khác cần làm ta sẽ nói cho ngươi.

"
"Rõ chưa?"
Thẩm Thanh Nhất liền vội vã gật đầu.

Nhìn thấy nàng nghe lời như thế, đôi mắt lão tiên sinh chĩu xuống một trút.

Hắn cũng không biết chính mình tại sao lại nhận đứa trẻ này làm tiểu đồng.

Rõ ràng nàng không có tu vi, trên thân không có linh lực dao động, nhìn xem quần áo bên ngoài cũng không giống là người có bối cảnh.

Là kẻ đáng thương?
Trong tu tiên giới này, kẻ phàm nhân đáng thương nhiều vô số, so với nàng, còn rất nhiều người thảm hại hơn.

Tề lão nhấp môi cười.

Có lẽ là hắn phát hiện ra trên người nàng có nhiều hơn người khác một thứ gì đó!
Thẩm Thanh Nhất đứng ở sau lưng lão tiên sinh, nghe tiếng đọc sách trong thư viện, trong lòng yên tĩnh không thôi.

Đôi lúc nàng cũng sẽ lấy hộ một vài thứ giúp thư đồng của lão tiên sinh.

Thư đồng kia tên là Triệu Ký, là thư đồng duy nhất của Tề lão trừ nàng ra, ngày bình thường cũng giúp đỡ lão tiên sinh dạy bảo những đứa trẻ này, thỉnh thoảng hắn cũng làm những công việc được giao riêng.

Sau nhiều lần quan sát, Triệu Ký đoán rằng hoàn cảnh của Thẩm Thanh Nhất có lẽ chẳng ra làm sao, nên ngày bình thường cũng sẽ giúp nàng trông nom một hai.

Thẩm Thanh Nhất rất trân quý cái cơ hội mà nàng vất vả mới có được này, đồng thời trong lúc rảnh rỗi nàng sẽ học tấp thêm các kiến thức mới
Không thể không nói, đi theo Tề lão làm tiểu đồng giúp việc, so với trốn tại góc tường hoặc là ngồi bên ngoài tường cao nghe lén, việc học tập có tác dụng và nhanh hơn nhiều lắm.


Thời gian thấm thoắt thoi đưa, những tháng ngày vừa bình tĩnh vừa sôi động, phong phú trôi qua thật nhanh.

Chớp mắt đã từ ngày hè chói chang đến mùa đông khắc nghiệt.

Bên trong khốn Bắc Vực này có thật nhiều người không tu luyện được ở trong các thành, các trấn nhỏ, bởi vì hai bên liên kết, một số tập tục của người phàm vẫn còn và có không ít người tu tiên cũng noi theo, vì vậy nơi đây vẫn tổ chức lễ tết âm lịch hàng năm.

Trong thời gian thư viện sẽ cho học sinh nghỉ phép về nhà đón tết, Tề lão ở thế tục giới cũng có người nhân nên cuối năm sẽ rời thư viện về nhà thăm.

Triệu Ký thì người thân đều là tu sĩ, thế nhưng trong nhà cũng có phàm nhân, cũng sẽ về nhà ăn tết.

Thẩm Thanh Nhất đứng trên hành lang bên trong thư viện, hai tay nắm chặt với nhau, đối với bên ngoài hô lên một câu rồi dùng sức chà xát hai tay.

Bên ngoài tuyết trắng bay bay nhẹ như lông ngỗng rơi xuống dày đặc, thế giới như bị bao phủ bên trong một mảnh lụa trắng.

Triệu Ký sắp xếp xong đồ vật, nhìn đứng Thẩm Thanh Nhất ở một bên hành lang, không khỏi tiến lên hỏi.

" Tiểu Thanh Nhất không về nhà ăn tết sao?"
Thẩm Thanh Nhất quay đầu.

"Không về ạ.

"
Nhà của nàng không ở nơi này.

Triệu Ký đưa tay lên gãi đầu một cái, không hỏi gì thêm, từ trong ngực lấy ra một cái lệnh bài, đưa cho Thẩm Thanh Nhất.

"Triệu đại ca?"
"Cái này là lệnh bài ra vào ngoại viện ở bên trong thư viện, tiên sinh trước khi rời đi liền giao cho ta, nói là nếu ngươi tết không trở về nhà, liền giao nó cho ngươi.

"

Lệnh bài nằm trong bàn tay của Triệu Ký hiện ra rực rỡ.

"Cho ngươi, tiên sinh! tiên sinh còn nói, nếu ngươi ở lại thư viện thì bên trong thư viện không thể để bụi bẩn, nếu là! Nếu như chờ lúc hắn trở lại, nhìn thấy chỗ nào không hài lòng! ngươi sẽ bị phạt! "
Triệu Ký có chút xấu hổ.

Hắn cảm thấy tiểu cô nương trước mắt đã đủ đáng thương, nhìn thấy nàng lâu như vậy, đều không có nghe nàng kể về người thân, sợ là tình huống trong nhà không tốt.

Mà mới có chín tuổi, lại bởi vì dinh dưỡng không đầy đủ trông giống như đứa bé năm sáu tuổi.

Một người ở trong cái thư viện quạnh quẽ này, đêm giao thừa còn muốn đi quét dọn!
Nhìn ra ý nghĩ của Triệu Ký, Thẩm Thanh Nhất cười cười.

Nhận lấy lệnh bài trong tay hắn.

"Triệu đại ca, cảm ơn ngươi.

"
Cũng cảm ơn tiên sinh.

"Ha ha ha! Không cần cảm ơn!"
Triệu Ký quay người chạy ra, vẫn không quên xua tay với Thẩm Thanh Nhất.

"Tiểu Thanh Nhất ở tại thư viện chờ ta nhé! Đến khi sang năm mới, Triệu đại ca liền trở về! Đến lúc đó sẽ mang bánh quế hoa nương ta làm tặng cho ngươi, nương ta làm bánh quế ngon lắm!".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK