• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Trang trại? Muốn sang tay nông trại?
Trong lòng Nguyên Khê hơi động, đây là một cơ hội tốt.
Trên Lam Tinh có rất ít đất đai có thể trồng trọt cây trồng, ở chỗ này, người ta có thể có được một mẫu ba phân* đất có thể trồng được lương thực, đó mới là thứ tiền tệ chắc chắn nhất, còn đáng tin hơn tiền tệ trên Lam Tinh, giá trị của nó có thể sánh ngang điểm tín dụng liên bang.
*Một mẫu=khoảng 667m², còn phần ba phân thì mình không rõ lắm ;-;
Trước kia Nguyên Khê cũng có ý định này, nhưng vì đất đai thưa thớt nên có ít ai muốn bán, ý này của cậu cũng chỉ là nghĩ một chút, không ngờ hôm nay lại gặp được Vương Khánh Niên muốn sang tay, sao lại không động lòng cho được?
Trong lòng có suy tính, động tác trên tay Nguyên Khê lại càng nhanh hơn, vốn dĩ đang hết lòng nấu cơm, bây giờ lại thêm hai phần tâm ý.
Vì thời gian khá gấp gáp, nguyên liệu nấu ăn trên tay Nguyên Khê cũng tương đối có hạn, Nguyên Khê đã nấu một con cá tươi, lại làm một đĩa cà tím hầm thịt băm, nghĩ đến phụ nữ trong nhà đã tăng thêm, cậu lại nấu thêm một đĩa thịt lợn xào dứa sốt chua ngọt, vừa thơm vừa ngọt mang theo chút vị chua, còn có cả mùi thơm của trái cây.

Vẫn còn một miếng bí đao, lại nấu tiếp một nồi canh cá.
Đây đều là những nguyên liệu mà cậu đã quen thuộc, sau đó cậu lại dùng một loại đặc sản Lam Tinh gọi là trứng chim tô đầu làm thử món bánh trứng, màu trắng sữa kết hợp với màu vàng nhạt và màu xanh biếc của hành lá thái nhỏ làm tăng cảm giác ngon miệng.
Sau đó cậu lại sắp mấy món nguội, một bát củ cải đỏ muối chua ngọt, một đĩa váng đậu cuốn rau củ và một đĩa đậu đũa luộc rưới sốt mè xanh ngắt.
Khi làm mấy thứ này, âm thanh tích tích tích "Xin chúc mừng, thuật nấu ăn đã tăng thêm một điểm" liên tục vang lên, tổng cộng có tám món ăn, nhưng độ thành thạo lại chỉ tăng bảy điểm.

Nguyên Khê chú ý đến nó, hoá ra cà tím hầm thịt băm không được tăng độ thành thạo, Nguyên Khê nghĩ một chút, hình như mấy ngày trước mình có nấu món này rồi.

Chẳng lẽ món nào đã từng làm rồi thì sẽ không tăng điểm?
Trong lòng để ý chuyện trang trại nên Nguyên Khê không tìm tòi thêm mấy thứ này, trước hết vội vàng bưng đồ ăn lên bàn.
Một bàn đầy ắp đồ ăn này khiến cụ Vương, vợ chồng Vương Khánh Niên và cả Vương Tuyết Tình đều kinh ngạc.

Nguyên Ngọc Thành và Lâm Tố Vân đã biết Nguyên Khê biết nấu ăn, nhưng họ không ngờ chỉ trong 1 giờ ngắn ngủi này cậu đã làm ra được một bàn thức ăn hương sắc đầy đủ như vậy, trong lòng họ cũng có hơi ngạc nhiên.

Lúc này Tiểu Nguyên Triết đã chơi mệt rồi, Lâm Tố Vân cũng đã cho bé uống sữa bột, đang ngủ say, vừa may không quấy rầy người lớn ăn cơm.

Lâm Tố Vân vừa rảnh tay liền bảo Nguyên Khê ngồi xuống, còn mình thì đi xếp bát đũa, chén uống rượu và rượu ủ thượng hạng.
Dù đã trải qua mấy nghìn năm, tình yêu của loài người với rượu vẫn không hề suy giảm.

Dù đã thử nhiều loại rượu chủng loại phong phú nhưng vạn biến bất ly kỳ tông*, rượu được ủ từ ngũ cốc vẫn được mọi người yêu thích nhất.
*Vạn biến bất ly kỳ tông: dù thay đổi muôn lần thì bản chất vẫn không thay đổi.
Nguyên Khê thì chưa từng uống nhiều nên không biết tửu lượng mình ra sao, hơn nữa bây giờ thân thể cậu không thể uống rượu và ăn đồ cay.

Những việc này Lâm Tố Vân đã sớm nói với cậu, chính cậu cũng nhớ rõ.
Dù Nguyên Khê không uống được khiến Vương Khánh Niên thấy thật tiếc nuối, nhưng là do vấn đề sức khỏe nên ông cũng không thuyết phục tiếp nữa.

Tuy nhiên Nguyên Khê ngồi cạnh vừa liên tục rót rượu vừa cười đùa nói chuyện, mỹ tửu phối giai hào*, lại còn có người nói chuyện hợp ý, bữa ăn này vô cùng vui vẻ.
*Mỹ tửu phối giai hào: rượu ngon đi kèm món ngon.
Vương Khánh Niên vốn là người giỏi ăn nói, bây giờ lại càng cởi mở, nói mãi cũng chuyển đến việc đang khiến ông phiền lòng: "Cái trang trại kia của anh rộng khoảng ba trăm mẫu, đều là đất ruộng phì nhiêu, hàng năm có thể sản xuất hơn ba mươi nghìn cân lương thực cũng như lượng lớn trái cây rau củ, còn có một trại chăn nuôi, chim tô đầu, trâu bạch văn, lợn đốm với cả linh dương lửa, đều là giống tốt...!Ài, nếu không phải vì đứa con gái này, anh cũng không nỡ sang tay cho người khác..."
Ông càng nói, trong lòng Nguyên Khê càng lung lay, chỉ vì câu chuyện này mà Nguyên Khê hỏi thêm mấy câu, cậu vừa hỏi Lâm Tố Vân liền nhìn cậu vài lần, Lâm Tố Vân là người khôn khéo, lập tức đoán được ý đồ của Nguyên Khê, tuy nhiên bà không ngăn cản mà còn hỏi giúp vài vấn đề quan trọng.
Thấy Lâm Tố Vân hứng thú, Vương Khánh Niên cũng hơi động lòng, thật ra trang trại của ông không phải là không bán được, thậm chí nếu ông muốn giao dịch bằng điểm tín dụng cũng sẽ có một đống người xếp hàng mua.

Nhưng ông thực sự là không nỡ, mấy chục năm này trông coi, một viên gạch một miếng ngói từng ngọn cây cọng cỏ đều do ông hết lòng kinh doanh mà có được, tình cảm đặt vào đó không phải là giả.
Nếu không phải vì tương lai của con gái, dù ông có chết cũng không muốn rời khỏi.


Mà bây giờ phải đi, ông cũng muốn giao phó trang trại cho một người đáng tin, không để những năm tháng làm việc chăm chỉ của mình bị phí hoài.
Kể ra thì đúng là trùng hợp, dù mới chỉ quen gia đình Nguyên Ngọc Thành một ngày, nhưng ông đã cảm thấy rất hài lòng.

Nguyên Ngọc Thành trung thực thận trọng có thể làn nên chuyện, tâm địa cũng tốt, Lâm Tố Vân giỏi giang cởi mở có chính kiến.

Đứa con trai này của họ cũng khiến người khác yêu mến, không có cái tính bộp chộp của người trẻ tuổi, luôn ổn định vững vàng tính cách còn hướng ngoại, biết ăn nói.

Vương Khánh Niên thầm nghĩ, nếu mình có một đứa con trai thì chắc cũng có tám phần giống vậy...
Vậy nên khi thấy họ quan tâm đến chuyện trang trại, ông rất vui mừng, cuối cùng không nhịn được nói với Nguyên Ngọc Thành: "Chú em này, chị dâu chú luôn nói anh đây là người liều lĩnh, nhưng thực ra anh tin tưởng trực giác của mình.

Anh cảm thấy gia đình chú đều là người tốt, hợp duyên.

Cái trang trại này, nếu nhà chú có thể tiếp nhận, anh sẽ nhượng giá cho, chỉ cần hai triệu điểm tín dụng là được, cũng coi như đền đáp ơn cứu mạng người cha già của anh."
Ông vừa dứt lời, Nguyên Khê không biết giá thị trường lắm còn hơi không yên tâm, nhưng Lâm Tố Vân và Nguyên Ngọc Thành lại biến sắc.
Ở liên bang, tài nguyên là thứ quan trọng nhất, từ nhỏ như ăn, mặc, ở, đi lại, đến lớn như nghiên cứu khoa học quân sự, thứ gì cũng không thể thiếu.

Mà một trong những nguồn tài nguyên là đất có thể trồng trọt, giá trị của đất đai như vậy trên căn bản đều đã được yết giá công khai, điều đó ai cũng biết.
Ba trăm mẫu đất, kiểu gì cũng cần hai triệu điểm tín dụng, nhưng Vương Khánh Niên lại chỉ yêu cầu hai triệu, đây đâu phải nhượng giá, căn bản là bỏ một nửa.
Lâm Tố Vân là người đầu tiên lên tiếng: "Anh Vương, bọn em mới đến Lam Tinh, vì muốn định cư ở đây nên cũng muốn có chút sản nghiệp ở đây, nhưng anh ra giá này thì thua lỗ cho anh quá, sao có thể làm vậy được."
Vương Khánh Niên vội vàng nói: "Chú em đã cứu mạng cha anh, đây đâu phải chuyện tiền có thể so được..."

Lúc này Nguyên Khê cũng đã nghe hiểu lề lối, biết Vương Khánh Niên ra giá như vậy là rất thấp, cậu cũng nói: "Chú Vương, chú nói thế thì khách sáo quá, hơn nữa Tuyết Tình cũng sắp phải đến chủ tinh học, vật giá ở đó đắt đỏ, cái gì cũng phải dùng đến tiền, chú nên chuẩn bị nhiều tiền một chút thì hơn, để kinh tế dư dả chút."
Vương Khánh Niên định nói tiếp, lại bị Vương Tuyết Tình nhẹ nhàng kéo tay áo, Vương Khánh Niên dừng lại, con gái tuy không hay nói hay cười như ông, nhưng lại suy nghĩ cẩn thận hơn, lần này ông bị Tuyết Tình kéo lại, cũng cảm thấy mình đã quá hấp tấp.
Mà còn là vô cùng hấp tấp, mặc dù ông đã ra hạ giá, nhưng hai trăm triệu điểm tín dụng cũng không phải là số tiền nhỏ, nếu chỉ là một gia đình bình thường thì sao có thể có được.

Hơn nữa theo quan sát của ông, căn nhà này của Nguyên Ngọc Thành có ba phòng ngủ một phòng khách, tuy không tính là đơn sơ nhưng cũng không coi là giàu có, chỉ là một gia đình bình thường.
Dẫu sao ông cũng chưa hiểu nhiều về họ, nếu gia đình họ không dư dả, ông cứ ép uổng như vậy chẳng phải là đang làm khó họ hay sao? Tuy nói là có ý tốt nhưng thật sự nó cũng hơi đường đột.
Sau khi những ý nghĩ này xoay chuyển một vòng, Vương Khánh Niên không còn nói thêm nữa, cho đến khi cơm no rượu say, sắc trời đã tối, đến lúc họ phải rời khỏi, ông lại kéo tay Nguyên Khê lại nói: "Cháu trai, lời chú Vương của cháu nói ra chắc chắn sẽ giữ, nếu cháu có gặp khó khăn gì thì hãy nói với chú, nếu có thể giúp chú nhất định sẽ giúp."
Những lời này nếu ông nói với Lâm Tố Vân và Nguyên Ngọc Thành thì có lẽ sẽ hơi không quan tâm đến mặt mũi của họ, nhưng nói với bậc con em như Nguyên Khê thì lại được, trong lòng Nguyên Khê cũng hiểu điều đó.

Lòng cậu ấm áp, cong mắt cười nói: "Chú Vương, cảm ơn chú."
Vương Khánh Niên thấy cậu như vậy cũng cười vui vẻ.

Lại kéo Vương Tuyết Tình đến tạm biệt với vợ chồng Nguyên Ngọc Thành, cuối cùng vẫn không quên đi xem Tiểu Nguyên Triết đang ngủ một chút rồi mới lái xe rời đi.
Vương Khánh Niên vừa đi khỏi, cả gia đình quay về nhà, Nguyên Khê mời hai người Nguyên Ngọc Thành và Lâm Tố Vân ngồi xuống, sau đó bịch một tiếng quỳ xuống, nhìn họ trịnh trọng nói: "Chú, cô, cháu từ nhỏ đã lớn lên một mình, không cha không mẹ không người thân thích, vẫn luôn một thân một mình, mãi đến khi gặp được hai người.

Chuyện của Tiểu Nguyên Triết, cháu biết nếu không nhờ hai người, chúng cháu hẳn là không sống được." Nói xong, cậu cúi xuống nặng nề dập đầu một cái.
Nguyên Ngọc Thành và Lâm Tố Vân nhanh chóng đứng dậy kéo cậu, Nguyên Ngọc Thành nói: "Thằng nhóc này, cháu làm cái gì vậy?"
Lâm Tố Vân cũng nói: "Lúc ở trên tàu chở khách, nếu không nhờ có cháu, làm sao mà hai vợ chồng cô còn sống được."
Nguyên Khê nói: "Hai chuyện này khác nhau, việc xảy ra trên tàu chở khách cũng không có gì, cháu cùng lắm là chỉ tự cứu mình sau đó gián tiếp cứu mọi người thôi.

Nhưng hai người thực sự đã cứu cháu và Tiểu Nguyên Triết, phần ân huệ này cháu biết chứ." Nói xong cậu dừng một chút, rồi lại ngẩng đầu lên, bình tĩnh nhìn họ.
Cậu yên lặng một hồi, sau đó mới thẳng thắn nói: "Chú, cô, nếu hai người không chê, hãy để cháu làm con trai hai người, để cháu hiếu kính hai người thật tốt."
Câu này cậu vừa nói ra, nước mắt của Lâm Tố Vân liền rơi xuống, đôi mắt của Nguyên Ngọc Thành cũng đỏ hoe, họ kéo Nguyên Khê đứng dậy, giọng nói hơi run rẩy, nghẹn ngào nói: "Con ngoan, con ngoan, con có tấm lòng này, chúng ta rất vui, vui lắm."
Sống mũi Nguyên Khê cũng hơi cay cay, hai từ mà cậu cho rằng cả đời không thể nào nói, bây giờ đã có cơ hội nói ra.

Cậu nhìn Nguyên Ngọc Thành và Lâm Tố Vân, dùng thanh âm hơi vụng về kêu lên: "Cha, mẹ."
Nguyên Ngọc Thành và Lâm Tố Vân cùng đáp lại: "Ơi."
Không có quá nhiều lễ nghĩa, cũng không có nghi thức gì, nhưng vào giờ phút này chỉ cần có phần tâm ý này là đủ.

Một tiếng cha mẹ, một lời hồi đáp đã đại diện cho tất thảy cảm tình.
Cả ba bình tĩnh lại rồi ngồi xuống lại với nhau, Lâm Tố Vân hỏi về trang trại mà Vương Khánh Niên vừa nói muốn sang tay.

Bà nhìn ra ý định của Nguyên Khê, mà đó cũng thực sự là một lựa chọn tốt.
Nếu là trước kia, hai triệu điểm tín dụng trong mắt bà chẳng là gì cả, nhưng bây giờ, đây là một khoản cực lớn đối với họ.
Trong lòng Nguyên Khê đã có sẵn kế hoạch, cậu lấy mấy trăm tệ mà mình vẫn luôn cố ý giữ lại ra, đưa cho Nguyên Ngọc Thành và Lâm Tố Vân mỗi người một tờ.
Vừa thấy chúng, trong lòng họ liền hiểu rõ, mặc dù không biết Nguyên Khê lấy được mấy tờ tiền cổ này ở đâu ra, nhưng dùng những thứ này có thể đổi được không ít điểm tín dụng, đủ để mua trang trại.
Nguyên Ngọc Thành suy nghĩ một chút rồi lại nói: "Nếu vậy, Tiểu Khê, cha mong con có thể mua lại trang trại theo giá trên thị trường.

Hai triệu là quá thiệt thòi cho Vương Khánh Niên, chúng ta không thể nợ người khác một ơn huệ lớn như vậy."
Nguyên Khê đồng ý, cậu cũng nghĩ như vậy.

Mọi người đều sống khó khăn, tuy nói là Nguyên Ngọc Thành cứu cụ Vương, nhưng họ cũng không thể vì thế mà tiếp nhận một ơn huệ lớn như vậy, nếu làm vậy thì hơi quá mức rồi.

Hơn nữa cả nhà Vương Khánh Niên rất tốt bụng, dựa trên việc thường xuyên qua lại thì cũng không thể lợi dụng chuyện này.
Cả nhà đã bàn bạc ổn thỏa, Tiểu Nguyên Triết cũng vừa tỉnh giấc, bé cũng không khóc mà chỉ đạp tới đạp lui trên cũi để thu hút sự chú ý.
Nguyên Khê mau chóng đi tới, đúng lúc đối diện với đôi mắt to như trái nho đen của nhóc con, nhóc con nhìn cậu không chớp mắt, sau đó liền bật cười, cái miệng nhỏ nhắn còn kêu a a u u.
Nguyên Khê vội bế bé lên, Lâm Tố Vân thấy cậu như vậy, vừa muốn nhắc nhở Nguyên Khê nhưng ngay sau đó, bộ quần áo thứ hai trong ngày hôm nay của Nguyên Khê liền gặp họa, lại bị ướt sũng một mảng...
Nguyên Khê dở khóc dở cười, vỗ nhẹ lên cặp mông trắng nõn của nhóc con một tí, lòng thầm nghĩ: Đợi ba con có tiền, trước hết phải mua cho nhóc một bộ tã thông minh thấm hút thoáng khí toàn diện cao cấp mới được!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK