"Bác sĩ Âu Dương, đây là tiền, tôi đã gom góp đủ một trăm hai mươi vạn rồi.
" Cô vội nói, "Cầu xin anh mau cứu mẹ của tôi.
.
"
Nhưng chẳng biết tại sao, Âu Dương Túc căn bản không dám nhìn vào mắt cô, "Nhược Vân, tôi có lỗi với cô.
.
"
"Sao vậy?" Trong lòng Tô Nhược Vân hồi hộp, có dự cảm xấu.
"Bởi vì mãi mà cô không đưa tiền, trùng hợp viện trưởng có một người bạn cũ khám gấp đưa tới, cũng cần làm phẫu thuật.
" Âu Dương Túc hối hận cúi đầu, "Viện trưởng đã đưa quả thận phù hợp với mẹ cô cho vị kia mổ rồi.
Tôi không đồng ý, nhưng mà.
.
Bởi vì quả thật cô đóng tiền quá trễ, cho nên.
.
"
Trong đầu Tô Nhược Vân đùng một tiếng, lảo đảo lùi một bước.
Thận phù hợp rất khó tìm, quả thận này của mẹ phải xếp hàng hơn mấy tháng mới khó khăn tìm được, nhưng bây giờ lại bị người khác cướp đi.
Hiện tại mẹ cô vẫn đang ngàn cân treo sợi tóc, sao có thể đợi đến quả thận tiếp theo?
Sắc mặt Tô Nhược Vân tái nhợt, bàn vô thức xiết chặt lại, dường như đang hạ quyết tâm gì đó.
"Bác sĩ Âu Dương, chuyện này không phải lỗi của anh.
" Cô ngẩng đầu lên lần nữa, cố gắng để bản thân bình tĩnh mở miệng, "Quả thận kia không có thì thôi, dùng của tôi đi.
"
Âu Dương Túc sững sờ, nhưng rất nhanh, anh ta liên tục lắc đầu, "Không được! Nhược Vân, u não của cô vẫn chưa khỏi, nếu quyên thận, tám mươi phần trăm cô sẽ chết!"
"Bác sĩ, chính anh cũng nói, u não của tôi sẽ không khỏi được.
" Tô Nhược Vân nhẹ nhàng cong môi, "Dù sao tôi cũng là người sẽ chết, còn không bằng dùng thận của tôi cứu mẹ mình một mạng.
Bác sĩ Âu Dương, xem như tôi cầu xin anh, tôi thật sự không thể để mẹ tôi chết như vậy.
"
Âu Dương Túc nhìn ánh mắt kiên định của cô gái trước mặt, lời từ chối mãi không nói ra được.
"Được.
" Cuối cùng anh ta cũng gật đầu, không kìm được ôm chặt Tô Nhược Vân, ánh mắt kiên định, "Nhược Vân, cô yên tâm, nhất định tôi sẽ cứu sống cả cô lẫn mẹ cô.
"
Tô Nhược Vân dựa vào lồng ngực ấm áp của anh ta, nở nụ cười.
"Ừm, bác sĩ Âu Dương, tôi tin anh.
"
-
Tô Nhược Vân nhanh chóng làm kiểm tra độ phù hợp của thận, kết quả kiểm tra không ngoài dự đoán, phù hợp.
Cô lập tức thay đồng phục phẩu thuật, yên tĩnh nằm trên giường mổ.
"Một lát nữa thôi, phẫu thuật sẽ bắt đầu.
" Âu Dương Túc nhìn Tô Nhược Vân trên giường bệnh, đau lòng mở miệng, "Nhược Vân, trước khi mổ, cô còn có ai muốn gặp không?"
Tô Nhược Vân hiểu rõ ý anh ta.
Lần phẩu thuật này, có thể cô sẽ không tỉnh lại nữa, nếu còn có ai muốn gặp, chuyện muốn làm, đây chính là cơ hội cuối cùng rồi.
Cô lấy điện thoại ra, trượt đến một cái tên quen thuộc.
Người cô muốn gặp, từ trước đến nay chỉ có một.
Nghiêm Dĩ Bạch.
Người đàn ông mà cô đã yêu say đắm từ thời thiếu nữ.
Cô và anh gặp nhau yêu nhau thời đại học, cô đã từng nghĩ mình sẽ gả cho anh.
Nhưng không ngờ rằng, ba năm trước, đột nhiên cô hay tin mình bị u não.
Tin dữ như vậy khiến cô luống cuống tay chân, đồng thời, phản ứng đầu tiên là Nghiêm Bạch phải làm sao đây.
Cô không muốn khiến Nghiêm Bạch đau khổ theo cô, không muốn khiến một người trong nhà không có tiền gánh tiền thuốc men của mình, càng không muốn chậm trễ tương lai của anh, vì vậy cô mới chia tay anh, còn dùng lý do tầm thường như vậy, nói rằng mình ghét anh nghèo khổ.
Thật ra, chỉ là cô muốn chết một mình, không muốn liên lụy anh mà thôi.
Nếu thật sự chê anh nghèo, sao lúc trước cô lại ở bên "thằng nhóc nghèo" là anh chứ?.