Huỳnh Nhật Long tổng giám đốc tập đoàn Tài Phát đứng đầu toàn quốc. đẹp trai tài giỏi lăng nhăng lạnh lùng ……..
Nguyễn Hoàng Dung < Nguyệt > xinh đẹp ………
Nguyễn Thế Du em trai Dung < Nguyệt > => hai người là con của chủ tịch tập đoàn Thiên Ưng đứng thứ hai toàn quốc.
Phùng Quế Hoa. tiểu thư nhà họ Phùng tập đoàn Phùng thị một tập đoàn mang tiếng đứng thứ 4 toàn quốc nhưng đều dựa vào nguồn vốn do Tài Phát và Thiên Ưng rót vào để trụ vững, nếu một trong hai công ty rút vốn thì khả năng phá sản của tập đoàn Phùng thị lên đến 70%. xinh đẹp chẻnh trọe, luôn muốn có được Long.
nó lẳng lặng cùng con trai nhặt rau trong bếp, làm bữa tối. từ ngày nó xuất viện và khỏe trở lại tì bữa ăn nào cũng là do nó tự làm, nó muốn tự tay làm cho con mình. niềm mơ ước của nó trước đây là sau này có con nó sẽ tự nấu cho con mình ăn. đến khi làm xong, không cần gọi thì hắn cũng biết đường tự mò xuống để ăn. nó vẫn im lặng không nói câu nào với hắn.
- cô nói rằng mai đi về nhà cô? là về cô nhi viện đó hả? – hắn bất giác hỏi
- hỏi nhiều, mai đi rồi biết. thân phận tôi không thấp kém đến nỗi không có nhà đâu. hử – nó cười với hắn một nụ cười đểu nhất cuộc đời nó.
hắn im lặng không nói câu nào thêm, nhưng trong đầu hắn đang suy nghĩ, một suy nghĩ không thể nào lý giải nổi. đó là nó đang nói đến thân phận nó, nếu như vậy thật sự nó là ai? có phải chỉ đơn giản nó tức hắn nên mới nói vậy? liệu có phải nó là mồ côi thật sự không? có phải từ nhỏ nó đã sống trong cô nhi viện thật sự không? nó còn bao nhiêu thứ mà hắn chưa biết đến? …..
nó chuẩn bị đồ cho con trai trên phòng để chuẩn bị về nhà ngoại. ba mẹ nó đã hoãn lại chuyến đi Mỹ lại vài ngày để gặp cả gia đình của nó. chuẩn bị cho con trai xong nó mới chuẩn bị cho mình. nó mặc một bộ váy áo sẻ vai, rất hợp với dáng của nó, mái tóc được nó thả tự nhiên, đi đôi giầy cao gót < nó từ trước tới nay toàn đi giầy cao gót, chưa bao giờ đi giầy bệt trừ khi ở trong nhà > bế con trai ra khỏi phòng. hắn quần kaki đen, và vet đen bên trong là áo sơ mi trắng, đi đôi nike trắng. trông hắn thật đẹp trai hoàn hảo. nó đợi hắn ở dưới nhà. hắn chuẩn bị gì mà còn lâu hơn cả mẹ con nó.
- không phải anh trang điểm đến bây giờ mới xong đó chứ? còn lâu hơn mẹ con tôi đó – nó móc hắn
- cô ……. thôi, đi. không nói chuyện này nữa. hôm nay tôi phải hoãn một cuộc họp để đi cùng cô rồi đó
- ồ, Huỳnh tổng, xin lỗi vì việc này nhé.
- mau lên đi, cô làm tôi ………muốn đổi ý đó
- hơ, nếu anh có thể – nó nói đầy vẻ thách thức.
nhưng vì tính tò mò hắn làm sao có thể bỏ qua việc này được, hắn nuốt cục tức vào lòng và mở cửa xe cho mẹ con nó cùng vào rồi lái xe đi ra khỏi nhà. hắn lái xe theo chỉ dẫn của nó, hắn cứ làm theo thôi, đến trước cổng một căn biệt thự khá lớn, hắn xuy nghĩ ” không phải chứ? chẳng phải cô ta mồ côi sao? hay là con của giúp việc nhà này nhỉ? chắc vậy rồi ” hắn nghĩ vậy đó, haizzzzz, chị ấy mà biết thể nào anh cũng …….tàn tạ thân xác cho coi. một người ra mở cổng cho nó. thấy nó bước ra thì cúi đầu chào
- tiểu thư. cô mới sang
- vâng. chị không cần làm vậy, chị đi làm việc của mình đi, để tự chúng tôi được rồi
- dạ tiểu thư.
” khong phải chứ? ” hắn nhăn mặt nghĩ. nó bế con đi cạnh hắn, hắn đút hai tay vào túi quần < kiêu thế > đi cạnh nó, người làm đứng hai bên cúi chào nó cùng hắn, nó gật đầu chào mọi người. hôm nay Du cũng không đến công ty mà ở nhà xem mặt thằng cháu cưng và cái thằng anh rể đáng kính của mình. vừa thấy nó bế con vào, bà Loan đã chạy ra.
- ôi cháu tôi đây sao? đáng yên quá, lớn thế này rồi sao? nhưng mà sao ốm quá. – bà Loan mừng húm
- con chào ba mẹ – nó cười nói – chào ông bà ngoại và cậu út đi cu Bo
- con chào ông bà ngoại, chàu cậu út – cu Bo làm theo lời mẹ
- con chào ba mẹ.- hắn cúi đầu tay đã cho ra khỏi túi quần ” cô ta đúng là không đơn giản mà, đây chẳng phải chủ tịch tập đoàn Thiên Ưng sao? cô ta là con gái ông ta sao? ”
- ờ mấy đứa đi vào nhà nào. – ông Hùng nói.
- ba mẹ đã phải dời lịch đi Mỹ lại và ngày chỉ để gặp thằng cháu ngoại này thôi đó. – bà Loan vui vẻ nói.
- anh Long, anh đi lên đây cùng tôi – ông Hùng với khuôn mặt hình sự nhìn hắn và nói
- vâng ạh …- hắn thấy lạnh sống lưng với câu nói này của ” ba vợ ”
hắn lủi thủi đi lên phòng cùng ba vợ và cậu em vợ, để lại nó cùng con và mẹ vợ ở dưới nhà. vào một căn phòng làm việc to rộng của hai ba con ông Hùng ngồi vào ghế, Du cũng ngồi vào ghế, hai người với hai khuôn mặt hình sự.
- anh ngồi đó đi – ông Hùng chỉ vào ghế
- vâng – hắn răp rắp làm theo
- tôi đã được ghe kể về anh rất nhiều từ con gái tôi. rất tốt, mới cỉ có 25 tuổi mà đã đứng đầu một tập đoàn lớn mạnh như vậy.- ông Hùng nói.
- vâ ng, ba quá khen ạh – hắn nuốt nước bọt nói, lần đầu tiên hắn thấy sợ một người mà không phải ba mẹ hắn như vậy. người đàn ông này thật không tầm thường chút nào.
- tôi nghe nói anh bồ bịch và không quan tâm đến con Dung nhà tôi? – ông Hùng nói
- dạ ….vợ con tên Nguyệt ạh sao lại là Dung? – hắn thắc mắc
- đúng nó tên thật là Nguyễn Hoàng Dung. Nguyệt là tên nó ở cô nhi viện. vì một lý do đặc biệt chúng tôi phải gửi nó vào cô nhi viện. vì thân phận đó nên anh coi thường nó đúng không? – ông Hùng nói
- dạ ….con …….
- điều đó tôi biết, một đại thiếu gia một tập đoàn lớn như vậy lại phải lấy một người thân phận hèn kém thì …..như vậy cũng đúng, nhưng từ nay anh chú ý cho – Du nói bằng giọng lạnh lùng nư núi băng – chị ấy không đơn giản như anh ngĩ đâu. tuy chị ấy có tính cách ngang ngược lạnh lùng nhưng mà thực chất lại có một trái tim nhân hậu.
- tôi biết. – hắn nói
- nếu từ nay tôi còn nghe anh không quan tâm đến nó và con thì anh cứ coi trừng, tôi mặc kệ anh là chủ tập đoàn lớn nhất nước thì tôi cũng làm cho anh thân tàn ma dại đấy – ông Hùng hăm dọa
- vâng. con biết rồi thưa ba. – hắn vâng lời y trang như con cún con.
- ha ha, vậy là được rồi. từ nay tập đoàn Tài Phát và Thiên Ưng sẽ hợp tác nhé anh rể. – Du cười lớn và đưa tay ra
hắn nắm lấy bàn tay của Du, hai người bắt tay và cùng mỉm cười, ông Hùng thì không có biểu hiện gì, ông luôn luôn vậy mà.
nó cùng mẹ và con trai ở dưới nhà nói chuyện rất vui vẻ, thằng bé có vẻ rất thích bà noại, ngồi ngoan ngoãn trong lòng bà ngoại. bà Loan đặt cháu sang một bên đi lên phòng lấy một cái hộp to đi ra. mở hộp ra.
- đây, một chiếc vòng tay bằng vàng, hai chiếc nhẫn vàng mặt có đính đá mà xanh và hồng, cùng một chiếc nhẫn mặt kim cương, mẹ định bảo là sẽ làm quà cưới cho con, nhưng bây gờ thế này thì mẹ đeo cho con luôn nhé – bà Loan cười nói nhưng nước mắt lại rưng rưng.
- mẹ ….con cảm ơn mẹ – nó đưa tay ra cho mẹ đeo vào tay cho.
- còn đây cái hộp này là số vàng mẹ bảo để làm của hồi môn cho con – bà đưa cho nó một cái hộp khác bên trong đựng toàn là vàng < choáng ngợp quá đi >
- con xin mẹ – nó đưa tay đón lấy
- nè, chiếc vòng cổ bằng vàng nhỏ này ngoại đeo cho cháu ngoại cưng của ngoại nhé. cưng của ngoại dễ thương quá – bà Loan thơm một cái lên trán cu Bo và đeo sợi dây truyền nhỏ ào cổ cho cu Bo
- con xin ngoại đi Bo
- con xin ngoại nhé – cu Bo mân mê sợi dây trên ccor và chu moi nói thật đáng yêu.
- ngoan lắm. à nè, ngoại còn có cái vòng tay bằng bạc nữa, ngoại đeo để cu Bo tránh gió nhé
- dạ.
nó mừng rơi nước mắt, lâu lắm nó không vui như hôm nay. mẹ nó cho nó bao nhiêu thứ, những thứ mà đáng nhẽ ngày cưới của một người con gái nào cũng được nhận, nhưg nó thì ……….. thôi thì thế này cũng được, thế này thì cũng vui rồi.
ba Loan cùng nó đích thân vào bếp, cu Bo ngồi ngoài ghế cùng ba, cậu và ông ngoại, cu Bo được ong ngoại và cậu mua cho rất nhiều đồ chơi < mua từ đếm hôm qua > siêu nhân, xe hơi mô hình, máy bay ….. hắn nhìn con chơi mà trong lòng rạo rực, cười nói rôm rả cùng Du và ông Hùng.
cả ngày hôm đó hắn, nó cùng cu Bo ở bên nhà ngoại đến chiều mới về. vào đến trong nhà nó đặt cu Bo xuống để cu Bo tự lên phòng, còn nó thì ngồi vào ghế thở vì mệt.
- chú Triệu, chú cho con xin cốc nước được không ạh? – nó vừa thở vừa nói
- vâng nước đây mời thiếu phu nhân
- cảm ơn chú
- cho tôi một cốc – hắn nói
- vâng. của thiếu gia đây ạh.
nó tu một hơi hết sạch cốc nước. hắn uống hết phân nửa, cả hai ngồi im lặng không nói với nhau câu nào. rồi hắn đi lên phòng lấy xuống cái hộp nhỏ xíu mày đỏ mở ra lấy hai chiéc nhẫn một hắn đeo vào ngón áp út của mình, một hắn cầm tay nó đeo vào cho nó.
- anh làm gì vậy? – nó nhú mày
- thì làm cái công việc mà hôm cưới chưa làm hy hy – hắn cười toe
- bệnh nặng rồi – nó bĩu môi
- cha, xem nào, tay trái có 1.2.3 cái nhé, tay phải có thêm một chiếc nhẫn mặt kim cương nữa, tay vợ mình đẹp ghê, những ngón tay thon dài. đeo nhẫn rất hợp đó – hắn cười híp cả mắt, lần đầu tiên hắn cười nhiều như thế với nó
- anh có bệnh không? có sốt không? – nó sờ chán hắn
- đâu có đâu? à mà có, anh bị bệnh rồi, bệnh vì vợ đó – hắn om nó vào lòng
- aizzzzzzzz, cái thằng điên này, anh làm tôi ngạt chết rồi
- đâu? anh chỉ ôm vợ thôi mà, vợ chết anh sống với ai?
- ô hay, buông tôi ra coi.
- không
- buông ra
- không mà
ba la ba la ba la
người làm trong nhà ai nấy đều phì cười vì hai người rất trẻ con, lần đầu tiên họ nhìn thấy thiếu gia của mình hồn nhiên như vậy. thật là một kỳ tích.