Chú Phương tuổi còn rất trẻ, cũng là một danh y nổi tiếng chỗ chúng ta, chú không bao giờ đăng quảng cáo cái gì nhưng lại luôn có người mộ danh mà tìm đến xem bệnh, hơn nữa, hôm nay là ngày nghỉ, thời điểm người khác nghỉ ngơi thì chú Phương lại càng bận.
Nhìn thấy ta tiến vào, chú cười hỏi: “Vũ Nhiên thế nào lại rảnh rỗi tới đây chơi? Ta là thích Vũ Nhiên khỏe mạnh kiện khang ngồi uống nước trái cây xem TV nhà ta nga.”
“Chú Phương, hôm nay cháu mới phát hiện chú thực dài dòng.” Chú Phương này, có thể là do liên quan tới công việc nên với ai cũng có thể tìm được cách nói chuyện.
“Chỉ đùa một chút thôi, Vũ Nhiên càng lớn càng không đáng yêu.” Chú Phương pha trò.
“Là ba ba phát sốt, cháu lại hỏi chú Phương bốc thuốc.” Lúc ta trả lời, chú đang cùng người khác nói chuyện, không biết chú có nghe tới không.
Chú Phương nghe được ta nói, ngẩng đầu hỏi: “Bệnh mà lại không tới đây khám?”
“Không nghiêm trọng tới vậy.” Ta không thích chú Phương nói như vậy.
Chú Phương cười cười: “Ta đây không phải là quan tâm ba ngươi.”
Chú Phương viết xong đơn thuốc cho người khác, đưa cho cô Phương ở sau phụ trách bốc thuốc.
Cô Phương nghe được tiếng của ta, liền đi ra xem và cho ta một nụ cười coi như chào hỏi.
Chú Phương đem phương thuốc đi tới gần nói: “Ta biết ba ba ngươi nhất định sẽ sinh bệnh mà.”
“Da? Vì cái gì nói như vậy?” Ta giật mình nhìn chú Phương.
Chú nói: “Ba ba của ngươi ngày đó, tuy rằng hắn rất xấu tính lại khôi hài, nhưng là tinh thần của hắn không được tốt lắm, hơn nữa nhìn hắn như vậy, trận ốm này đều rất lâu khỏi.”
“Chú Phương liền chỉ nhìn qua một cái là biết?” Ta líu lưỡi, thiệt hay giả vậy, chú Phương này thật là có khả năng đó a.
“Sau đó, ngày đó anh trai ngươi không cho hắn vào nhà, tâm tình uể oải, sức chống đỡ của con người liền đặc biệt yếu, ta còn nhớ rõ ngày đó đặc biệt lạnh, là thời điểm chuyển giao mùa đông, ngồi ở cầu thang, hàn khí nhập thân, ta liền biết nhất định sẽ sinh bệnh.” Chú Phương nói xong, trên tay liền cầm lấy một tờ giấy, “Hơn nữa trận bệnh này còn có thể bệnh không nhẹ.”
Chú Phương viết cài gì đó, đang chuẩn bị đưa cho cô Phương chợt như nhớ tới gì đó tự hỏi: “Ta đây ghi đều là thuốc Đông y, lấy về rồi ai sắc cho ba ngươi uống?”
Ta sửng sốt: “Anh trai không sắc thì cũng chỉ còn cháu.”
Chú Phương xoa xoa đầu ta: “Tuy rằng không rõ nhà các ngươi đến tột cùng là làm sao, bất quá, khuyên anh ngươi, mọi người là cùng sống chung, vẫn là gia cùng vạn sự hưng a.”
Ta bĩu môi: “Hai người bọn họ là oán niệm mười mấy năm, phỏng chừng nhất thời khó mà tiêu giảm ngay được.”
Chú Phương cười nói: “Ta đây cũng chỉ có thể nói một câu: anh trai ngươi thật là thù dai.” Sau đó lại xoa đầu ta: “Xem ra tính thù dai của ngươi là theo anh trai ngươi học.”
“Cháu khi nào thích thù dai? Cháu đây là thanh thiếu niên đáng yêu.” Đập tay chú Phương kháng nghị.
“Thôi đi cưng, nhìn ngươi lớn lên lâu như vậy chú Phương lại còn không rõ?” Chú Phương nói xong đem ta đẩy tới trước quầy thuốc.
Cô Phương đem thuốc cho người khách vừa nãy gói kỹ, sau đó bắt đầu bốc thuốc cho ta. Một bên bốc thuốc một bên nói cho thuốc nên sắc như thế nào. Sau đó dặn tốt nhất là nên nấu cháo ăn, tốt cho tiêu hóa hơn.
Thanh toán tiền thuốc trở về, lục được cái siêu sắc thuốc trong nhà, khu nhà của chúng ta chỉ cần là hộ gia đình cũ, chịu ảnh hưởng của phòng khám nhà chú Phương, trên cơ bản trong nhà nhất định sẽ có siêu sắc thuốc.
Nhìn thấy ta trở về, anh trai cũng không hỗ trợ, dựa vào cửa phòng hắn nhìn ta tạo khói trong bếp. Ta kỳ thật rất muốn oán hận vài câu, nhưng là nghĩ tới oán hận xong không biết anh trai sẽ nói gì với ba ba, nghĩ nghĩ, vẫn là nên nhịn xuống.
Không biết có phải biểu tình ủy khuất của ta tác động tới anh trai hay không, anh lê dép xoèn xoẹt, cực không tình nguyện tiến vào phòng bếp, đem giảm nhỏ lửa nói: “Sắc thuốc phải nhỏ lửa, còn có, trưa nay nấu cháo ăn.”
Nghe anh trai nói vậy, ta ha hả cười, nhào tới ôm lấy thắt lưng anh: “Vẫn là anh trai tốt nhất.”
“Thiết, ta đây không phải là nhìn đến trong nhà không còn đồ ăn sao.” Điều hòa trong nhà độ ấm rất tốt, cho nên anh trai từ sáng thức dậy đến giờ vẫn chỉ mặc một kiện áo ngủ. Nhìn đến cái dạng này của anh trai, ta liền nhớ trước kia khi anh trai chưa đi làm, trên cơ bản mỗi ngày đều mặc áo ngủ ở trong nhà đảo qua đảo lại. Cái loại cảm giác này làm cho người ta thực hoài niệm, ta vì thế cố gắng ở trong lòng anh cọ cọ cọ.
“Em thế nào càng ngày càng giống mèo lười vậy?” Anh trai nói, “Buông tay buông tay.”
Sau đó có điểm không kiên nhẫn nhíu nhíu mày: “Từ lần trước bị ba ba em ôm ngoài cửa, anh hiện tại nhìn thấy ai tới gần liền sợ hãi.”
“Hách, kia lực uy hiếp của ba ba thực cường a.”
“Ý định buồn nôn của em hôm nay, anh thế nào lại không biết?” Anh trai đẩy ta ra sau đó hướng tủ lạnh đi tới, nhìn đồ ăn trong đó nói: “Nấu chút cháo thịt, hầm canh bí nấu sườn, ăn cơm trưa xong anh làm thêm chút điểm tâm.”
“Liền làm có hai món?” Ta vươn hai ngón tay, nhìn chằm chằm anh trai hỏi.
“Không phải đã nói buổi chiều còn có điểm tâm sao?” Anh trai mặc kệ ta, bắt đầu chuẩn bị nấu cơm.
“Nhưng đólà buổi chiều a, em trưa nay phải làm sao a?” Ta bất mãn a bất mãn, trướckia mỗi khi ăn cơm đều có bốn món mặn một món canh, hiện tại liền như vậy bạc đãi ta.
Anh trai đem sườn lấy ra rã đông, sau đó nhìn ta nói: “Còn muốn ăn cái gì?”
“Cái gì cũng được a, thêm hai món nữa đi.” Ta buổi chiều thì còn có điểm tâm, nhưng ba ba thì làm sao?
“Mỗi ngày làm cơm hộp cho em chỉ có hai món sao không thấy em nói gì, hôm nay ăn uống đúng thật là nhiều.” Anh trai là đang cười nhạo ta.
Được rồi, ta thừa nhận anh trai là nhìn khiến ta sợ, nhưng là có chút đồ vẫn phải tranh thủ a: “Kia nếu không như vậy, thêm món cà sốt.”
“Muốn ăn cà sốt? Chính em chuẩn bị nguyên liệu đi, anh làm cho.” Anh trai nói xong chỉ vào trái bí chưa gọt vỏ trên bàn: “Cái giá là, giúp anh chuẩn bị những cái khác.”
“Anh bình thường nấu cơm muốn em giúp xắt rau em còn rất chịu khó a, để làm chi hôm nay lại có công lợi tính?” Bĩu môi, tái phiết miệng, hôm nay làm mấy động tác này rất nhiều cho nên ngày càng thuần thục.
“Nói trắng ra là anh hôm nay tiện nghi không chiếm được, em có gì không hài lòng hử?” Anh trai nói xong, đem nhà bếp quăng lại cho ta, rửa tay quay trở về phòng.
Nghe trong phòng truyền tới tiếng kêu thảm thiết, trong lòng ta cực độ bất bình. Ba ba sinh bệnh, ta lại bận rộn, anh trai cư nhiên đi chơi điện tử. Chúng ta không phải người một nhà sao?
Xem bộ dáng là do ta tự mình đa tình, sau đó ta rốt cuộc nhận rõ sự thật, ta và anh trai là một nhà, ta cùng ba ba cũng là một nhà, nhưng anh trai và ba ba thì không phải một nhà.
Ai……Nhà mà không phải nhà, khổ a.