“Đúng vậy! Tuy là kinh nghiệm không nhiều, nhưng mà bọn họ là sinh viên mới tốt nghiệp, yêu cầu tiền lương cũng không cao, cho nên tạm thời cứ nhận họ trước đã, dù sao những người đó cũng có thành tích tốt nghiệp rất cao.”
Những câu này đều là do trưởng phòng hói đầu nói, Giản Đông Kiều vừa thuật lại cho giám đốc công ti Xí Hoa Bộ nghe, vừa trừng hai cái người đáng trách ngồi phía trước, đặc biệt là cái bà tám Dương Bảo đang trang điểm.
Hừ! Cái bà tám này đúng là không coi ai ra gì mà, Giản Đông Kiều tôi dễ bị bắt nạt vậy sao? Đợi đến khi bàn bạc công việc xong, tôi tuyệt đối, chắc chắn tuyệt đối sẽ ngồi cạnh Cổ Ương Thái, cho cô tức chết, ha ha!
Biểu tình trên mặt Giản Đông Kiều có lúc như muốn giết người, lúc lại giống như là quyết tâm một cái gì đó, cuối cùng là cười đắc ý. Cổ Ương Thái nhìn qua chiếu kính chiếu hậu thấy biểu tình của cậu thú vị như vậy, không khỏi mỉm cười.
Giản Đông Kiều suy nghĩ ra một đống cách để chọc giận Dương Bảo, cậu ngẩng đầu nhìn lên, vừa vặn gặp phải ánh mắt của Cổ Ương Thái. Bốn mắt giao nhau, cậu tức giận le lưỡi làm mặt quỷ với hắn, sau đó quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cổ Ương Thái không hề tức giận, trái lại nở nụ cười, sự việc xảy ra ban nãy hắn đã dự định trước, ngày hôm nay, hắn nhất định phải xác định được cảm giác của mình và tâm tư của Giản Đông Kiều.
“Tổng giám đốc.” Dương Bảo vui vẻ nhìn Cổ Ương Thái, “Anh cảm thấy màu son của tôi như thế nào?” Cô ta chu miệng lên hỏi, trên môi là màu son thịnh hành nhất hiện nay, thoạt nhìn cũng khá xinh đẹp.
Cổ Ương Thái khinh thường trong lòng, liếc một cái, “Cũng đẹp a, rất thích hợp với cô.” Tiếp đó, hắn không thèm chú ý đến hai người kia, mà chỉ tập trung quan sát Giản Đông Kiều đang thở phì phò ở phía sau.
Quả nhiên, hắn nhìn thấy thân thể Giản Đông Kiều giật giật vài cái.
“Thật sự?” Dương Bảo mừng rỡ suýt chút nữa không kiềm chế được nhảy tới ôm lấy Cổ Ương Thái, cô ta cố ý nâng cao âm lượng, “Làm con gái thật thích a, có thể dùng quần áo để hấp dẫn nam nhân!” Nói xong, khiêu khích liếc Giản Đông Kiều một cái.
Giản Đông Kiều thân thể cứng một chút, người đàn bà này rõ ràng là cố ý nói cho nói cho cậu nghe mà, nhưng người ta lại có câu —— người đàn ông tốt không cùng phụ nữ tranh đấu, huống hồ cậu đã lên sẵn kế hoạch để nữ nhân vô sĩ này tức giận đến chổng đầu xuống đất, quân tử báo thù mười năm chưa muộn, tuyệt đối đừng nhất thời nóng lòng.
Nhất định phải nhẫn!
“Tổng giám đốc, vậy anh nói xem màu phấn mắt của tôi có đẹp không?”
“Hừm, rất phù hợp với cô.”
Cổ Ương Thái nhìn chằm chằm tên ngốc Giản Đông kiều đang phát hỏa, hắn cảm giác được Giản Đông Kiều cuối cùng sẽ không nhịn nổi mà cùng Dương Bảo đánh nhau, vì vậy hắn án binh bất động tiếp tục khen Dương Bảo.
Nhẫn nhịn chịu đựng ả đàn bà xấu xí Dương Bảo còn chưa tính, tên họ Cổ này cư nhiên ở trước mặt trước mặt cậu lại cùng người khác ve vãn, hơn nữa càng nói càng quá đáng; tại sao trong xe không có bông gòn để cậu bịt hai tai lại chứ, nếu mà lỗ tai có thể khóa được thì cậu đã dùng mười cái ổ khóa để khóa lại, con mẹ nó, càng nghe càng tức mà!
Nếu không muốn nghe thì không thể làm gì khác hơn là phân tán lực chú ý của chính mình… Hừ! Không được, chẳng lẽ lại tự làm bản thân mình bị đau? Thế là Giản Đông Kiều lại bắt đầu nhích tới nhích lui.
“Hừm, cô thoạt nhìn cũng rất đẹp, khách hàng chắc chắn sẽ ký hợp đồng với chúng ta!” Cổ Ương Thái tiếp tục tán thưởng Dương Bảo.
Cái gì chứ! Nghe được câu này, Giản Đông Kiều thực sự không chịu đựng nỗi nữa.
Hồi nãy là kẻ nào bắt cậu đi theo? Nếu cô ta lợi hại như vậy thì hai người đi chung là được, cần gì cậu đi theo làm kì đà cản mũi?
Uổng phí cậu mong đợi bản hợp đồng lần này, cậu dự định sẽ dùng tới tài ăn nói của mình để trợ giúp Cổ Ương Thái, mà tình cảm của cậu và hắn cũng sẽ được phát triển hơn một bước.
Nhưng cậu không nghĩ tới, Cổ Ương Thái chỉ quan tâm tới người đàn bà kia!
Giản Đông Kiều tức giận đến cực điểm, không chịu được liền phát tiết, dùng sức đạp thật mạnh vào lưng ghế của Cổ Ương Thái, mà Cổ Ương Thái cũng không nghĩ cậu sẽ làm như vậy nên cả người hắn run lên.
“Làm sao vậy?” Dương Bảo đang vui ngất trời thì lập tức phục hồi lại tinh thần.
“Không có gì, bộ đồ này chất liệu không được tốt, hại da của tôi bị dị ứng, với lại khí trời cũng nóng quá.” Nói xong, Cổ Ương Thái cố ý liền giật giật thân thể.
“Có thật không? Vậy để tôi giúp anh lau mồ hôi a.” Dương Bảo vội vã giật vài tờ khăn giấy, đến gần Cổ Ương Thái.
“Khụ khụ khụ!” Giản Đông Kiều cố ý ho khan vài tiếng, sau đó cầm áo khoác che đầu mình lại, tự ‘an ủi’ bản thân.
Không thấy, cậu cái gì cũng không nhìn thấy!
“Đông Kiều, cậu làm sao vậy?” Giám đốc của Xí Hoa Bộ quan tâm hỏi.
Giản Đông Kiều bịa ra cái cớ trả lời: “Tôi lạnh, chiếc xe hơi này lạnh quá, lạnh đến mức toàn thân tôi đều run rẩy!”
Khóe môi Cổ Ương Thái lần thứ hai nổi lên ý cười.
Tiểu Bát Phu ghen lộ ra bộ dáng thật đáng yêu a.
Trong lòng hắn cũng từ từ rõ ràng, giữa bọn họ không còn là loại tình cảm của tổng giám đốc và nhân viên, cũng không phải của chủ nhân và người hầu a.
Bầu không khí trên xe tràn ngập đầy mùi thuốc súng, nhưng mà lúc này phải gặp khách hàng, nên không khí mới hòa hãn được một chút.
Dương Bảo thì vẻ ngoài diễm lệ, Giản Đông Kiều thì với tài ăn nói thao thao bất tuyệt, Cổ Ương Thái thì với bề ngoài tuấn tú cùng thủ đoạn giao tiếp cao siêu, lại thêm một giám đốc trung thành của Xí Hoa Bộ, bản hợp đồng ký kết thành công là chuyện rất dễ dàng.
“Hô ——” Cổ Ương Thái thở phào nhẹ nhõm tựa lưng vào ghế ngồi, Giản Đông Kiều thì không ngừng uống nước, vừa nãy nói nhiều quá, thật sự là rất khát nước! Dương Bảo thì trang điểm lại, cô ta đánh thêm vài lớp phấn, bây giờ lớp phấn này dày tới mức cô ta đập mặt vào tường cũng không rớt ra hết được, còn giám đốc của xí Hoa Bộ thì đang ngồi trên bồn cầu a.