Ở Tư Uyển Cục từ trên xuống dưới có nhiều thái giám như vậy, Liêu Diệu cũng không thể nhận biết hết được, nhưng Diêu Hỷ này từ khi vào cung đã để lại ấn tượng cho hắn. Vì Diêu Hỷ vào Tư Uyển Cục là do trước đó có người đã sắp xếp, mặc dù hắn không biết lai lịch Diêu Hỷ thế nào, nhưng với cái loại bối cảnh không rõ ràng này cách tốt nhất vẫn là tránh xa.
Hắn muốn đem người này đến nha môn khác, đáng tiếc nha môn khác tựa như nghe được "ma phong" gì đó, luôn tránh né Diêu Hỷ, Liêu Diệu cũng cảm giác rõ ràng nguồn góc của Diêu Hỷ không hề đơn giản. Tuy hắn nắm quyền Tư Uyển Cục, nhưng ở nha môn, có nhiều chuyện người khác biết nhưng hắn lại không biết.
"Ngươi đến nơi này làm gì?" Liêu Diệu đoán được kỳ thực Diêu Hỷ đến Tư Lễ Giám để tố cáo. Đồ trong phòng nàng bị mất thì dĩ nhiên phải báo với quản sự, quản sự vừa nghĩ đến chìa khóa dự bị còn nằm trong tay Liêu Binh, cũng vì của hắn nên không dám quản, chỉ khẳng định qua loa vài câu liền cho qua. Diêu Hỷ mất hết tài sản, dĩ nhiên không thể từ bỏ ý định được, cho nên phải đến Tư Lễ Giám tìm Trịnh công công làm chủ.
Diêu Hỷ thấy chính là chưởng ấn Tư Uyển Cục Liêu công công, vội vàng hành lễ: "Tiểu nhân tìm Trịnh công công có việc, làm xong việc liền quay về."
"Ân." Liêu Diệu vốn đưa người vào Tư Lễ Giám, hắn không thể không lo lắng cho Liêu Binh, nói thế nào cũng là cháu của hắn, Trịnh công công cũng không thể vì một cái tiểu tình nhân mà làm khó dễ hắn, đều là làm việc cho Đường công công, ngẩng đầu cúi đầu còn tìm không thấy.
Trịnh Đại Vận rất thất vọng, đối với Diêu Hỷ hắn nhả không được nuốt cũng không trôi. Mới từ cục dệt tơ lụa về, cha nuôi Đường công công lại cho hắn hai ngày nghỉ, không có chuyện gì làm Trịnh Đại Vận lại càng thêm tịch mịch phiền muộn.
"Ai..." hắn ngồi trước cửa sổ liên tục thở dài.
"Trịnh đại ca?"
Thoáng chốc Trịnh Đại Vân lại nghe được tiếng Diêu Hỷ trong trẻo gọi hắn, cảm giác mình đối với Diêu Hỷ tình quá sâu, còn gây thành huyễn thính.
"Trịnh đại ca? ngươi có ở nhà không?" Diêu Hỷ nhón chân nhìn qua cửa sổ phòng.
Trịnh Đại Vân nhìn qua màn giấy ngoài cửa sổ có một thân ảnh nhỏ, tự tay mở cửa sổ ra, khuôn mặt u sầu nhìn thấy Diêu Hỷ liền chuyển thành vui vẻ: "tiểu tử chết tiệt, nghĩ thông suốt muốn nguyện ý theo ta sao?" nói xong vẫy tay ý bảo Diêu Hỷ mở cửa đi vào.
Diêu Hỷ vào nhà đứng trước mặt Trịnh Đại Vân, ánh mắt ủy khuất: "Trịnh đại ca, tối hôm qua ta ở trong cung Thái Hậu Nương Nương không có quay về Tư Uyển Cục, sáng sớm nay quay về thì phát hiện gian nhà có trộm. Mấy cái khác thì không sao, cũng không có gì quan trọng, nhưng mà đồ ngươi tặng cho ta.... còn quản sự hắn lại nói hắn cũng không để ý..." Diêu Hỷ nói xong còn nặn ra hai giọt lệ: "Không có ai như Trịnh đại ca đối tốt với ta rất nhiều, lớn như vậy cũng là lần đầu tiên có người tặng quà cho, lại bị trộm đi mất."
"Thứ này dám tự mình vào Tư Uyển Cục lấy đồ, cũng không có ai quan tâm? đúng là chán sống rồi a." Trịnh Đại Vân lấy khăn ra lau nước mắt cho Diêu Hỷ, nắm vai Diêu Hỷ ôm vào trong lòng an ủi nói: "đừng thương tâm, chuyện này giao cho ta."
Diêu Hỷ muốn thoát khỏi tay Trịnh Đại Vận, vừa tránh thoát được một chút lại ấn vào trong ngực. Trong lòng lại có chút sợ, Trịnh Đại Vận sẽ không dùng sức ép nàng đó chứ?! nói đạo lý Trịnh Đại Vận cho dù có thực sự làm gì nàng, nàng cũng không có chỗ giải oan a. Ánh mắt Diêu Hỷ gọc một đường từ ngực Trịnh Đại Vân nhìn xuống phía dưới, cuối cùng dừng lại ở giữa hai chân, trong lòng suy nghĩ: đá thái giám không có trứng thì có đau hay không a?
"Ta đã nói với ngươi rồi, ở trong cung ngươi phải có chỗ dựa tốt, như vậy thì ai cũng không thể trèo lên đầu ngươi được." Trịnh Đại Vân ôm vai nhỏ của Diêu Hỷ có chút tâm viên ý mã, cúi đầu nói mập mờ bên tai Diêu Hỷ: "Nghĩ rõ rồi sao?"
Đạo lý này Diêu Hỷ hiểu, nhưng nàng đối với thái giám thực sự không có hứng thú a! Hơn nữa cùng người thân mật khó tránh được phải cùng người xícɦ ɭõa đối diện nhau, nếu bị người ta biết nàng thân là nữ chỉ có một con đường chết.
"Hiểu rõ." Diêu Hỷ đẩy Trịnh Đại Vận ra, giương khuôn mặt nhỏ nhắn lên, dùng đôi mắt còn phủ một màng nước thâm tình nhìn Trịnh Đại Vận: "người nhà ta đã sớm không còn, vào cung được một thời gian rồi, cũng chỉ có ngài đối với ta là tốt nhất. Cho nên ta rất muốn xin ngài làm cha nuôi của ta!"
"Ngươi lại chọc giận ta a!" Trịnh Đại Vận ác tính đánh lên cái ót của Diêu Hỷ, đẩy nàng cất bước đi ra ngoài: "nhanh lên, đem kẻ dơ bẩn kia đến nha môn các ngươi thu dọn đi ~"
"Dạ vâng ~ cha nuôi." Diêu Hỷ cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, cười theo sát sau mông Trịnh Đại Vận.
Liêu Binh nhìn chằm chằm người mang rau củ nhập kho, đang tính toán đem phần cung cấp cho chủ tử mỗi cung nói ra, liền thấy Trịnh Đại Vân mang theo một đám tiểu nội sử đến khố phòng Tư Uyển Cục.
"Trịnh... Trịnh công công." Liêu Binh nhìn Trịnh Đại Vân nổi giận không ngừng, còn nhìn thấy Diêu Hỷ vóc người nhỏ bé đứng bên cạnh Trịnh Đại Vận.
"Nghe nói chìa khóa mỗi phòng trong Tư Uyển Cục đều có ở chỗ này." Trịnh Đại Vân nghe Diêu Hỷ nói khóa phòng không có hư, liền đoán việc này liên quan đến người trông coi chìa khóa.
Liêu Binh giả hồ đồ: "Dạ dạ dạ, Trịnh công công muốn lấy đồ hay tìm người? cần gì tự mình đến đây a, chỉ cần cho hạ nhân qua nói một tiếng là được rồi a."
"Ta có qua phòng Diêu Hỷ." Liêu Binh cố gắng bình tĩnh giải thích: "Tối hôm qua Thái Hậu Nương Nương lệnh cho chúng ta đến nha môn tìm Diêu Hỷ, dĩ nhiên cũng đến xem có ở trong phòng hay không, mới mở cửa. Nhất định là sau đó ta quên khóa kỹ, bị người chui vào a. Đã mất cái gì a? nhất định là người trong nha môn không có mắt trộm đồ, ta bồi ngài đi lục soát mỗi phòng thì có thể tìm về được a."
Trịnh Đại Vận cười nói, "Được, vậy bắt đầu từ chỗ công công đi!" nói xong liền gọi thủ hạ đến nói: "Đồ ta mang về từ Chiết Giang là thứ gì các ngươi cũng đã nhìn qua, tìm cẩn thận cho ta a~!"
Liêu Binh vốn tưởng nói như vậy có thể rửa sạch hiềm nghi cho mình, trong lòng không khỏi lo lắng, cũng tự trách chính mình không nghe khuyên răn. Rõ ràng đã nói hắn đem đồ ném đi hết, hắn lại thấy là đồ tốt đáng tiền, nên tiếc mà không vứt đi, còn giữ lại một miếng ngọc to bằng nắm đấm cùng một đôi chặn giấy khắc thơ bằng chữ vàng.
Trịnh Đại Vẫn không tránh né, động tĩnh náo rất lớn, đảo mắt gần khố phòng đầy người chen đến vây xem. Gian nhà Liêu Binh ở sát khố phòng, đồ đạc chốc lát đã bị lục ra.
"Gia, tìm được rồi. Ngài nhìn xem một chút có phải thứ này không?" một tiểu nội sử cầm một cái chặn giấy vàng đưa cho Trịnh Đại Vận.
Trịnh Đại Vận liếc qua, nhét vào trong ngực Diêu Hỷ, sau đó phân phó nói: "đừng có ngẩn ra đó. Đem người về chậm rãi tra khảo a, đừng chậm trễ người Tư Uyển Cục vô tích sự." nói xong đem Diêu Hỷ ôm chặt trong lòng, xoay người đi về hướng mọi người vây xem nói: "Còn không mở mắt nhìn dám khi dễ trên đầu Diêu Hỷ, đừng trách ta không cho Liêu công công các ngươi mặt mũi."
Diêu Hỷ cảm kích ngược nhìn Trịnh Đại Vân lúc này khí tràng 2m8 nói, "cảm tạ cha nuôi."
"Cút!" Trịnh Đại Vân cúi đầu ghét bỏ nhìn Diêu Hỷ, rốt cuộc nhịn không được lộ ra tiếu ý, "buối tối còn phải đến Ninh An Cung trực đêm sao?"
"Không đi. Thái Hậu Nương Nương sai ta đi canh Lãnh Cung."
"Tiểu tử, mạng ngươi lớn thật a, đừng có bị nhầm canh giờ a!"
"Biết rồi!" Diêu Hỷ hướng Trịnh Đại Vận chớp mắt.
Trong lòng Trịnh Đại Vận lại có chút ngứa ngáy, nhưng lại không có hành động quá đáng, sợ Diêu Hỷ ngại, nên sờ đầu nàng ân cần nói: "trở về phòng ngủ một chút đi a, kẻ trộm đồ ta sẽ hảo hảo dạy dỗ." Trịnh Đại Vận cảm thấy Diêu Hỷ sớm muộn cũng sẽ đi theo chính mình, tâm cùng thân thể đó, hắn chỉ cần đối xử tốt với Diêu Hỷ, tiểu tử kia nhất định sẽ có ngày hiểu ra.
***
Rời Ninh An Cung về đã qua một giờ, Chu thị đang không ngừng bị đả kích. Đường đường là Đại Hưng Hoàng Hậu, nhất quốc chi mẫu, nhưng đây lại rất là bất nhã.
"Ra ngoài hết đi. Bổn cung muốn oa... oa ~.... a.." Chu thị dùng khăn che miệng, lệnh mọi người lui ra ngoài, muốn tự do đánh một giấc.
Lại có một cung nữ không có mắt, còn bước lên trước một bước nói: "No tỷ hầu hạ nương nương thay y phục."
"Cút.... oa ~.... đi ra ngoài!" Chu thị lúc đầu tâm khí không thông, thấy người xông đến liền hét lớn: "Bổn cung đếm đến ba, còn không cút ra ngoài thì đánh chết hết!" nàng biết Vạn Tắt liên tục ép nàng ăn gì đó là hận nàng tước chi phí Ninh An Cung của nàng.
Ban đầu không tước của Ninh An Cung là được, Vạn Tất nói thế nào cũng là thái hậu đương thời của triều đại này, bối phận vẫn còn đó, không đụng đến Ninh An Cung còn có vẻ nàng hiếu kính trưởng bối.
Chu thị là cố ý, khi nàng tiến cung làm thái tử phi, Vạn Tất không biết còn ở nơi nào nơi dân gian, luận về tuổi tác nàng so với Vạn Tất lớn hơn, luận về tiến cung nàng đến sớm hơn so với Vạn Tất. Nhưng không ngăn được người ta có tiên đế sủng ái, Chu thị cũng không thể gặp được bộ dạng Vạn Tất vô thiên vô pháp.
Vì vậy lấy Thái Hậu nương nương làm lý do gương mẫu, đem chi phí Ninh An Cung độc ác nạo vét một chút.
Nàng không nghĩ đến sẽ đụng tới Vạn Tất, lúc đầu cho rằng Vạn Tất có tiểu kim khố, không để bụng về chút lệ này, lại không ngờ Vạn Tất lại nổi giận, còn gọi nàng đến Ninh An Cung lột của nàng một lớp. Tính khí hiện tại vô cùng khó chịu, dù đã súc miệng rồi nhưng vẫn còn đầy mùi rau cỏ xanh.
Chu thị cũng không phải cái loại chịu ngậm bồ hòn, biết Minh Thành đế sau bữa trưa thường đến sau hoa viên tản bộ tiêu thực, Chu thị nhịn không được đả kích, liền chạy đến hậu hoa viên.
"Hoàng thượng ~" Chu thị nhìn thấy mỹ nhân đứng hầu bên cạnh Minh Thành đế sắc mặt liền tối sầm lại.
"Nô tỳ bái kiến Hoàng hậu nương nương." âm thanh mỹ nhân ngọt như nước người khác nhìn thấy còn đang run rẩy, dù mắt đang hướng Chu hoàng hậu hành lễ, nhưng lại không yên ổn liếc Minh Thành đế, chưa từng nhìn thẳng vào mắt Chu thị.
"Hoàng hậu sao lại đến đây a? nghe nói hoàng hậu đến Ninh An Cung bồi Thái hậu dùng cơm trưa a?" Minh Thành đế chậm rãi ở dưới bóng cây đi đến, tháng tư khí trời khá tốt, qua ít ngày nữa liền chuyển nóng rồi a.
Chu thị theo Minh Thành đến nói liền tiếp: "là bồi mẫu hậu dùng cơm trưa, cũng có chút tin tốt muốn nói cho hoàng thượng."
"Ah?" mày kiếm Minh Thành đế nâng một cái, "Hãn nhi lại đọc thư gì sao?"
"Là chuyện quốc khố. Mẫu hậu nghe nói thần thiếp cắt giảm chi phí hậu cung để giải thánh ưu, nói thần thiếp dụng tâm rất tốt, nhưng mà không đúng cách. Còn nói hơn 200 vạn lượng cũng không phải đại sự gì, thần thiếp nghĩ chắc là mẫu hậu sẽ dùng tư khố tu bổ phần còn thiếu trong quốc khố." Chu thị nghĩ thầm nàng đem lời này ngay trước mặt hoàng thường nói rõ ràng, Vạn Tất nếu không nhỏ máu cũng sẽ khó a.
Minh Thành đế nhíu mày, "Thái hậu thực sự nói dùng tư khố để tu bổ quốc khố còn thiếu sao?" hắn sao lại tin được a? so với hắn Vạn Tất lớn hơn mấy tuổi, chính mắt nhìn nàng vào cung, Vạn Tất làm người thế nào hắn rõ ràng nhất.
Chu thị cười nói: "cái đó ngược lại không có gì, mẫu hậu chỉ nói đem việc này giao cho nàng, muốn để thần thiếp xem mà học tập một chút."
"Ah...." Minh Thành đế nhíu mày càng nhiều hơn, lời này sao nghe như giấu sát khí, hoàng hậu sao tính ra được thái hậu muốn xả thân vì nước mà kết luận? Minh Thành đế cũng không dám trông vào việc này Vạn Tất có thể giúp được cái gì, hắn lo lắng chính là, vị tiểu tổ tông kia ở Ninh An Cung có phải lại muốn quậy cái gì không?
"Hoàng hậu không có nói sai cái gì chọc giận Thái hậu a?!" Minh Thành đế đau lòng nhìn Hoàng hậu.
Chu thị sắc mặt cứng đờ, sau đó mỉm cười nói: "thần thiếp nào dám."
Minh Thành đế thoáng nhìn Chu thị nháy mắt sắc mặt cứng đờ, trong lòng đã hiểu. Nhất định là Hoàng hậu đắc tội Vạn Tất, Vạn Tất không chỉ hành động mà còn hướng về Hoàng hậu làm. Nói thế nào cũng là phu thê vài chục năm, hơn nữa Hoàng hậu cũng đã sinh cho hắn một nhi tử nhìn không thông minh dáng vẻ cũng không đáng yêu.
Minh Thành đế quyết định đến Ninh An Cung năn nỉ một chút cho Hoàng hậu, khuyên Vạn Tất nể mặt mình không cần so đo với Hoàng hậu.
Hắn tản mạn không về Càn Thanh Cung, mà đến Ninh An Ninh Cung, không ngờ Vạn Tất lại không ở đây.
"Thái hậu đâu?" Minh Thành đế hỏi người Ninh An Cung.
"Hồi hoàng thượng, Thái hậu nương nương đến Lãnh Cung." cung nữ trả lời.