Triệu Thanh Tuyết ngồi trong phòng, cô đang được trang điểm và làm tóc.
Ngày quan trọng nhưng cô chẳng vui nổi, cố gượng cười cho qua ngày hôm nay.
Trong phòng chỉ có Trần Thanh Ngọc, Hàn Phương Ly, Dương Thùy Linh và Tôn My.
- “ Vui lên chị, buồn mãi thế.
Ngày trọng đại mà cứ như đám tang vậy.
” Dương Thùy Linh
- “ Không ai vui khi bị ép buộc kết hôn đâu, chút nữa ra ngoài kia không như thế này là được rồi.
Thời gian đầu sẽ khó chấp nhận nhưng rồi cũng sẽ yêu đối phương thôi.
” Trần Thanh Ngọc nói
- “ Chị ấy nói đúng đó, vui lên nha.
” Tôn My
Triệu Thanh Tuyết gật đầu, cô được trang điểm và làm tóc xong.
Triệu Lâm sẽ là người dắt cô ra lễ đường.
Hội trường cưới trang trí màu đỏ rực, mang đậm phong cách Trung Hoa xưa.
Sân khấu vô cùng lung linh, đâu đâu cũng thấy một màu đỏ.
Tất cả mọi người ngồi vào bàn, chờ đợi các nghi lễ tiếp theo.
Thời khắc tất cả mọi người chờ đợi cũng đã đến.
Khoảnh khắc Triệu Lâm dắt tay Triệu Thanh Tuyết đi vào lễ đường cực xúc động.
Hàn Dương Phong đứng trên sân khấu, Triệu Lâm trao con gái cho Hàn Dương Phong, ông nói.
- “ Họ Triệu và họ Hàn có mối quan hệ rất tốt đẹp, ba biết 17 năm qua con chỉ chờ đợi con gái ba.
Ngày hôm nay, ba trao lại con gái ba cho con, gửi gắm con bé cho con chăm sóc.
Nếu như sau này con không cần con gái ba, hãy đưa con bé cho ba, đừng làm Thanh Tuyết đau khổ.
Con làm được không? ”
- “ Ba hãy yên tâm, 17 năm qua con chỉ một lòng một dạ với một mình cô ấy.
Dù hiện tại hay sau này cũng sẽ như vậy, con sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt, sẽ không khiến vợ con phải đau khổ.
” Hàn Dương Phong dõng dạc nói
Triệu Lâm mỉm cười hài lòng, gửi gắm con gái cho anh, ông vô cùng yên tâm.
Nghe mốc thời gian 17 năm, ai ai cũng ngưỡng mộ trước tình yêu của Hàn Dương Phong dành cho Triệu Thanh Tuyết.
Dù thời gian trôi qua bao lâu, anh vẫn không thay đổi, một lòng với cô.
- “ Trước sự chứng kiến của gia đình hai bên, chúc cho đôi trẻ của chúng ta trăm năm hạnh phúc, bách niên giai lão, sớm sinh quý tử.
” người dẫn chương trình nói
- “ Xin mời hai vị trao nhẫn cho nhau.
”
Hộp nhẫn DR được mở ra, bên trong là một cặp nhẫn dành cho anh và cô.
Hàn Dương Phong đeo vào ngón áp út của cô, Triệu Thanh Tuyết cũng đeo vào ngón áp út của anh.
Tất cả mọi người vỡ tay nồng nhiệt, vui mừng không tả xiết.
Thương hiệu nhẫn DR này vô cùng đặc biệt, không ai là không biết.
Triệu Thanh Tuyết cố mỉm cười, cô nhìn thấy bóng dáng mẹ cô xung quanh đây.
Lời nói bà vang vảng bên tai cô.
" Con gái của mẹ, ngày hôm nay thật đặc biệt, con phải thật hạnh phúc đó biết không? Dương Phong thằng bé là người đàn ông tốt, nó chờ con 17 năm rồi, nó sẽ che chở cho con cả một đời.
Hai con phải thật hạnh phúc, mẹ đi đây.
"
Triệu Thanh Tuyết nhìn vào khoảng không gian vô hình, bóng dáng mẹ dần dần vụt tắt.
Ngày cô kết hôn, bà xuất hiện rồi biến mất, liệu bà còn xuất hiện nữa không?
- “ Sao vậy? ” Hàn Dương Phong thấy Triệu Thanh Tuyết thất thần, anh hỏi cô
- “ Không sao? Chỉ là tôi nhớ mẹ thôi.
” Triệu Thanh Tuyết trở lại trạng thái bình thường, cô đáp lại
- “ Sắp kết thúc rồi, cố gắng một chút nữa thôi.
” Hàn Dương Phong
Triệu Thanh Tuyết gật đầu, đi giày cao gót lâu như vậy khiến chân cô rất đau.
" Hôn đi, hôn đi "
Tiếng cổ vũ reo hò ở dưới không ngừng vang lên, Hàn Dương Phong đặt lên môi Triệu Thanh Tuyết một nụ hôn.
Nụ hôn nhẹ nhàng lướt qua như gió, Triệu Thanh Tuyết lại có chút cảm giác quen thuộc, nhưng rồi cũng dần quên.
Trong đầu cô đã nghĩ ra nội dung của bản hợp đồng hôn nhân, khi nào về biệt thự của anh, cô sẽ viết nó.
Hồi ức, 17 năm trước
Hàn Dương Phong 10 tuổi, Triệu Thanh Tuyết 6 tuổi.
Tình yêu trẻ con vô cùng trong sáng, ngay cả khi chúng yêu nhau, chúng ta cũng không thể biết đó là tình yêu.
Trước khi rời khỏi Bắc Kinh, anh trao cô một nụ hôn rồi mới đi.
Trở lại hiện tại, tất cả nghi thức kết thúc.
Hàn Dương Phong phải đi tiếp rượu bạn bè và quan khách.
Anh không cho cô uống rượu, chỉ cho cô uống nước hoa quả mà thôi.
Triệu Thanh Tuyết ăn uống xong, cô được vệ sĩ của anh đưa về biệt thự nghỉ ngơi..
Danh Sách Chương: