• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhờ đêm hôm đó mà quan hệ giữa Lý Tiết Ngọc và Lâm Hàn Phong trở nên tốt hơn. Anh thường xuyên về nhà nhiều hơn trước, nhưng đều là về lúc nửa đêm, lúc ấy Lý Tiết Ngọc cũng chưa ngủ, Lâm Hàn Phong cũng mang đồ ăn về cho cô.

Cứ như thế được một tuần, Lâm Hàn Phong nhận ra mình đã về căn biệt thự này nhiều hơn trước. Anh cũng nhận ra mình về nhà là có lí do, có người ngồi đây nghe anh nói, có người đợi anh về mỗi đêm.

Hôm nay anh lại mua đồ ăn về cho cô, là bánh kem đấy, Lâm Hàn Phong cũng không biết cô gái này có thích đồ ngọt hay không.

Lý Tiết Ngọc nhìn thấy cái bánh lớn trước mặt thì bất ngờ, hai mắt cô cũng sáng cả lên, lần đầu Lý Tiết Ngọc được thưởng thức bánh ngon như vậy.

Cô nhớ ra gì đó liền lấy trong túi ra giấy và bút, Lâm Hàn Phong thấy thì bất ngờ. Mặc Triết có nói cô không biết đọc biết viết gì cả, sao bây giờ lại đứng đấy ghi cái gì không biết.

Lý Tiết Ngọc ghi xong thì đưa cho anh, Lâm Hàn Phong cầm lấy cuốn sổ nhỏ rồi đọc.

[Cảm ơn anh.]

Nét chữ tuy không đẹp đẽ gì mấy, nhưng Lâm Hàn Phong nhìn thấy sự cố gắng của cô.

"Cô biết viết chữ từ khi nào vậy?"

[Tôi đã học đấy.]



Lâm Hàn Phong ô lên, xem ra chỉ mới biết đọc và viết gần đây, chữ viết thế này cần rèn luyện nhiều hơn rồi.

Thẩm Miên Miên đã cố gắng dạy cho cô học mấy tuần liền, Lý Tiết Ngọc cũng không phụ lòng cô ấy, tuy cô có chút nhút nhát nhưng lại học rất nhanh, Thẩm Miên Miên chỉ mới chỉ qua đã có thể nhớ ngay, rõ ràng Lý Tiết Ngọc có trí nhớ tốt, cô có cái đầu thông minh, chỉ tiếc là không được đến trường học đến nơi đến chốn mà thôi.

Lâm Hàn Phong bỏ cuốn sổ sang một bên, anh cắt bánh rồi đưa cho cô: "Ngồi xuống ăn đi."

"Cũng trễ rồi, ăn xong nhớ đánh răng đấy." Lâm Hàn Phong đẩy đĩa bánh sang cho cô rồi bảo.

Lý Tiết Ngọc gật đầu, mấy ngày qua Lâm Hàn Phong đều về nhà tìm cô lúc nửa đêm, cô cũng không biết anh muốn gì từ mình, mỗi khi về nhà đều mang đồ ăn khuya cho cô, cô cũng cảm thấy Lâm Hàn Phong không xấu xa như mình nghĩ.

Anh ngồi đó nhìn cô ăn, Lý Tiết Ngọc cũng chẳng màn đến Lâm Hàn Phong, được ăn ngon cô rất vui, dường như đợi chờ Lâm Hàn Phong về trở thành chuyện thường ngày đối với Lý Tiết Ngọc rồi.

Cô cũng không còn sợ anh nữa.

Lâm Hàn Phong ngồi một lúc thì đứng lên rời đi, cô ngẩng đầu nhìn theo anh. Bất thình lình đi như vậy là có chuyện gì sao?

Cô không dám hỏi đến, nhanh chóng ăn hết phần bánh của mình rồi dọn dẹp về nhà kho ngủ mà thôi.

Lâm Hàn Phong về phòng của mình, anh đóng cửa lại liền ngã lưng mình ra phía sau.

Sao...nhìn cô ngồi ăn thế này anh lại thấy cô đáng yêu nhỉ?

"Đúng là điên rồi." Lâm Hàn Phong lẩm bẩm.

...

Những ngày sau đó Lâm Hàn Phong không về nhà nữa, Lý Tiết Ngọc cũng không thức chờ anh mỗi đêm, bây giờ ở yên trong nhà kho để Thẩm Miên Miên dạy học.



"Hôm nay em không đến bếp sao?"

Mỗi đêm Lý Tiết Ngọc đều chạy đến nhà bếp, cô cũng đoán là gặp Lâm Hàn Phong, mấy hôm nay đều thấy Lý Tiết Ngọc ngoan ngoãn ở đây thì thấy làm lạ.

[Không đến nữa.]

"Vì anh ta không về nhà à?" Thẩm Miên Miên hỏi.

Lý Tiết Ngọc gật đầu.

"Chắc là bận gì đó, bình thường anh ta cũng không về nhà mấy đâu." Thẩm Miên Miên nói thêm.

Cô nghiêng đầu.

"Em không biết sao? Có khi hai tháng anh ta không về đây đấy."

"Gần đây thường xuyên về nhà cũng khiến chị bất ngờ thật." Thẩm Miên Miên nói.

Còn về nhà rồi mang đồ ăn khuya cho Lý Tiết Ngọc, rõ ràng là có để mắt đến con bé mà.

Lý Tiết Ngọc dựa đầu vào lòng Thẩm Miên Miên rồi làm nũng.

"Em đó, chăm chỉ học hành chút, đừng cứ nghĩ về anh ta nữa."

Lý Tiết Ngọc lắc đầu.

[Em không có.]

[Anh ta là người xấu.]

Cô không được quên Lâm Hàn Phong là người đẩy cô đến đây, bắt cô làm giúp việc trả nợ cho anh ta, trước đây năm lần bảy lượt còn làm khó làm dễ cô nữa.

"Em biết thì tốt."

"Anh ta cũng không có ý tốt gì với em đâu." Thẩm Miên Miên xoa xoa hai má cô rồi bảo.

Làm gì có chuyện Lâm Hàn Phong đối xử tốt với ai như thế, anh ta chỉ đang tính toán làm cái gì đó mà thôi.

Tâm tư đàn ông cũng thật khó hiểu.

Bất thình lình đối xử tốt với Lý Tiết Ngọc được vài hôm sau đó liền biến mất, đúng thật là...

Anh ta đang trốn tránh cái gì sao? Phải lòng con bé à? Làm sao nhanh như vậy được chứ.

Nhưng mà dạo gần đây không làm khó làm dễ Lý Tiết Ngọc nữa cô cũng yên tâm, Lý Tiết Ngọc cũng không cần phải ôm một đống công việc vào người nữa.

"Mèo nhỏ, đi ngủ thôi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK