• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Nghe hắn hỏi, nàng lại nhớ đến ngày đó. Nàng chuẩn bị bước ra giang hồ, để chuẩn bị bùa hộ mạng, nàng liền nghĩ đến chẳng phải làm người ác, người khác liền sợ ngươi sao.
Thế là nàng vét sạch gia tài, mua được hạng chót bảng Thập Tru. Sau đó nàng lại cảm thấy làm ác nhân cũng cần có thể diện nha, một ác nhân hạng chót thì còn mặt mũi gì mà ra đường. Nghĩ nghĩ, nàng liền vét sạch số tài sản tính để lại làm của hồi môn sau này cộng thêm vũ lực đi trấn áp tên áp chót kia, liền được thăng hạng lên áp chót, gỡ lại được chút mặt mũi. 
Ngươi hỏi vì sao không mua hạng cao hơn ấy à? Ai biểu nàng không có tiền nha. 
Nơi xử lý bảng Thập Tru này làm việc cũng rất nhanh gọn, chẳng mấy chốc danh tiếng của nàng liền bay xa. Điển hình là tên hắc y nhân khi nãy, còn không phải vừa thấy nàng liền bỏ chạy sao, ha ha…
Nghĩ nghĩ chuyện xưa, nàng khúc khích cười, chợt nhận ra vẫn còn một Tĩnh Khanh ngay đây, liền thu liễm, khoát tay nói: “Không đáng kể, ha ha…”
Hắn nghe vậy, thoáng gật đầu.
Nàng nhìn nhìn, lại không nhịn được giải thích: “Ta còn chưa giết ai đâu, thật đó…”
Hắn dở khóc dở cười, nàng như vậy mà giết được ai. Chỉ là bề ngoài lại tỏ vẻ đã hiểu, gật đầu, nhìn nàng khẳng khái nói: “Ta tin Hàn Niệm.”
Nàng nghe vậy, cười cười, ừm tin là tốt rồi, trong lòng đột nhiên cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Tiểu Tinh chen vào nói: “Hừ, ai cần ngươi tin hay không. Tiểu thư, người cần gì phải nói nhiều với hắn như vậy, bèo nước gặp nhau thôi, tới Mộc Tô liền không còn liên quan.” Hắn vẫn thản nhiên tiếp tục dắt lừa, không quan tâm. Nữ hài tử như nàng thì biết gì, nói không liên quan liền không liên quan sao, đâu dễ như vậy.
_________
Tại một khách điếm ở Thủy Túy.
Hai ba nam tử đang ngồi ăn uống, bỗng một tên tức giận vỗ bàn: “Đúng là xui xẻo mà, cục tức này ta nuốt không trôi.” Một tên khác lại bình tĩnh hơn, gấp vài đũa thức ăn, nhẹ nói: “Ngươi bình tĩnh đi, gặp phải người trong bảng Thập Tru chỉ hơn phân nửa bị què chân là đã tốt lắm rồi. Hay ngươi không muốn mạng nữa.”
Tên kia nghe vậy, cũng bình tĩnh lại nhưng vẫn không cam lòng: “Đại ca, chỉ là rõ ràng chúng ta chạy được rồi, không biết từ đâu lại phóng ra mấy ám khi đánh què chân anh em. Rõ ràng là ti bỉ, vô sỉ mà.”
Hắn cũng không nghĩ đến chính bọn chúng mới là người ra tay tung bụi mù, đánh lén người khác trước.
Tên đại ca khoát khoát tay, buồn bực nói: “Thôi không nói nữa, xem như xui xẻo. Tiểu nhị, thêm rượu.”
Tên kia không nhịn được lại hỏi: “Đại ca, hai gái một trai một lừa kia thật sự là người trong bảng Thập Tru à, nhìn không giống nha.”
Tiểu nhị động tác có chút khựng lại. Nhưng rất nhanh lại như không có gì, đem rượu ra.
Tên đại ca nhướng mày, khinh bỉ nói: “Ngươi thì biết cái gì, nàng cầm đao hoa văn vân long kia mới là người trong Thập Tru, tuy rằng hạng áp chót thôi nhưng bảng Thập Tru đó ngươi nghĩ có ai là tầm thường sao. Chúng ta vẫn là đừng nên đụng đến bọn họ.”
Tên kia thoáng trầm tư, ánh mắt sắc bén chợt lóe lên: “Có khi nào bọn chúng sẽ đến đây không, lỡ chúng ta bị phát hiện thì làm sao?”
Tên đại ca giật mình, ngẫm nghĩ: “Ngươi nói cũng không sai, từ đó đi lên chỉ có hai con đường một là Mộc Tô, hai là Thủy Túy chúng ta. Mà đường đi Mộc Tô kia đang có núi lở, không thể đi.”, hắn lại nhìn nhìn, nói nhỏ: “Mau về kêu mấy anh em mấy ngày tới đừng ra đường.”
Bọn chúng có vẻ như đã thống nhất xong, để lại tiền xong liền chạy đi. Tiểu nhị nhìn nhìn phía cửa, nhếch miệng, tự nói với mình: “Ba người một lừa, cô nương cầm đao, Thập Tru, tới rất đúng lúc…” Tìm kiếm với từ khoá:  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK