Người trong hạng đạo rất ít, thỉnh thoảng những người vội vã đi qua còn dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn hắn, theo con đường người cũng thưa thớt dần, thái dương cũng từng chút biến mất nơi chân trời.
Ngày tất phải tối, cha sợ rằng đang thập phần lo lắng đây, ai ~ nếu không phải là gặp người kia, hắn cũng sẽ không tùy tiện chạy loạn.
“Vị công tử này, sao lại chạy đến đây?” Một lão giả lớn tuổi hỏi.
Nhìn y trứ của hài tử này, nhất định là thiếu gia của đại hộ nhân gia, chỉ sợ do tinh nghịch hiếu kỳ mới chạy tới nơi bần dân tụ tập này để xem cái mới. Chỉ là nơi này ngư long hỗn tạp, một tiểu thiếu gia phấn điêu ngọc trát như vậy một mình ở đây thật sự quá nguy hiểm.
“Lão bá bá, ta bị lạc đường…”
“Là vậy a, vậy lão hũ đưa công tử về nhà hảo?” Không hiểu sao lão giả đối với đôi mắt trong veo của hài tử cảm thấy vô cùng thân thiết, không đành lòng để hắn chịu chút ít thương tổn nào.
“Vậy thật tốt quá, tạ tạ bá bá.”
“Công tử bất tất khách khí, chính là mau chút ly khai nơi này đi.”
“Ai ~ tiểu mỹ nhân, lạc đường sao?”
Phía sau bất thình lình truyền tới thanh âm dung tục của một người, lão giả sau khi thấy người vừa đến mặt mũi cứng đờ, cấp tốc kéo ống tay áo Hiểu Hâm xoay người chạy. Đáng tiếc, đối phương dường như đã chuẩn bị rồi mới đến, vài người sớm đưa bọn họ vây lại. Chớp mắt, bọn họ liền bị vây trong ngõ nhỏ.
(Kế tiếp, sau khi “lạc đường” liền bị dùng Lạn Điếu* của Kiều Đoàn – “Gặp phải người xấu” Điểu* ~=_=b)
Vừa lên tiếng là địa bĩ đầu tử*, nhân xưng Triệu lão đại. Triệu lão đại cùng thủ hạ chính là tay chân làm việc cho những kẻ có tiền, khi nam phách nữ* từng làm không ít. (Y: chính là tay sai trong truyền thuyết a…), do có chỗ dựa, mấy năm gần đây càng hung hăng càn quấy nổi dậy, đụng tới người ngoài hoặc trộm hoặc đoạt có một lần thiếu chút lộng xuất nhân mệnh*, nếu có chút tư sắc liền bác cho những kẻ buôn người hoặc kỹ viện.
Lần này, hắn đã sớm theo dõi tiểu mỹ nhân nhi, đợi nửa ngày khẳng định mỹ nhân chính là lẻ loi một mình liền chuẩn bị hạ thủ, ai dè xuất hiện một lão đầu cản trở.
“Lão đầu, chỗ này không có chuyện của ngươi, mau cút!” Sau khi tức giận quát lớn, Triệu lão đầu quay người lại thay biểu tình tự nhận là ôn hòa đối Hiểu Hâm nói, “Tiểu mỹ nhân, không cần sợ, các thúc thúc lập tức đưa ngươi ‘’về nhà’~”.
Nhìn gươn g mặt trước mắt biểu tình kỳ dị, Hiểu Hâm không khỏi một trận rùng mình…
Bất kể là người thế nào a…Trên gương mặt co giật của hắn sao…
“Lão hữu đã bằng lòng đưa vị công tử này về nhà, không nhọc phiền các ngài…”
“Ha ha, lão đầu ngươi chán sống rồi sao…” Nhất thời xung quanh vang lên một trận cười ồ.
Mà trên phòng lương cách đó không xa, hai tên vô lương tâm đang ngồi xem kịch vui.
“Ai nha ~ tiểu hâm hâm gặp phiền phức rồi nha ~” Nam tử một thân bạch y diện mạo thanh tú, ngân phát dài tới thắt lưng lại lộ ra một loại khí tức quyến rũ nhưng vẫn có cảm giác phiêu dật.
“Ha hả, vậy ngươi vẫn không ra tay?” Nam tử kia một thân huyền y, tuy là ngồi trên xà nhà nhưng lại có loại khí phách như đang nằm ở vương tọa ngạo nghễ liếc nhìn thiên hạ.
Không cần phải nói, hai người này chính là Tiên Đế cùng Ma Tôn đã lâu không xuất trường* (Y: Các ngài thật đúng là… hắc bạch xứng đôi a…) Vừa rồi lại là Tiên Đế cố ý dẫn Hiểu Hâm đi, chính là khiến hắn tại Nhã Âm các nhìn thấy “Dao Quang”…Cùng với vở kịc h hay kế tiếp này.
“Ha hả, có thủ hạ của cái tên băng khối kia thay ta xuất thủ. Huống chi… tiểu Hâm Hâm nhà chúng ta đâu dễ bị khi dễ như vậy… Ai nha nha ~ tiểu Hâm Hâm bị đánh bất tỉnh rồi ~~”
Nhìn vẻ mặt phấn khích của Tiên Đế, Ma Tôn khóe miệng nhất phiết, hắn sao vậy tập hợp được nhiều ác nhân như thế… Lại không nghĩ rằng, bản tính hắn phải xấu xa hơn nhiều…
Hàn Hiểu Hâm mở mắt ra thấy xa đính của một chiếc xe ngựa. Lắc lắc cái cổ đau nhức, hắn phát giác mình đang nằm trong một chiếc xe ngựa rất nhỏ, tay chân đều bị dây thừng ráp nhám buộc chặt. (Y: tiểu Hâm Hâm gần đây không phải hôn mê cũng là đang ngủ…luôn trong tình trạng vô ý thức a…)
Xe ngựa tròng trành một hồi bỗng nhiên ngừng lại, rồi hai người ngoài xe mới thấp giọng bàn bạc cái gì đó.
“Đầu nhi, ngươi nói tiểu mỹ nhân trong xe có thể bán được bao nhiêu bạc?”
“Hừ hừ, chí ít cũng phải hơn một nghìn hai.”
“Quả là một cú làm ăn lớn!”
“Hảo hảo đánh xe của ngươi đi! Ít nói mấy lời thừa thãi cho lão tử!”
Hắn cũng chưa từng làm qua một vụ buôn bán lớn thế này. Triệu lão đầu quay lại nhìn vào xe. Hắn cũng chưa từng thấy qua mỹ nhân đẹp như thế. Tứ phu nhân của thành Đông Vương lão gia so với mỹ nhân này quả thật chỉ là con heo, còn dám tự xưng bản thành đệ nhất mỹ nhân! (Y: Thỉnh thứ tội ta vũ nhục trư, ban đầu định đánh là “Giống ruộng lúa”, sau lại không hạ thủ được a…)
Nhớ tới hình dạng tiểu mỹ nhân nằm trong xe, Triệu lão đại cảm thấy duới bụng một trận khô nóng. Nhìn lộ trình cách chỗ giao hàng còn có nửa canh giờ, Triệu lão đại phân phó thủ hạ đánh xe chậm một chút, còn mình khinh thủ khinh cước chui vào trong xe.
Lúc này, Hiểu Hâm đang mở to đôi mắt mơ màng quan sát tứ phía.
Xem ra hắn lại bị bắt cóc rồi, nguyên lai thời xưa cũng là giống nhau thôi.
“Tiểu mỹ nhân nhi tỉnh a…” Triệu lão đại nuốt nước bọt, con mắt thẳng tắp nhìn chăm chú vào cổ áo hơi tán khai* của Hiểu Hâm.
Da thịt trắng nõn, xương quai xanh xinh xắn khả ái, chỉ là nhìn thấy điểm nảy, không ngờ khiến cho phía dưới của hắn cứng lên… Hắn chậm rãi bò đến bên người mỹ nhân kia, một tay tham tiến vạt áo si mê không ngừng vuốt ve da dẻ non mềm tinh tế dưới tay. Thấy cặp mắt xinh xắn sợ hãi trợn to, hắn cảm thấy hai tay mình vì khó có thể đè nén kích thích mà run rẩy…
————————————————-
Hạng đạo: đường hẻm, đường cống
Nhai đạo: Đường lớn
Lạn Điếu: Lạn là nát, nhũn – Điếu là cử động => chắc là thứ giống nhuyễn cân tán
Điểu: tiếng chửi, QT caca kêu là đồ buồi, oa tiếng Việt của tớ ko đủ để hiểu từ chửi này…
Địa bĩ đầu tử: thủ lĩnh du đảng
Khi nam phách nữ: bắt nạt nam nhân, cường bá nữ nhân
Lộng xuất nhân mệnh: gây tai nạn chết người
Xuất trường: lên sân khấu
Tán khai: banh mở
Bách Băng: chap này ta chưa beta, *cúi đầu* nếu ai phát hiện có lỗi gì thì mọi người cứ báo ta một tiếng nhé