Tô Thiên Diện sững sờ, dường như nghĩ tới điều gì đó, vội vàng gật đầu, phất tay nói: “Tất cả mọi người ra ngoài!”
Lưu Đại Long ngơ ngác: “Đội trưởng Tô, chuyện này…”
“Ra ngoài, đây là mệnh lệnh!”, Tô Thiên Diện cương quyết nói.
Mọi người mơ màng ra ngoài.
Tô Diệu An quay đầu lại nhìn, thấy Tô Thiên Diện đưa chìa khóa cho Tần Long, sau đó đóng cửa lại.
Tô Diệu An ngạc nhiên hỏi: “Anh làm gì vậy?”
“Đừng hỏi những gì không nên hỏi”.
Tô Thiên Diện hạ giọng nói.
Tô Diệu An sững sờ.
Tuy cô ấy mới vào nghề, nhưng cô ấy rất khâm phục anh trai mình.
Anh luôn làm việc nghiêm túc, chưa làm sai bao giờ.
Nhưng hôm nay làm sao vậy?
Lúc này, bên trong vang lên vài âm thanh kỳ lạ.
Tô Diệu An nhanh chóng tiến lên nghe ngóng.
Đám người Lưu Đại Long cũng thấy tò mò.
Nhưng âm thanh không kéo dài bao lâu thì cánh cửa mở ra.
Tô Diệu An sững sờ.
Tần Long nhoẻn miệng cười nói: “Chúc mừng đội trưởng Tô, chúc mừng anh đã phá được án”.
“Phá được án?”
“Đúng vậy, các nghi phạm Lý Đại Lực, Hồng Cường, Trương Đại Tiêu, Vạn Hải đã thừa nhận tham gia vào vụ bắt cóc cô chủ nhà họ Diệp, không chỉ vậy, bọn chúng còn bị buộc tội cướp tài sản, đánh nhau, quấy rối… Đội trưởng Tô, anh có thể bắt giữ theo pháp luật”.
Tần Long cười nói.
“Cậu đang nói cái quái gì thế? Cậu điên à?”
“Đội trưởng Tô, tên này điên rồi, tôi thấy phải dạy cho hắn một bài học!”
Lý Văn và Hà Chí mắng chửi, Lưu Đại Long cười khẩy,
“Cấp dưới của anh đều là người như vậy sao?”, Tần Long liếc nhìn hai người họ.
“Lập tức xin lỗi anh Tần đi!” Tô Thiên Diện lạnh lùng nói.
“Đội trưởng Tô…”
“Nhanh lên!” vẻ mặt của Tô Thiên Diện trở nên dữ tợn, như muốn ăn thịt người.
Hai người họ vô cùng sợ hãi vì chưa từng thấy bộ dạng này của Tô Thiên Diện bao giờ.
“Tôi xin lỗi!” hai người nghiến răng nói.
Tần Long không thèm nhìn hai người họ, khoát tay nói: “Không còn việc gì nữa thì tôi đi trước đây, việc còn lại giao lại cho mọi người đấy”.
Nói xong, Tần Long rời đi luôn.
“Anh Tần, tôi tiễn anh!”
Tô Thiên Diện vội vàng đi theo.
“Công việc quan trọng hơn, mau đi xử lý đi”.
Tần Long từ chối.
Tô Thiên Diện cũng không cố nữa, dẫn người đi vào trong.
Vừa bước vào, tiếng gào khóc thảm thiết vang lên.
“Đồng chí mau bắt tôi đi, tôi có tội! Tôi không phải con người!”
“Đồng chí, tôi quấy rối phụ nữ, không bằng cầm thú, tôi là súc sinh, mau bắt tôi đi!”
“Tất cả đều là do tôi làm, loại người như tôi sống là gánh nặng cho xã hội, tôi có tội!”
Tiếng kêu la thảm thiết không ngừng vang lên.
Tô Thiên Diện, Tô Diệu An, Lưu Đại Long trợn mắt há mồm đứng nhìn.
Hai mấy tên cao to quỳ trên mặt đất, khóc lóc thảm thiết, cảnh tượng này…
“Chuyện gì vậy?”, Lưu Đại Long hỏi.
“Các người… điên rồi sao?”
Lý Văn, Hà Chí cũng chết lặng.
Sống không được, chết cũng chẳng xong!
“Đây là thủ đoạn của sĩ quan huấn luyện!”
Tô Thiên Diện hít một hơi thật sâu, nghĩ về những lời đồn về vị sĩ quan huấn luyện này, máu trong cơ thể lập tức sôi sục.
Hoàng tuyền, quân vương!
…
Trường trung học số một Thịnh Hoa là ngôi trường trung học lớn nhất ở Thịnh Hoa, cũng là trường trung học có tỉ lệ nhập học cao nhất.
Là trường trung học nổi tiếng nhất nên tiêu chuẩn tuyển sinh của trường cực kỳ khắt khe, học sinh có thể vào trường này đều là những học sinh giỏi hàng đầu, hoặc là con cái nhà giàu có.
Lớp 12-9.
Diệp Viên Viên vừa khỏi bệnh, lảo đảo về chỗ ngồi, bàn tay nhỏ trắng bệch chống má, nhìn ra ngoài cửa sổ, dần chìm vào trầm tư.
Học sinh nam trong lớp thường xuyên liếc nhìn cô, vô cùng si mê.
“Viên Viên”.
Một điệu cười xấu xa nhẹ nhàng vang lên, sau đó có một luồng khí thổi vào tai cô.
“A?” Diệp Viên Viên khẽ run rẩy, quay đầu lại, đối mặt với khuôn mặt trái xoan thanh tú.
“Khả Hân, là chị à…” Diệp Viên Viên vỗ ngực, thở phào: “Chị làm em giật cả mình”.
“Hì hì, chị thấy em đang không tập trung, sao thế, đang nghĩ tới anh chàng nào à?”, Tư Khả Hân tiến lại gần, thơm nhẹ lên khuôn mặt thanh tú của Diệp Viên Viên.
“Đi đi đi, chị mới nghĩ đến đàn ông đấy!” Diệp Viên Viên hừ một tiếng, thở dài nói: “Em đang lo cho… vị bác sĩ Đông y lần trước cứu chúng ta”.
.
Danh Sách Chương: