Giang Du thấy Tề thị ra khỏi phòng ăn, chậm rãi buông xuống bánh bột ngô trong tay, tò mò nhìn Minh Cẩm.
Minh Cẩm nhìn ánh mắt trong trẻo của hắn, bỗng nhiên không biết nên nói gì.
Tuy nàng cùng vào chỉ để cầu may mà thôi, nghĩ thầm nếu Tề thị không ở đây thì có thể hỏi hắn vài tin tức thời hiện đại, nhưng khi tình hình thật như nàng mong muốn thì lại chẳng biết mở miệng từ đâu.
Cùng là người lưu lạc thiên nhai, gặp nhau chưa chắc phải làm quen.
Hiện giờ đã qua thời kỳ chấn động ban đầu, Minh Cẩm cũng hoàn hồn, mặc dù thật sự đến cùng một thế giới, giả sử hắn là thằng nhóc con nhà hàng xóm, nhưng ở nơi này nàng có cha mẹ em trai em gái, vậy đương nhiên muốn an tâm sống ở đây cả đời.
Cho dù đôi khi cảm thấy cuộc sống rất khó khăn, nàng chưa hề nghĩ đến muốn tung hê hết thảy tìm cách trở về hiện đại.
Trong cuộc sống của nàng bây giờ, những người hiện đại mặc kệ vào lúc này hay tương lai đều đã không tồn tại, mà nàng chính là Phó Minh Cẩm.
Loại nhận thân này vô cùng khó khăn, nàng sợ chính mình ăn không tiêu, nàng không dám gánh vác hậu quả của việc mất đi thân nhân, cho nên cũng không có ý định mạo hiểm đánh mất bọn họ.
Cậu thiếu niên này không biết có thể tín nhiệm hay chăng?
Đã qua nhiều năm như vậy, không ai biết rõ hơn nàng đây là nơi như thế nào.
Loại người xuyên qua như nàng, cho dù ở thời hiện đại cũng rất có khả năng bị chộp đi làm thí nghiệm, huống hồ ở một nơi bảo thủ gấp trăm lần ngàn lần, một khi bị phát hiện thực sự không có cơ hội sống sót.
Tuy nhiên đây chưa phải là điều đáng sợ nhất, đáng sợ nhất chính là bị người thân vứt bỏ, không ai có thể chịu đựng được thân thể người nhà bị cô hồn dã quỷ chiếm cứ.
Minh Cẩm nhịn không được rùng mình, gần như nhắm mắt là có thể thấy ánh nhìn căm ghét và hoảng sợ của người thân.
Nàng đã lớn lên trong nhà này, tình cảm sớm chiều ở chung mười mấy năm không cách gì nói từ bỏ là có thể từ bỏ, đây là bí mật mà cả đời Minh Cẩm không thể nói cho bất luận người nào.
Do dự, lặp lại, đấu tranh tư tưởng rồi bình tĩnh, Minh Cẩm hít một hơi thật sâu, rốt cuộc thản nhiên đối mặt Giang Du.
Giang Du không phát hiện Minh Cẩm biến hóa, hắn bóp mũi húp cháo là món hắn ghét nhất, lau miệng, bắt đầu ngắm nghía hoa văn trên chén sứ.
Ánh mắt hắn không yên chút nào, vẫn luôn càn quét khắp nơi, tựa hồ muốn nhìn ra điểm sơ hở để chọc thủng ảo cảnh giống trò đùa này.
Ánh mắt Minh Cẩm một đường dõi theo Giang Du đang tò mò nghiên cứu, từ hoa văn trên chén sứ có phải máy vẽ hay không, bàn ghế có dùng đinh ốc cố định hay không, rồi ngồi xổm xuống đất tìm kiếm tung tích xi măng giữa những viên gạch, cuối cùng còn lần theo chân tường nhìn lên, cố rướn cổ xem nóc nhà có dây điện và bóng đèn hay không.
Đáng tiếc, nhất định hắn phải thất vọng!
Minh Cẩm đã sớm tìm tòi vô số lần, nghiệm chứng vô số lần.
Muốn để hắn tìm thấy cái đinh gì sẽ thật là ông trời mở mắt, kỳ tích xuất hiện.
“Xin hỏi, hiện tại là khi nào?” Giang Du cẩn thận lên tiếng.
Minh Cẩm rất muốn chọc quê cho hắn biết hiện tại là giờ Thân, nhưng nhìn vẻ mặt mỏi mệt hoang mang của hắn nên không nhẫn tâm, trả lời như hắn mong muốn: “Là triều Đại Chu, Cảnh Đức năm thứ mười chín.”
“Chu?” Khóe mắt Giang Du giật giật, bẻ ngón tay tính nửa ngày mới tự an ủi mình: “Thôi được, lịch sử tuy rằng vô dụng, nhưng tuỳ tiện sao chép thơ văn vẫn có chỗ tốt.”
Đến phiên khóe môi Minh Cẩm giật giật, nhếch mép cười, “ Làm thơ?” Người anh em này thật đúng là nhàn hạ thoải mái.
“À, không có gì.” Giang Du cuống quít lắc đầu, lại hỏi, “Hiện tại Hoàng đế là ai?”
Minh Cẩm nghẹn họng nhìn trân trối, đây là kẻ lỗ mãng đến mức nào, vấn đề này mà có thể hỏi ra miệng? Huống chi nàng là một con bé nông thôn, Hoàng Thượng là ai có quan hệ nửa xu với nàng à?
Cũng may Giang Du không ngốc đến mức hết thuốc chữa, mau chóng phát hiện mình hỏi không đúng, cười lấp liếm: “Ý của tôi là lịch đại, lịch đại.”
Chuyển hướng thật đủ cứng ngắt, Minh Cẩm nhịn xuống không chọc thủng, nhẫn nại chờ hắn nói tiếp.
“Nơi này có pha lê không?” Giang Du bỗng nhiên hỏi.
“Lưu li?” Minh Cẩm liếc hắn một cái, tựa hồ hiểu hắn muốn làm gì, gật đầu đáp: “Có.”
“Ý của tôi là loại không có màu.” Giang Du bỗng nhiên hưng phấn, cười thấy răng không thấy mắt, “Ai có thể được tầm nhìn xa như tôi? Mấy ngày trước mới học thuộc lòng công thức, moahaha...”.
Đam Mỹ Hay
“Loại này thì không có.” Minh Cẩm giống mụ phù thủy nhìn vẻ tươi cười rất sống động của hắn, nhếch mép nhắc nhở: “Thứ kia đâu dùng tốt như đồ sứ, chẳng quý giá gì!”
“Hả?” Giang Du há hốc mồm, vội truy vấn: “Sao không phải thứ hiếm lạ?”
“Trước đó từng có người làm ra món đồ kia,” Minh Cẩm giải thích, “Làm đồ trang sức thì thua xa đá quý, làm chén đĩa lại không ai dùng được.”
“Sao lại thế?” Giang Du không chịu tin là thật, đôi mắt trợn trừng, “Cô có từng thấy chén pha lê chưa? Trong suốt lóng lánh, đẹp hơn chén sứ nhiều.”
Khi hắn nói lời này, trong ánh mắt lấp lánh ánh vàng rực rỡ, Minh Cẩm gần như có thể ngửi ra mùi tiền.
Chỉ tiếc, đồ sứ vô cùng thịnh hành vào thời Trung Quốc cổ đại nhưng pha lê lại không thể phát triển nổi, tuyệt đối có lý do của nó.
Minh Cẩm nhìn hắn bằng một tia đồng tình: “Ngươi có nghĩ tới chưa, chén sứ có rớt xuống đất cũng không dễ vỡ, cho dù mẻ một miếng thì gia đình bình dân tiếp tục dùng không thành vấn đề.
Ngươi thấy thứ kia không chỉ dễ vỡ mà chỗ mẻ còn quá sắc bén, dùng chén lưu ly bị mẻ thế nào cũng cắt môi chảy máu.”
Chỉ đơn cử một vấn đề này là đã không phù hợp với hiệu quả và lợi ích kinh tế, muốn mở rộng để đại chúng sử dụng thì điều kiện đầu tiên là phải tiện nghi thực dụng.
Không có kỹ thuật chế tạo pha lê tân tiến, không có công nghệ cắt pha lê hiện đại, chỉ dựa vào một công thức đơn giản mà muốn làm giàu, thật sự hão huyền!
Giang Du ngẩn người, uể oải gật đầu, “Hóa ra là thế.”
“Hơn nữa, ngươi đổ nước nóng vào chén lưu li là dễ nổ tung,” Minh Cẩm dè bỉu, “Ngươi có thể làm ra chén lưu li không nổ à?”
“Không thể.” Giang Du khổ sở, trước đó hắn đâu có khả năng chuyên môn nghiên cứu để chuẩn bị xuyên qua? Nếu thật có thể biết sẽ bị xuyên qua, hôm đó dù chết hắn cũng không ngủ.
“Cho dù không nổ tan,” Minh Cẩm không buông tha, tiếp tục hùng hổ doạ người, “Ngươi đổ nước sôi vào thì lập tức nóng đến mức cầm không được.
Ngươi uống trà ăn cháo phải thật nóng, chỉ có chén sứ mới có thể cầm được vững vàng.”
“Đúng vậy.” Giang Du ủ rũ cụp đuôi, tự mình bổ sung, “Pha lê dẫn nhiệt mau, đồ nóng trong chén pha lê làm người ta bị phỏng mà lại mau nguội.”
Minh Cẩm thấy hắn coi như biết tiếp thu ý kiến bèn hơi mỉm cười hài lòng.
Vừa xuyên tới đây đã muốn gây dựng sự nghiệp thật ra không tệ, tất cả những gì có thể nghĩ tới là nàng đã nghĩ nứt óc, thế nhưng lý luận suông và hiện thực cách nhau quá xa.
Là một người xuyên qua thâm niên nằm liệt giữa đường, nàng có rất nhiều kinh nghiệm bi thảm, không ngại chia sẻ với người mới tới.
Huống chi nàng là một đại cô nương không thể quậy nữa, nàng mong chờ xem thiếu niên này có thể giở trò gì mới, nếu không tham gia được thì ít nhất có thể xem náo nhiệt.
Những chuyện ngu xuẩn nàng làm lúc trước, sau này đừng làm nữa.
Giang Du ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Minh Cẩm, cười làm lành, “Tôi quá nôn nóng, đa tạ cô nhắc nhở tôi.”
Minh Cẩm vẻ mặt vô tội, “Ta đâu nói gì.”
“Tóm lại vẫn muốn cảm ơn cô.” Giang Du chắp tay vái Minh Cẩm một cái.
“Đừng làm vậy.” Minh Cẩm nhíu mày, nghiêng người tránh lễ, “Thân phận ngươi không bình thường, còn là nam tử, không cần tùy ý hành lễ với người khác.”
Lời này mới ra khỏi miệng đã khiến Minh Cẩm hối hận xanh ruột -- vấn đề này bất luận thế nào cũng không tới phiên nàng nhọc lòng hao tâm tốn sức, cùng là người xuyên qua cũng đâu có quan hệ gì, sao không nhịn được lắm miệng thế này?
Giang Du nhận ra Minh Cẩm ảo não nhưng hiểu sai ý.
Hắn nhìn thẳng vào mắt Minh Cẩm, giọng điệu chân thành tha thiết: “Nhưng trong mắt tôi, mỗi sinh mệnh đều bình đẳng, không có ai đê tiện cũng không có ai cao quý.
Cô nhắc nhở tránh cho tôi phạm sai lầm, dĩ nhiên có thể nhận lễ này.”
Minh Cẩm vẫn đứng tránh sang bên cạnh, giọng càng xa cách lãnh đạm: “Cái gì bình đẳng không bình đẳng, đừng nói nữa.”
“Lòng tôi thật sự cảm nhận như vậy.” Giang Du không cười, nghiêm túc lặp lại.
Minh Cẩm nhìn bộ dáng của hắn, trong lòng âm thầm thở dài, hồi lâu mới lên tiếng: “Nếu ngươi không thể định ra phép tắc, vậy hãy ngoan ngoãn tuân thủ.
Chẳng hạn như ngươi chắp tay thi lễ với nha hoàn Xuân Hương trong nhà, vậy vị trí lão thái thái nên đặt ở đâu? Ngươi muốn dập đầu à? Tất nhiên ngươi tự nhủ tâm không thẹn nên có thể yên tâm thoải mái mà dập đầu, nhưng ngươi bảo về sau Xuân Hương phải làm thế nào trước mặt lão thái thái?”
Giang Du ngây dại, ánh mắt nóng bỏng cũng ảm đạm, hắn ôm đầu than: “Ai có thể nói với tôi đây là giấc mộng được không?”
Minh Cẩm thấy hắn đáng thương nên không dồn ép hắn nữa, trầm giọng nói: “Nếu không thoải mái thì về phòng nghỉ ngơi đi.”
“Không sao.” Giang Du sắc mặt mỏi mệt, khách sáo nói, “Xin nhờ cô nương dẫn đường.”
Minh Cẩm hiểu rõ, dẫn hắn trở về phòng Minh Thụy, đứng ngoài cửa dặn hắn: “Có việc gì thì ra đằng trước tìm người.”
Giang Du gật đầu, cảm tạ Minh Cẩm..
Danh Sách Chương: