Trong lòng Trần Bách Châu, đây là ngày hạnh phúc nhất từ trước đến giờ của cậu.
Cậu đã quen được một người cực kì cực kì tốt, tốt đến không thể nào tưởng tượng được.
Đến giờ cơm tối, ba Thiệu và Thiệu Uẩn cũng chưa về nhà, bất quá đây là chuyện rất bình thường ở Thiệu gia, khi còn bé Thiệu Hiển cũng thường ít thấy hai người họ.
"Hiển Hiển, ăn cơm xong xem TV một lúc, sau đó đi tắm rồi ngủ, buổi tối không cho thức quá chín giờ, Tiểu Châu cũng vậy." Thái Nhã Lan cố ý nghiêm mặt dặn dò.
Thiệu Hiển gật gật đầu, "Con biết rồi ạ."
Thật làm khó hắn quá, bây giờ chưa có điện thoại thông minh, không có cách nào nằm trên giường sống cú mèo giống như bình thường được.
Trần Bách Châu cũng rất ngoan ngoãn, "Cảm ơn dì."
Ăn cơm tối xong, hai người ngồi trên ghế salong xem TV, dù sao học tập cả một buổi trưa cũng cần phải thả lỏng một chút.
Khoảng thời gian này, trên TV đang truyền phát tin tức về Vệ thị, phát xong tin về Vệ thị còn có tin tức của CCTV, Thiệu Hiển xem cái gì cũng được, cơ mà còn có Trần Bách Châu, vì vậy chuyển sang kênh thiếu nhi.
Kênh thiếu nhi đang chiếu một bộ phim hoạt hình, là Tom and Jerry, khá là vui nhộn, Thiệu Hiển vốn chỉ định xem cùng Trần Bách Châu thế thôi, nhưng xem được một lúc, tự mình lại cười trước.
Trần Bách Châu không nhìn ra chỗ nào buồn cười, nhưng thấy Thiệu Hiển cười, cậu cũng cười rộ lên.
Hai người xem một lúc, phim hoạt hình cũng chiếu xong, đến phần quảng cáo.
Thiệu Hiển thấy Trần Bách Châu có chút mệt mỏi, vì vậy đứng lên nói: "Tắm trước, sau đó đi ngủ."
Thái Nhã Lan chuẩn bị cho Trần Bách Châu căn phòng ngay bên cạnh phòng Thiệu Hiển, so với gian phòng bé tí của cậu ở Trần gia không biết lớn hơn bao nhiêu lần.
Trong lòng Trần Bách Châu rất cảm kích, nhưng bây giờ trong người mình không có đồng nào, không biết nên làm gì để báo đáp, vẫn là nghĩ sau khi trưởng thành sẽ đi kiếm tiền, mua cho Thiệu Hiển một căn phòng còn tốt hơn đẹp hơn như vậy nữa!
Hiện tại cậu cũng không thật sự hiểu rõ đến cùng Thiệu gia có bao nhiêu tiền, cho nên suy nghĩ còn có chút ngây thơ của trẻ con.
Thiệu Hiển đưa cho cậu một bộ đồ ngủ, chất liệu rất mềm mại, đụng tới vết thương cũng sẽ không bị đau. Gian phòng và giường rất lớn, chăn gối sạch sẽ, tản ra chút mùi thơm.
Trần Bách Châu cảm thấy mình như đang nằm mơ.
Tiếng gõ cửa bỗng nhiên vang lên, đứa nhỏ sững sờ, bật chạy tới mở cửa, nhìn thấy Thiệu Hiển ngoài cửa, nhất thời mím môi mỉm cười.
Thiệu Hiển bưng một chén sữa bò đưa cho cậu, "Uống sữa rồi ngủ."
Sữa bò rất ấm, xưa nay Trần Bách Châu chưa bao giờ được uống, nhưng không ngăn được việc mỗi ngày nhìn Trần Dục uống.
Cậu biết sữa bò có nhiều chất dinh dưỡng, nhưng lại chưa hề biết sữa bò lại ngon như vậy.
Trần Bách Châu uống ừng ực một hơi hết, định tự mình xuống lầu rửa ly, lại bị Thiệu Hiển ngăn lại, giật lấy cốc, nói: "Cậu ngủ đi, tôi làm là được rồi."
Trong tâm lý Thiệu nhị thiếu, mình đã là người đàn ông ba mươi tuổi trưởng thành, đương nhiên phải quan tâm người bạn nhỏ của mình.
Nhưng ở trong lòng Trần Bách Châu, Thiệu Hiển lại giống như hoàng tử cứu công chúa trong truyện cổ tích, sao có thể thay cậu làm những việc này?
"Để tôi tự rửa, có được không?" Cậu hỏi rất cẩn thận, chỉ sợ làm Thiệu Hiển không vui.
Thiệu Hiển thấy cậu kiên định, nghĩ đi nghĩ lại, hắn cũng không muốn dưỡng ra một tên tàn phế, đúng là trẻ con cần tự lập sớm, liền làm theo ý cậu.
Trần Bách Châu rửa xong cốc, nhẹ nhàng lên lầu vào phòng, sau đó tắt đèn, ngủ.
Mơ một giấc tràn ngập sữa bò thơm ngọt.
Sáng ngày hôm sau, Thiệu Hiển bị đồng hồ báo thức gọi dậy, đưa tay ra tắt, ngủ tiếp.
Hắn còn đang đắm chìm trong giấc mộng ba mươi tuổi, không muốn tỉnh lại.
Trong phòng khách, Trần Bách Châu đã chuẩn bị chỉnh tề, quy củ ngồi trên ghế salong, bên chân đặt cặp sách nhỏ hơi cũ nát.
Thái Nhã Lan thấy Thiệu Hiển vẫn chưa xuống nhà, liền cười với Trần Bách Châu nói: "Tiểu Châu, con có thể gọi Hiển Hiển dậy giúp dì được không? Hiển Hiển mà bị gọi dậy sẽ cáu giận, dì cũng không dám gọi, con là bạn tốt của nó, nó nhất định sẽ nghe lời con."
Bà chưa từng thấy đứa con nhà mình để ý ai như vậy, hơn nữa Trần Bách Châu nhìn rất ngoan ngoãn, nên bà cũng muốn tìm cơ hội để cho hai đứa thân thiết với nhau hơn.
Trần Bách Châu nghe thấy thế, trong lòng rất vui vẻ, vội vàng đứng lên chạy lên lầu, "Dì, con đi gọi liền."
Cậu lên lầu, nhẹ nhàng vặn tay nắm cửa phòng Thiệu Hiển.
Căn phòng có rèm giường kéo kín, một tia sáng cũng không thể xuyên vào, tối đến có chút không nhìn rõ.
Trần Bách Châu rón ra rón rén, đi tới bên giường Thiệu Hiển, thấy Thiệu Hiển đang ngủ rất ngon rất sâu, nhất thời càng không đành lòng gọi hắn dậy.
Cậu đứng ở bên giường, nghĩ thầm: Thiệu Hiển thật là đẹp, là người đẹp nhất mà mình từng gặp!
Nhưng nghĩ đến lời Thái Nhã Lan dặn, cậu lại có chút khổ tâm, rốt cuộc là có nên đánh thức Thiệu Hiển hay không bây giờ?
Mấy giây sau, cậu quyết định để Thiệu Hiển tranh thủ ngủ thêm một chút.
Trần Bách Châu chạy đến phòng vệ sinh, giúp Thiệu Hiển bóp kem đánh răng, xả đầy một cốc nước súc miệng, lúc này mới chạy về bên giường, khẽ gọi một tiếng.
Người trên giường không phản ứng.
Trần Bách Châu liền gọi thêm một tiếng nữa, âm lượng thoáng nâng cao một chút.
Vẫn không có phản ứng.
Cậu mím mím môi, không thể làm gì khác ngoài vừa gọi vừa đưa tay đẩy cánh tay Thiệu Hiển.
Thiệu Hiển mơ tới cảnh sau khi mình thất bại một trận cạnh tranh, thở phì phò đi theo trợ lý vào thang máy, trợ lý đang muốn ấn phím, Phó Bách Châu liền dẫn người xuất hiện ở cửa thang máy.
Hắn định để Phó Bách Châu chờ chuyến sau, tỏ rõ mình không muốn đi chung thang máy với cậu ta, Phó Bách Châu đã dẫn người đi vào.
Vài tên trợ lý đứng ở trước mặt, hai vị tổng tài đứng ở phía sau.
Thang máy hạ xuống một tầng, cửa mở, lại có người đi vào.
Trợ lý không cẩn thận lảo đảo về sau, Thiệu Hiển sợ bị va phải, dời sang bên cạnh một chút, không cẩn thận đụng vào cánh tay của Phó Bách Châu, Phó Bách Châu phản ứng cực nhanh, đưa tay đỡ lấy hắn.
Sau đó hắn liền tỉnh mộng mất tiêu.
Nhìn thấy một đứa nhỏ bên giường đang tha thiết chờ mình, ngón tay còn đang nhẹ nhàng đẩy cánh tay mình.
"Cậu dậy rồi!" Trên mặt đứa nhỏ đột nhiên tỏa ra ánh rạng rỡ.
Thiệu Hiển quay đầu nhìn đồng hồ báo thức, má, hắn ngủ thêm những mười phút.
"Cảm ơn cậu đã đánh thức tôi nha, nếu không tôi bị muộn mất." Thiệu Hiển có hơi đau đầu, bây giờ mới lớp bốn, hắn còn phải học mười mấy năm một lần nữa sao, thật sự rất đáng sợ.
Có nên nhảy cấp không nhỉ?
Hắn vừa nghĩ vừa đi vào phòng vệ sinh, đóng cửa lại, kéo quần xuống bắt đầu tè.
Vô tình liếc thấy bàn chải đánh răng và nước súc miệng được chuẩn bị kỹ càng trên bồn rửa mặt, hơi sững sờ, ngay sau đó liền bật cười, trong đầu không khỏi có chút yên lòng thuận theo.
Đứa nhỏ là con trai lại tỉ mỉ săn sóc như vậy thật sự không có nhiều lắm.
Hắn cấp tốc đánh răng rửa mặt xong, ra khỏi phòng vệ sinh, đang chuẩn bị nói cảm ơn, đã không thấy đứa nhỏ đâu.
Mặc quần áo tử tế, cầm lấy cặp sách nhỏ, chạy xuống lầu ăn sáng.
Thái Nhã Lan không nhịn được giáo huấn hắn, "Hiển Hiển, con đã lớn như vậy rồi, sau này không cho phép ngủ nướng, Tiểu Châu dậy từ sớm mà đang phải chờ con đó."
Thiệu Hiển gật đầu liên tục, hắn quyết định sau này phải chăm ngoan một chút để ma ma đại nhân đồng ý cho hắn học kỳ sau nhảy cấp!
Ăn xong bữa sáng, Thiệu Hiển và Trần Bách Châu cùng nhau lên xe của Thiệu gia, Thái Nhã Lan có việc cần xử lý, tiện đường nên cùng đi.
Xe vừa đi đến cổng khu biệt thự, liền thấy Tiền Văn Kiệt đứng chờ bên cạnh xe của Tiền gia.
"Hiển Hiển! Hiển Hiển! Tôi ở đây nè!" Tiền Văn Kiệt không thể chờ được nữa, chạy tới, không hề khách khí hỏi Thái Nhã Lan, "Dì Thái, con có thể ngồi cùng xe với dì được không ạ? Con muốn cùng nhau tiến lên trong học tập với Hiển Hiển."
Hắn cảm thấy mình cạn lời rồi, không phải chỉ là ngồi cùng một xe thôi sao, có thể gọi là cùng nhau tiến lên trong học tập được hả?
Uông Thục Phân áy náy chạy tới, cười không tự nhiên nói: "Thiệu phu nhân, trẻ con không hiểu chuyện, làm phiền phu nhân rồi."
Thái Nhã Lan ngược lại rất yêu quý Tiền Văn Kiệt hoạt bát, không ngại ngần chút nào, ôn nhu cười nói: "Không sao, không phiền chút nào, cứ yên tâm để Tiểu Kiệt với Hiển Hiển cùng tới trường nha?"
Uông Thục Phân đương nhiên cũng hi vọng đứa con nhà mình có thể kết được bạn mới, hơn nữa còn là nhị thiếu gia Thiệu gia, cái vinh hạnh đặt ngay trước mặt này, bà còn chưa dám nghĩ tới.
"Mẹ, con muốn cùng nhau tiến lên trong học tập cùng Hiển Hiển!" Tiền Văn Kiệt nỗ lực tranh thủ cơ hội.
Thiệu Hiển không chịu nổi bộ dạng ngố tàu này của cậu ta, liền đưa tay mở cửa, "Lên xe."
Tiền Văn Kiệt giống như con cá trạch, nhảy bịch một cái lên xe, Uông Thục Phân muốn giữ cũng không giữ kịp, không thể làm gì khác ngoài để đứa con đi, liên tục nói cảm ơn với Thái Nhã Lan.
Xe lại khởi động một lần nữa.
Ghế sau xe có ba cậu bạn nhỏ ngồi, Tiền Văn Kiệt nói nhiều, líu ra líu ríu nói không ngừng, xoay quanh chuyện siêu nhân Ultramant đánh bại quái thú, hoặc là thần điêu đại hiệp trong phim truyền hình.
Trong đầu Thiệu Hiển chợt nhớ ra gì đó, trực tiếp hỏi: "Tôi muốn học võ, cậu có muốn học cùng không?"
Đến khi học võ, Tiền Bút Sáp cần sôi nổi như vậy.
"Ý cậu là "võ" đập nước trong bồn ấy hả?" Tiền Văn Kiệt trở nên hưng phấn, "Ở nhà tôi thử rất nhiều lần, kết quả vẫn không luyện ra thì thôi, lại còn bị mẹ đánh cho một trận."
Thiệu Hiển cười cười, "Có muốn học cùng không? Nói chắc chắn."
"Muốn!"
Trần Bách Châu vẫn luôn trầm mặc nhìn hai người tán gẫu, Tiền Văn Kiệt thật biết nói chuyện, Thiệu Hiển đều bị cậu ấy hấp dẫn, trên mặt vẫn luôn nở nụ cười, giá mà mình có thể như Tiền Văn Kiệt thì tốt rồi.
Nhưng mà cậu không làm được, cậu sợ nói sai.
Hơn nữa những thứ bọn họ nói cùng nhau, cậu đều chưa từng xem, cũng chưa từng nghe tới, không chen miệng vào chút nào được.
Có lẽ là vì cậu quá im lặng, Thiệu Hiển rốt cuộc cũng chú ý chuyện đó, quay đầu nhìn hai ánh mắt sáng lấp lánh của đứa nhỏ, vẫn đang nhìn bọn họ nói chuyện, không khỏi cười nói: "Sao cậu lại không nói chuyện?"
Tơ máu trong mắt trái của Trần Bách Châu đã rút đi, con ngươi giống như một diệu thạch đen, thoạt nhìn rất sáng, rồi lại có chút ẩn giấu đi, thâm trầm bao nhiêu, lại thêm lông mi vừa rậm vừa dài, càng hiện ra vẻ thần bí.
Hơn nữa nếu nhìn kỹ, màu của đồng tử có chút khác so với người da vàng, con ngươi lộ ra mấy phần xanh lam, ánh lên như màu bảo thạch.
Nghe đâu ở thời chiến tranh loạn lạc, tổ tông của Phó gia di cư đến bên bờ kia của đại dương, ở đó sinh sôi nẩy nở, kết hôn sinh con với người nước ngoài, cho nên hiện tại người nhà họ Phó căn bản đều là con lai.
Màu đồng tử khác thường cũng còn nghe được.
Nhưng ngoại trừ màu khác lạ, khiến người khác chú ý nhất, vẫn là nốt ruồi lệ kia.
Thiệu Hiển nhìn có hơi lâu, Tiền Văn Kiệt cũng theo hắn nhìn sang, vừa nãy không chú ý, bây giờ mới chợt thấy, kinh ngạc thốt lên: "Trần Bách Châu, mắt của cậu thật là đẹp!"
Tuy rằng mắt phải còn có chút sưng, nhưng không ngăn được người khác tán thưởng mắt trái.
Lần đầu tiên Tiền Văn Kiệt gặp Trần Bách Châu, là ở trong vườn hoa của Thiệu gia, khi đó đứa nhỏ còn đang chật vật. Sau đó là ở trong bệnh viện, đôi mắt Trần Bách Châu đều bị bịt kín bằng băng gạc, trên mặt xanh xanh tím tím, cũng không nhìn ra được gì.
Hiện giờ cậu bé đó ăn mặc chỉnh tề, tơ máu hồng trong mắt trái cũng đã rút đi, lộ ra dung nhan thật sự, thật khiến người khác phải trầm trồ.
Đây là nhan sắc chân thật nhất của cậu ấy, Tiền Văn Kiệt nhìn toàn diện Trần Bách Châu vài giây, sau đó nghe được cậu nói: "Thiệu Hiển mới đẹp."
Cậu ta liền quay đầu nhìn Thiệu Hiển, đột nhiên cảm thấy có chút tự ti.
Hai con người đẹp rạng ngời như vậy, tại sao cậu lại làm bạn với bọn họ chứ!
Trong lúc Tiền Văn Kiệt hối hận đến đấm ngực dậm chân, xe dừng lại.
"Hiển Hiển, Tiểu Châu, Tiểu Kiệt, đến trường rồi, xuống xe đi." Thái Nhã Lan ôn nhu cười nói.
Ba cái đứa nhỏ xuống xe, vẫy tay tạm biệt với Thái Nhã Lan, đồng loạt đi tới cổng trường.
Lớp bốn ở tầng cao nhất, sau khi leo lên tầng bốn, Thiệu Hiển dẫn theo Trần Bách Châu, để lại Tiền Văn Kiệt, mỗi người đi một ngả về lớp của mình.
Còn chưa tới giờ học, trong phòng học ầm ầm, Thiệu Hiển đứng ở bên ngoài cửa lớp, lấy hết tâm lý cool ngầu, dù sao cũng là ông chú ba mươi tuổi, lại đi học cùng một đám trẻ con đầu còn chưa mọc hết tóc, vẫn rất cần phải có dũng khí.
Hắn thở ra một hơi thật dài, bước vào trong phòng học, phòng học đột nhiên yên tĩnh lại.
---
Có thể bạn không biết, ở bản QT, đoạn Thái ma ma gọi cả 3 cậu bạn nhỏ này thì Hiển Hiển, Tiểu Châu viết hoa đúng, còn đèn pha Bút Sáp thì bị viết thường thành tiểu kiệt =)))))))
Không biết converter có hiềm khích gì với Tiền Bút Sáp nhà tui nữa =))))
Ka: Nếu bạn thắc mắc vì sao tự dưng siêng thế, thì tui xin trả lời: có lẽ là vì chương 10! Đọc xong chương 10 tui lăn lộn trên giường luôn ạ =)))) Thật sự cute lắmmm, đọc gì thì đọc nhưng đừng quên đọc chương 10 nhaaa, tin tui đi:>