- ----------------------------
Hai ngày nay trời đẹp, Trương gia muốn nhân dịp thời tiết tốt dọn vào trong huyện.
Nhưng trong nhà không nỡ bỏ lại quá nhiều đồ vật, vừa lúc Trương thị mới vừa đưa tiền cho Trương Hữu Thược giao tiền cho thư viện trong huyện, sờ sờ túi tiền, không nỡ gọi người đến giúp mình chuyển nhà.
Hắn tính toán một vòng, cuối cùng nhớ tới A Nguyễn cùng với Thê Chủ tú tài nghèo Ngụy Mẫn kia của hắn.
"Cái đồ đê tiện kia ngày mai về nhà mẹ phải không?" Ngón tay Trương thị khảy tiền đồng cùng mấy nén bạc vụn trên mặt bàn mấy cái, hừ lạnh nói: "Ta cũng không trông cậy hắn trở về có thể mang cho ta thứ gì, gọi hắn và tên Thê Chủ tú tài nghèo kia dọn nhà cho chúng ta là được rồi.
Nàng nếu làm không xong, gọi cho tên lão đại Ngụy gia kia cùng tới hỗ trợ, nếu buổi trưa không ăn cơm thì trước khi trời tối hẳn là có thể dọn xong."
Trương lão đại cảm thấy cái này kế hoạch vô cùng tốt, vừa tiết kiệm tiền vừa dùng ít sức, nhưng nếu A Nguyễn không chịu thì sao?
Trương thị nghe vậy đôi mắt một nghiêng, tay đập lên trên bàn một cái, lớn tiếng nói: "Hắn dám phản chắc! Ta nuôi hắn nhiều năm như vậy, đổi được có ba lượng bạc, còn chưa đủ tiền đọc sách một năm của bảo bối ta đâu, ta hiện tại chỉ sai hắn làm việc cũng không được chắc?"
Trương thị sai A Nguyễn đã quen thói, cảm thấy hắn không dám không tới, kêu cho người gửi lời nhắn đến A Nguyễn, gọi hắn ngày mai mang Thê Chủ về nhà mẹ.
Ngày hôm sau A Nguyễn thực sự đã quay về, giống như Trương thị suy đoán không hề mang bất cứ thứ gì.
Trương lão đại có chút thất vọng, tay đặt ở trong tay áo mặt gục xuống lẩm bẩm nói: "Tốt xấu gì thì quà lễ ít nhiều cũng nên mang một chút chứ, tay không như vậy thì ra thể thống gì."
Trương thị cười nhạo, "Phàm là tú tài trong nhà có tiền sao có thể cưới một người câm được? Cũng chỉ có ngươi còn nghĩ là hắn có thể mang đồ tới."
Ngụy Mẫn buổi chiều ngày hôm qua vốn dự định về thư viện, nhưng bởi vì lời nhắn của Trương gia mà làm nàng chậm trễ một ngày.
A Nguyễn bởi vì chuyện này mà trong lòng ít nhiều cũng có chút không vui, nữ nhi Trương thị Trương Hữu Thược của hắn đọc sách quan trọng, còn Thê Chủ của hắn thì không quan trọng sao?
A Nguyễn khuôn mặt buồn bực quay về, khi nhìn thấy hai vợ chồng Trương thị đứng ở cửa nghênh đón mình thì hơi sửng sốt một chút.
"A Nguyễn đã trở về rồi à?" Trương thị mặt đầy ý cười đi tới, giận dỗi nói: "Sao tới cũng không thông báo trước một tiếng, ngươi xem trong nhà đang đang chuyển nhà cũng không có cách nào nấu cơm cho ngươi."
A Nguyễn nghe xong Trương thị nói, mặt vô không biểu cảm giơ tay:
—— không phải ngươi kêu ta về sao?
Ngụy Mẫn đi theo phía sau A Nguyễn cũng không nói chuyện, chỉ là lẳng lặng mà nhìn.
Trương thị tức khắc xuống đài không được, cơn giận đang bốc lên lại cắn răng nhịn xuống, làm bộ không nhìn thấy thủ ngữ của A Nguyễn, nói tiếp: "Ngươi xem trong nhà chính đang rất bận rộn, không bằng ngươi tới giúp dọn xong trước, chúng ta lại vào trong huyện ăn uống chúc mừng một bữa."
Trương thị lời này tuy là nói với A Nguyễn, nhưng đôi mắt lại nhìn Ngụy Mẫn đứng ở phía sau hắn.
Sắc mặt khi nghe xong những lời này A Nguyễn hoàn toàn lạnh xuống, đứng trước người Ngụy Mẫn ngăn trở tầm mắt Trương thị, không chút khách khí "Nói":
——Tay Thê Chủ ta là dùng để cầm bút, không phải dùng để làm việc nặng dọn đồ vật.
Trương thị vừa thấy bộ dáng bao che con non này của A Nguyễn, cơn giận lập tức bốc lên, đè cũng đè không được, "Thế nào? Ta nói hai câu dễ nghe cho ngươi mặt mũi rồi? Sai ngươi cũng sai không được nữa hả? Không phải chỉ là mấy cái tủ cùng hai cái giường sao, người khác có thể làm còn Thê Chủ ngươi thì không được à?"
A Nguyễn mím môi không muốn nhượng bộ chút nào:
—— nếu người khác có thể làm vậy ngươi tìm người khác làm đi.
Dù sao hắn Thê Chủ không làm chân sai vặt này đâu.
A Nguyễn cảm thấy bàn tay Thê Chủ khô ráo ấm áp, lòng bàn tay đều là mềm mại, trên tay không có loại vết chai giống mình, lúc được nàng nắm rất thoải mái.
Có thể thấy được khi ở nhà đại tỷ cũng chưa từng sai sử Thê Chủ làm việc nặng qua, hiện tại Trương thị thò mặt ở đâu ra sai sử Thê Chủ như đúng rồi?
Trương thị trước nay chưa từng bị A Nguyễn "Đấu khẩu" như vậy, tức giận tới nỗi thịt trên mặt đều đang run rẩy, giơ tay phải muốn tát lên mặt A Nguyễn, "Ngươi gả cho người ta thì mọc ra bản lãnh rồi phải không? Ta xem xem tên tú tài nghèo này có thể bảo vệ ngươi tới khi nào, chờ khi mới mẻ qua đi thì đó là lúc ngươi phải khóc!"
A Nguyễn mím môi trừng hắn, sắc mặt tất nhiên cũng rất không tốt.
Trương thị giơ tay A Nguyễn cũng không né tránh, nếu hắn lại đánh mình, vậy hắn sẽ đánh trả.
Mặc kệ hôm nay ra sao, cũng mặc kệ tương lai hắn cùng Thê Chủ sẽ thế nào, Trương gia đã sớm không có chổ để hắn nơi dung thân, cho dù hôm nay hắn quỳ lạy nịnh nọt Trương thị, Trương gia cũng sẽ như cũ không thừa nhận hắn một đứa con nuôi bị câm này.
Bàn tay Trương thị cuối cùng cũng không thể đánh lên trên mặt A Nguyễn, mà là bị bàn tay Ngụy Mẫn nhanh chóng ngăn lại.
Động tác A Nguyễn khoa tay múa chân với Trương thị rất nhanh, Ngụy Mẫn căn bản xem không hiểu, nhưng từ trong lời nói của Trương thị có thể đoán được A Nguyễn là đang bảo vệ nàng.
Tâm tình tốt của Ngụy Mẫn vừa mới treo trên mặt đã thấy Trương thị một lời không hợp thì giơ tay phải ra đánh người.
Trương thị này một cái tát đều dùng toàn lực, khi Ngụy Mẫn ngăn lại thân mình còn lóe lên một chút, có thể thấy được nếu thật đánh lên trên mặt A Nguyễn, nửa khuôn mặt kia của hắn có thể sẽ sưng lên.
Ngụy Mẫn cách Trương thị một lớp tay áo nắm lấy cổ tay của hắn, nói: "Ta có thể bảo vệ phu lang của ta tới khi nào ta không biết, dù sao chuyện sinh lão bệnh tử này không phải việc ta có thể quyết định, nhưng ít ra hiện tại, ta không cho phép có người ngay trước mặt ta đánh hắn."
A Nguyễn nghe vậy ngẩn ra, trong lòng bởi vì những lời này chậm rãi tràn ra một cổ ngọt ngào, lặng lẽ gục đầu xuống che khuất gương mặt đỏ bừng của mình.
Bộ dáng tiểu nam nhân làm ra vẻ ta đây khi che ở trước mặt Ngụy Mẫn, vừa rồi còn "Đấu khẩu" Trương thị giờ đây hoàn toàn tương phản.
Trương thị cắn răng giật giật tay bị nắm chặt. Một người nam nhân như Trương thị sức lực làm sao so được với Ngụy Mẫn tuổi trẻ khỏe mạnh?
Tròng mắt Trương thị xoay chuyển, lập tức dùng cái tay không khác bợ chân, há mồm tru lên, "Người đâu mau tới đây, đánh người rồi!"
Trương đại nghe thấy động tĩnh thì xông tới đầu tiên, sau khi thấy rõ tình huống thì lập tức duỗi tay chỉ vào Ngụy Mẫn, chỉ là khí thế không đủ, không khỏi có chút lắp bắp nói: "Ngươi, ngươi làm gì vậy hả? Còn không mau buông ra!"
Ngụy Mẫn cau mày buông ra tay, hiển nhiên không nghĩ tới Trương thị sẽ làm như vậy.
Trương thị ngã mông ngồi bệch dưới đất bắt đầu kêu trời khóc đất, trong miệng hùng hùng hổ hổ, nói A Nguyễn bạch nhãn lang không có lương tâm, nói Ngụy Mẫn khi dễ hắn tay trói gà không chặt muốn đánh hắn.
Nói còn nhặt mấy khối đất đá vụn trên mặt đất ném lên trên người Ngụy Mẫn.
Ngụy Mẫn sợ Trương thị làm A Nguyễn bị thương nên kéo hắn ra phía sau mình bảo vệ, hai người đứng ở chổ Trương thị với không tới.
Hàng xóm nghe thấy động tĩnh đều ra ngoài xem thử, không có ai thay Trương thị nói chuyện, chỉ là muốn xem náo nhiệt nhìn hắn la lối khóc lóc.
Ngày thường bị lời hay của mọi người tâng bốc, không ngờ hiện giờ không một ai đứng ở phía mình, sắc mặt Trương thị giận tới nối biến thành màu gan heo, bò dậy mắng to những người này là ngưỡng mộ hắn được dọn vào trong huyện, bọn họ xứng đáng nghèo cả đời!
Hàng xóm xung quanh cũng không để ý tới Trương thị, mà là khuyên A Nguyễn quay về đi, "Đứa nhỏ này gả đi ra ngoài sao lại về rồi? Hắn là loại người nào trong lòng ngươi còn không có hiểu sao? Gọi ngươi trở về có thể có chuyện gì tốt đâu chứ."
"Đúng đó. Ngươi xem đồ vật trong viện kia đều chờ người tới dọn đó, nếu là ngươi tới hỗ trợ, Trương thị không chừng tới lừa cũng không nỡ thuê, muốn bắt ngươi sai sử như gia súc vậy."
Bọn họ nói A Nguyễn đều hiểu cả, nhưng Trương thị gọi người tới truyền lời, nếu hắn là không trở về, Trương thị không chừng sẽ tới Thanh Hòa thôn náo loạn, Ngụy gia sẽ bị người ta chê cười.
Hôm nay hắn vốn không định dẫn theo Thê Chủ cùng về, là nàng lo lắng cho mình.
Vốn dĩ cũng không có tình cảm, không bằng hôm nay cắt đứt cho sạch sẽ.
Sau khi từ biệt quê nhà, A Nguyễn lại cùng Ngụy Mẫn đi quay về.
Trên đường A Nguyễn giơ tay với Ngụy Mẫn một câu thực xin lỗi, để nàng đi theo mình chịu ủy khuất.
Ngụy Mẫn cười dắt lấy bàn tay hắn đang quơ, nắm chặt trong lòng bàn tay, ôn nhu nói: "Ta biết chàng hôm nay đã bảo vệ ta."
Lấy thân thể đơn bạc chắn ở trước mặt nàng, không nhân nhượng chút nào che chở nàng.
Lòng bàn tay Ngụy Mẫn ấm áp thông qua mười ngón tay đan vào nhau truyền cho A Nguyễn, nghiêng đầu nhìn sườn mặt hắn, nhẹ giọng nói: "Chàng hôm nay bảo vệ ta một lần, ta trả lại cho chàng cả một đời được không?"
A Nguyễn hàng mi dài run rẩy, không mặt mũi quay đầu nhìn Ngụy Mẫn, lại có thể cảm nhận được tầm mắt nàng đang ngừng ở trên mặt mình, đỏ mặt, lúc gật đầu, cơ hồ đem đầu vùi ở trước ngực, xấu hổ không chịu được.
Độ ấm trong lòng bàn tay một đường truyền tới trong lòng A Nguyễn, chậm rãi dùng nhiệt bao lấy trái tim lạnh lẽo mười lăm năm của hắn.
A Nguyễn trộm ngắm sườn mặt Ngụy Mẫn, thấy nàng không chú ý mới lại liên tiếp nhìn vài lần, khóe miệng ý cười như mặt hồ tĩnh lặng bị gió xuân thổi qua, một đợt lại một đợt giống như không thể dừng.
Ngụy Mẫn rũ mắt, chỉ coi như không nhìn thấy động tác nhỏ của phu lang, nắm lấy tay hắn nhàn nhã trở về nhà.
Không khí giữa hai người khi từ Trương gia trở về vẫn luôn rất tốt, Ngụy Mẫn vốn dự định chiều nay sẽ về thư viện, nhưng khi nhìn gương mặt kia của phu lang lại không nỡ.
Sau khi ăn xong cơm chiều, hai người thổi đèn nằm ở trên giường, nhưng ai cũng chưa ngủ, giống như đang chờ đợi gì đó.
Ngụy Mẫn thò lại gần, ôm A Nguyễn từ sau lưng, mặt chôn ở trên vai hắn, cách một lớp trung y nhẹ nhàng hôn lên đầu vai hắn, thanh âm mang theo dục vọng có chút khàn khàn, thấp giọng hỏi hắn, "A Nguyễn, ta có thể muốn chàng không?"
"A Nguyễn, ta muốn chàng."
A Nguyễn không biết là bởi vì những lời này của Ngụy Mẫn, hay là bởi vì giọng nói trầm thấp khi nàng nói những lời này, khi nghe cả cơ thể đều trở nên mềm nhũn, nửa câu cũng nói không nên lời.
Ngụy Mẫn sau lưng hô hấp càng ngày càng nóng bỏng, chóp mũi dán trên cái cổ đang lỏa lồ bên ngoài của hắn khẽ cọ, thân trọng hỏi hắn, "Được không? Có được không?"
Cơ thể A Nguyễn bị nàng đến run rẩy, đỏ mặt, gật gật đầu.
Ngụy Mẫn cảm nhận được A Nguyễn cho phép, chăn bị chân dài vén qua, nửa cưỡi trên người hắn, duỗi tay nhẹ kéo bờ vai của hắn để hắn ngửa mặt lên.
Ngụy Mẫn có thị lực rất tốt, đại khái có thể nhìn thấy hình dáng gương mặt của A Nguyễn, dùng môi cẩn thận miêu tả, môi hôn từng cái từng cái.
Đôi môi màu nhạt kia so với trong tưởng tượng mềm mại hơn, Ngụy Mẫn nhẹ nhàng nhấp khóe môi A Nguyễn, chóp mũi cọ lên chóp mũi của hắn, hô hấp cả hai hòa vào nhau.
Dần dần đụng chạm đơn giản không thể thỏa mãn được Ngụy Mẫn nữa, bắt đầu vươn đầu lưới liếm môi A Nguyễn, đầu lưỡi đi vào dò xét miệng hắn, cuốn cánh môi trên của hắn mút vào một ngụm.
Cơ thể A Nguyễn khó phát hiện run lên một chút, ngón tay nắm chặt trung y bên eo Ngụy Mẫn.
"Đau không?" Ngụy Mẫn đè thấp tiếng nói hỏi hắn, hỏi xong lại trấn an liếm một ngụm, "Như này thì sao?"
A Nguyễn bị nàng hỏi đỏ bừng mặt, ngón chân đầu đều cuộn tròn vào nhau, hơi hơi lắc lắc đầu.
Ngụy Mẫn dùng một bàn tay đỡ sườn mặt hắn tiện thể cảm nhận ý của hắn, thấy hắn lắc đầu không khỏi cười khẽ, ngón cái vuốt ve động mạch trên cổ hắn, cúi đầu hôn hắn.
Động tác này làm cho A Nguyễn cảm giác được một loại nguy hiểm, nhưng khi Ngụy Mẫn nhiệt tình hôn xuống như mưa thì hắn lại quên hết đi, chỉ có thể bị động đón ý hùa theo.
Ngụy Mẫn lần đầu tiên cùng người khác thân mật, cũng là lần đầu tiên biết đầu lưỡi của A Nguyễn lại mềm như vậy, làm cho nàng muốn không ngừng mút vào.
Bàn tay Ngụy Mẫn dán lên vòng eo mảnh khảnh của A Nguyễn, một đường hướng lên trên, ngừng ở chỗ xương sườn kia của hắn, đau lòng sờ soạng vài lần.
A Nguyễn còn nhớ rõ Ngụy Mẫn lúc sáng nói hắn gầy, hiện giờ bị nàng vuốt như vậy, hơi có chút không được tự nhiên rụt một chút.
Dây lưng trung y bị Ngụy Mẫn cởi bỏ, vạt áo theo ngực chảy xuống hai bên người, môi Ngụy Mẫn theo cổ thon dài của A Nguyễn đi xuống, ở chổ xương quai xanh lưu luyến trong chốc lát, nhịn không được mút một ngụm.
Chổ bị môi nàng chạm qua có chút đau đớn, A Nguyễn tay nhẹ nhàng đặt ở trên vai Ngụy Mẫn, không biết nên đẩy ra hay là ôm nàng vào trong lòng ngực mình.
Ngụy Mẫn cảm giác được động tác của hắn, ngón tay nhẹ nhàng sờ sờ chổ bị mình cắn qua, đau lòng nói: "Cắn chàng bị thương rồi hả."
Giọng nói nàng mang theo chút tự trách áy náy, lại bởi vì dục vọng mà trở nên khàn khàn, cứ như bị nhẹ nhàng vuốt ve từ trong ngón tay trở xuống, nghe cực kỳ mê người.
A Nguyễn nghe tới nỗi da đầu tê dại, cuộn ngón chân lắc đầu.
Ngụy Mẫn trấn an hôn lên môi hắn, mới duỗi tay đi cởi quần lót của hắn.
Thời tiết đầu mùa xuân, trên người hai người còn có một cái chăn bông thật dày, cho dù ở loại thời điểm hiện tại này Ngụy Mẫn cũng không xốc chăn lên, chỉ sợ A Nguyễn bị đông lạnh.
Nhưng hôm nay trên người A Nguyễn lại ra một tầng mồ hôi mỏng.
Quần áo trên người Ngụy Mẫn bị ý loạn tình mê của A Nguyễn mà xả lung tung rối loạn, chỉ có thể tự mình cởi ra.
Hai cơ thể trần trụi lấy nhau, càng là khô nóng khó nhịn.
Ngón tay Ngụy Mẫn hơi sờ đến nơi đó của A Nguyễn, bàn tay dán ở bên trên nhẹ nhàng vuốt lên xuống, kích thích A Nguyễn bắt lấy bả vai nàng, ngửa đầu hừ nhẹ.
Âm điệu trong giọng nói của hắn trước nay chưa từng nghe qua bỗng tràn ra.
A Nguyễn lần đầu tiên biết, mình vốn không thể nói chuyện vậy mà lại phát ra âm thanh xấu hổ như vậy.
Ngụy Mẫn nghe thấy thanh âm của hắn, động tác trong tay không khỏi nhanh hơn, dùng ngực đằng trước bình thản đè nặng cọ xát ngực hắn, hạ giọng ở bên tai hắn bật hơi, ngữ khí mang theo một chút ý cười, " Thanh âm của A Nguyễn thật là dễ nghe."
A Nguyễn nửa người đều mềm mại. Da mặt hắn có chút mỏng, thật sự chịu không nổi Thê Chủ một bên sờ mình một bên dùng loại ngữ khí không đứng đắn này cùng mình nói chuyện, đầu nghiêng qua một bên, tìm được Ngụy Mẫn môi thì chặn lại lời nói của nàng.
Ngụy Mẫn nhướng mày, đây chính là lần đầu tiên A Nguyễn chủ động như vậy. Vừa rồi hắn xấu hổ giống như một con tôm, một khi tay mình đụng tới nơi phía dưới đó của hắn, hắn liền nhịn không được cuộn tròn thành một đoàn, vẫn là bị nàng dụ dỗ mới nguyện ý thả lỏng thân mình.
Ngụy Mẫn là lần đầu tiên, A Nguyễn cũng là lần đầu tiên, giữa hai người không có những cái vuốt ve điêu luyện mê người, chỉ có những cảm xúc đơn giản vụng về.
Chờ tiểu A Nguyễn ở Ngụy Mẫn trong tay run run rẩy rẩy đứng lên, Ngụy Mẫn liền cúi đầu hôn lấy môi A Nguyễn, đem hắn chậm rãi hòa vào trong cơ thể mình.
Khi vừa mới tiến vào mày A Nguyễn nhịn không được nhăn thành một cái nghẹn khuất, mí mắt hờ hững, bàn tay bất an ôm lấy cổ Ngụy Mẫn.
"Đừng sợ, đừng sợ." Ngụy Mẫn nhẹ nhàng hôn lấy trán hắn, hôn lấy mặt mày miệng hắn, sờ sờ thái dương đang mướt mồ hôi của hắn, nói giọng khàn khàn: "Nếu là đau quá thì không làm nữa."
A Nguyễn nhẹ nhàng hít thở, hơi hơi mở to mắt. Lộ ra ánh trăng trong bóng đêm, hắn nhìn thấy ánh mắt đau lòng của Thê Chủ, trong lòng bỗng nhiên ấm áp dâng lên.
A Nguyễn lắc lắc đầu, tay một lần lại một lần vuốt lấy mặt Ngụy Mẫn, như đang xác nhận người bên trên người là nàng.
Chờ sau khi A Nguyễn thích ứng, Ngụy Mẫn mới nhẹ nhàng giật giật, kéo người vào trong lòng ngực, một lần lại một lần làm việc "nguyên thủy" nhất.
Hai người đều là lần đầu tiên, gập ghềnh, thân thể vui thích so ra vẫn kém với tình cảm trong lòng lẫn nhau.
Sau khi chấm dứt mấy lần thân mật tiếp xúc, Ngụy Mẫn yêu thích không buông tay ôm A Nguyễn bị nàng đánh dấu chiếm hữu, từng chút từng chút hôn lên cánh môi hắn, giống như dù hôn thế nào cũng hôn không đủ.