Long Dạ Thiên bĩu môi.
“Cám ơn lời giải thích đặc sắc của ngươi.”
Hắn sẽ không đi nhờ người khác giúp đỡ, cho dù người nọ còn thiếu hắn một lần.
Khẩu khí này có mùi châm chọc. Tả Trọng Dịch khoanh hai tay trước ngực thầm nghĩ.
“Nếu không ngươi có biện pháp tốt hơn sao? Đi lui sính lễ?” Hắn cũng châm biếm lại.
Long Dạ Thiên liếc hắn một cái, Chương Lệ Chuẩn cũng không có hạ sính, lui sính thế nào? Đầu óc hắn có phải hư rồi không?
“Yên lặng theo dõi biến hóa.”
“Vậy thì đúng rồi! Cần gì phải hỏi ý kiến của ta.” Tả Trọng Dịch nói thầm.
Ngoài miệng không nói, nhưng hắn cũng đồng ý ý kiến của Long Dạ Thiên.
“Này, chẳng lẽ… Ngươi hy vọng ta lưu lại giúp ngươi việc này?” Tả Trọng Dịch cười đến mức rất giống tên trộm, nửa người nằm ngang qua bàn hỏi.
Long Dạ Thiên nhìn lại.
“Ta cũng không nói như vậy.”
“Đi! Thật không thú vị chút nào, chỉ cần ngươi nói một tiếng, còn sợ ta không giúp một tay sao? Thật khách khí.” Tả Trọng Dịch ngồi trở lại chỗ ngồi.
Tả Trọng Dịch biết hắn không muốn liên lụy bằng hữu, nhưng vẫn không nhị được càu nhàu mấy câu, bởi vì nhìn hắn quá cô độc.
Bờ môi Long Dạ Thiên hơi gấp, sau nửa ngày trầm ngâm, đột nhiên toát ra một câu làm hắn ngu luôn.
“Tả Trọng Dịch, cám ơn ngươi.”
Lúc này là lần thứ hai hắn giống kẻ ngu, giật mình tại chỗ không nói, ngay cả ánh mắt quên nháy, miệng cũng quên đóng lại, ngây ngô nhìn Long Dạ Thiên một lúc, rồi bỗng dưng ha ha cười to.
“Đủ rồi! Long Dạ Thiên! Vì câu cảm ơn này của ngươi, ta nhất định sẽ ở lại giúp ngươi đối phó Chương Lệ Chuẩn, như vậy mới giống bằng hữu tốt đúng không? Ha ha ha.”
Hắn biết Long Dạ Thiên lâu như vậy, thấy lời này của hắn ta là dễ nghe nhất, làm hắn thoải mái chết được.
Sau đó hắn quấn quít đòi Long Dạ Thiên gọi hai bình rượu lên cùng uống, đáng tiếc bị từ chối.
Chỉ là, điều này cũng đủ làm hắn giống như Long Thanh Thanh, ngay cả đang ngủ, bên môi cũng nở nụ cười, vô cùng vui vẻ.
“Đáng ghét! Chuyện này có thật không?”
Chương Lệ Chuẩn quả nhiên ra sức nén đồ, ví như bình hoa, đồ cổ, có thể lấy thứ gì ra trút giận, hắn đều vứt hết xuống đất, rơi thương tích đầy mình.
Mấy tên thuộc hạ của hắn có thể nhanh chóng tránh toàn bộ, chỉ còn lại thám tử đáng thương này không có chỗ tránh, trên người sớm đã bị hắn lấy nghiên mực đập vào, bị tai bay vạ gió.
“Vâng… Đúng vậy, thuộc hạ nghe được rất rõ ràng, hai người Long Dạ Thiên và Long Thanh Thanh kia, cũng không phải là thân huynh muội.”
“Đáng chết! Bọn họ lại dám gạt ta! Lại dám gạt ta!”
Từ nhỏ đến lớn Chương Lệ Chuẩn đâu có chịu khổ, dĩ nhiên tức không chịu nổi, vì vậy nói mấy câu, hắn lại tiếp tục đập đồ, nhưng cũng khó tiêu nổi mối hận trong lòng hắn.
“Đi! Đi Chương gia bảo triệu tập nhân lực cho ta, ta muốn giết Long Dạ Thiên, đoạt lại Long Thanh Thanh!”
“Cái gì? Thiếu bảo chủ.”
“Ngươi còn ngẩn người ở đó làm cái gì? Đi nhanh đi!”
Dứt lời, lại ném cho tên thám tử kia mấy cái, mới cho hắn ta lui xuống, đi làm việc giúp hắn.
Sau khi đi hết, Chương Lệ Chuẩn đứng một mình trước cửa sổ, tay nắm chặt.
“Long Dạ Thiên, được lắm, ta nhất định sẽ không để cho ngươi có cuộc sống bình yên.”
Long Thanh Thanh ngủ một giấc ngon lành, nháy mắt mấy cái tỉnh lại, đã là sáng sớm ngày hôm sau.
Nàng duỗi người dãn gân cốt, ngáp một cái, bỗng dưng thét chói tai.
“Huynh… Huynh… Sao huynh lại ở chỗ này?”
Long Dạ Thiên ngược lại không có bị âm thanh quá lớn của nàng hù dọa, khóe miệng mang theo nụ cười, dù bận nhưng vẫn ung dung đứng bên mép giường, ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm vào nàng.
“Ta tới gọi nàng dậy.”
Ánh mắt kia nóng đến mức làm toàn thân Long Thanh Thanh không được tự nhiên, cũng dần nóng lên.
“Muội …Muội biết, Dạ Thiên ca ca.” Chiếc đầu nhỏ của nàng rũ xuống, nhớ tới chuyện ngày hôm qua, vừa thẹn thùng vừa lúng túng.
Nhưng Long Dạ Thiên đột ngột chiếm lấy cằm của nàng, in một nụ hôn lên môi nàng, mới lui lại ba bước.
“Vậy nàng nhanh lên một chút, chúng ta phải rời khách điếm ngay lập tức.”
Quên hỏi hắn nguyên nhân, Long Thanh Thanh chỉ nằm ngốc ở trên giường, một lát sau mới có phản ứng.
“Oa! Huynh ấy hôn ta.”
Vuốt hai gò má đang đỏ lên, Long Thanh Thanh mặ dù giật mình, nhưng trên mặt đầy vẻ vui thích, hì hì! Đây chính là cảm giác yêu sao? Nàng bây giờ đã nếm được rồi, hơn nữa lòng tràn đầy vui mừng.
Chưa tới một canh giờ, Long Thanh Thanh đã chuẩn bị xong hành lý nhỏ của mình, chuẩn bị lên đường cùng Long Dạ Thiên.
Bọn họ cưỡi ngựa chạy chầm chậm, Long Thanh Thanh lần đầu tiên cưỡi ngựa mặc dù thấy rất mới lạ, nhưng nàng cũng rất chú ý thái độ của Long Dạ Thiên, thấy hắn bình thường không có gì khác biệt, mới một dạng bướng bỉnh giống như trước kia hô lên.
“Nha! Dạ Thiên ca ca! Con ngựa này còn có thể thở đấy?”
Nụ cười ngây ngô, ngôn từ ngốc nghếch, khiến Long Dạ Thiên không chớp mắt, đi theo nàng cũng lộ ra nụ cười.
“Cẩn thận, coi chừng rơi xuống ngựa đấy.”
Hắn kéo Long Thanh Thanh vẫn đang cùng nói chuyện với con ngựa lại, ngồi thẳng, nhưng chỉ chốc lát sau nàng lại nghiêng người, nhìn xung quanh, thật phiền toái.
Vấn đề nằm ở chỗ hắn thích cái phiền toái này, cho nên làm không biết mệt.
“A! Đúng rồi, Còn Trọng Dịch ca ca? Sao huynh ấy không đi với chúng ta?”
Long Thanh Thanh bây giờ mới phát giác thiếu đi một người, rất chậm lụt.
Long Dạ Thiên không biến sắc nhướng mày, đối với cái xưng hô “Trọng Dịch ca ca” này cảm thấy chói tai, bất quá hắn vẫn không ghét có người làm phiền giải thích.
“Hắn có chuyện phải làm, không lâu sau sẽ gặp lại hắn.”
Người này giống như lão tử đánh không chết, tùy thời tùy chỗ cũng có thể xông tới quanh mình, cho nên không cần lo lắng cho hắn.
Chỉ là hắn vốn quyết định đồng hành cùng bọn họ, bất đắc dĩ nửa đường nhảy ra tên Trình Giảo Kim Giản Y Hủy, hắn không để s đạo nghĩa bằng hữu, chạy thoát thân trước.
Cho nên, hiện nay không thấy hắn là đương nhiên.
“A, thì ra là vậy.”
Bình thường người này luôn vây quanh mình, há miệng nói chuyện cũng không thua nàng, hôm nay đột nhiên không thấy, thật là có điểm nhớ nhung.
Long Dạ Thiên hiểu rõ cảm giác của Long Thanh Thanh, vì vậy lại dịu dàng vuốt vuốt tóc nàng, không nói gì an ủi nàng.
Chỉ chốc lát sau, con ngựa đột nhiên nâng nửa người trên lên hí, dọa Long Thanh Thanh đang nằm trên lập tức kêu to, Long Dạ Thiên một tay ôm Long Thanh Thanh một tay nắm chặt dây cương để khống chế con ngựa.
Nhưng con ngựa đột nhiên té xuống, cả thân ngựa trượt ra ven đường, Long Dạ Thiên không thể không buông con ngựa ra, trước mang theo Long Thanh Thanh thi triển khinh công nhảy vọt lên một cành cây to, nheo mắt lại cảnh giác nhìn chung quanh.
“Dạ Thiên ca ca! Xảy ra chuyện gì? Ngựa… Ngựa thế nào…” Long Thanh Thanh sợ hãi nằm trên người hắn, run rẩy hỏi.
Long Dạ Thiên lấy ngón tay trỏ ngăn nàng nói chuyện.
“Xuỵt, không cần nói.”
Nhìn thấy Long Dạ Thiên hiếm khi tỏ thái độ nghiêm túc với nàng, Long Thanh Thanh dĩ nhiên ngưng miệng, một đôi tai nhỏ lắng nghe bốn phía.
Bỗng nhiên, một giọng nam hô lớn: “Long Dạ Thiên! Đi ra đi!”
Hả? Âm thanh này nghe rất quen nha.
Long thanh Thanh nghĩ thầm trong lòng, ngay sau đó thấy ánh mắt Long Dạ Thiên trầm xuống, nàng cũng đoán được người nọ là ai, là Chương Lệ Chuẩn, tên kì quái đó không hiểu sao lại cầu hôn nàng, hắn giết ngựa của bọn họ sao?
Nhất thời nàng cũng tức giận, đây chính là con ngựa đầu tiên nàng và Long Dạ Thiên cùng cưỡi, lại bị giết như vậy, ghê tởm! Nàng phía giúp con ngựa của bọn họ báo thù.
Nhưng cái này nàng chỉ mới nghĩ đến, giọng của Long Dạ Thiên liền truyền đến.
“Không được!”
Nàng giật mình.
Không thể nào? Nàng chỉ nghĩ mà thôi, hắn cũng có thể đoán được, thật là lợi hại.
Thật ra cũng không thể nghĩ Long Dạ Thiên lợi hại, chỉ có thể nói mặt nàng không giấu được tâm sự, người dễ dàng biểu hiện hỉ nộ ái ố.
Huống chi hắn đã sống cùng nàng một đoạn thời gian dài như vậy, không có bản lĩnh nhìn mặt mà nói chuyện bực này, vậy thì thật quá kém rồi!
“Dạ Thiên ca ca.”
Con mắt đen của Long Dạ Thiên khóa chặt nàng.
“Nàng quên, quên đã đảm bảo cái gì với Dạ Thiên ca ca rồi sao?”
“Không có… Không có.” Lời này chột dạ cực kì.
“Thật sao? Nàng đã đảm bảo không sử dụng năng lực điều khiển nước trước mặt người ngoài? Ta hy vọng nàng có thể nhớ kĩ, được không?”
“Muội… Muội biết.”
Long Dạ Thiên lúc này mới mỉm cười với nàng: “Rất tốt, vậy nàng ở trên cây đợi, chờ Dạ Thiên ca ca được không?”
Cái gì? Muốn nàng ở lại nơi cao như vậy sao? Hu! Không được! Nàng luôn miệng kháng nghị.
“Dạ Thiên ca ca, muội sợ ngã, huynh mang muội xuống trước có được không? Muội đảm bảo sẽ ngoan ngoãn, không quấy rầy huynh làm việc, có được hay không?”
Công lực làm nũng của nàng ngày càng tiến bộ, Long Dạ Thiên thương nàng không hết, đâu chịu được nàng cầu khẩn, vì vậy gật đầu, cánh tay dùng sức, hai người nhẹ nhàng rơi xuống đất.
“Long Dạ Thiên! Ngươi sợ chết rồi hả?Mau cút ra đây cho ta!” Chương Lệ Chuẩn lại tiếp tục kêu gào.
Long Dạ Thiên không thể làm gì khác hơn là an trí Long Thanh Thanh bên bụi cỏ, dặn nàng không thể ra ngoài, mới nắm chặt trường kiếm trong tay, ngẩng đầu thong thả bước ra ngoài.
“Thiếu bảo chủ, biết đâu Long Dạ Thiên đã trốn thoát, không bằng chúng ta… Không bằng hôm nào tái chiến?” Thuộc hạ sau lưng Chương Lệ Chuẩn, nuốt nước miếng đề nghị.
Ngày đó, hắn và Chương Lệ Chuẩn đã tận mắt thấy Trác lão nhị bị võ công mạnh mẽ đánh ngã trên mặt đất, hiện nay còn đang dưỡng bệnh trên giường, sưng mặt!
Chuyện này… Làm sao bọn họ dám liều mạng với nhân vật đáng sợ như Long Dạ Thiên, hu! Nghĩ đến tứ chi liền run lên.
“Ngươi đừng dài dòng nữa, ta khẳng định hắn vẫn còn ở gần đây, hôm nay ta không cho đầu của hắn rơi xuống đất không được.” Chương Lệ Chuẩn lộ vẻ mặt ngoan sắc nói, làm những người khác đành phải đi theo.
Nhưng, lát nữa bọn họ an bài ám chiêu, trong lòng cũng dễ chịu chút, nhưng vẫn không hoàn toàn thanh trừ sợ hãi trong lòng bọn hắn.
Phút chốc, Chương Lệ Chuẩn tràn đầy lửa giận, lại hét lên mấy tiếng, con đường bên cạnh mới có động tĩnh.
Hình dáng Long Dạ Thiên vẫn giống như trước đây. Một thân hắc y kinh người, mặt không chút thay đổi, bên cạnh Hắc Sát Thần kiếm cao gần bằng người, hưu một tiếng, bị nội lực của hắn đánh, người người đều phải cúi đầu.
Trời ạ! Chỉ nhìn bộ dáng đồng nhất này của hắn, bọn họ sao có thể không chiến mà thắng, một chút cũng không thể.
Hai bên đều yên lặng, Chương Lệ Chuẩn mở miệng trước: “Long Dạ Thiên, ngươi tới thật đúng lúc, hôm nay, ta nhất định phải lấy mạng ngươi.”
Thân hình Long Dạ Thiên bất động như núi, đứng trước mặt bọn họ, không bị ảnh hưởng chút nào vì lời nói của Chương Lệ Chuẩn, vẫn tỉnh táo.
Trong bụi cỏ không xa phía sau hắn,gần như không nhìn hấy rung động, không làm cho bất kì ai chú ý.
Đó chính là Long Thanh Thanh vì không yên lòng nên theo tới, nàng nằm trên mặt đất, cẩn thận từng li từng tí vén cỏ ra, nhìn hai bên giương cung bạt kiếm.
“Người đâu! Động thủ!”
Chương Lệ Chuẩn hình như nghĩ đến chiến thuật biển người, mang theo một đám thuộc hạ, ước chừng hai, ba mươi tên, thân hình cao lớn, võ công không tệ.
Cùng nhau vây quanh, ánh mắt Long Dạ Thiên trầm xuống, đánh ra một chưởng, đánh bay một kẻ địch trước mắt, mới rút kiếm của hắn ra đối phó với kẻ thù.
Tiếng đánh nhau vang vọng cả con đường, khách qua đường đương nhiên là trốn càng nhanh càng tốt.
“Hay! Hay! Đúng! Cho hắn trái một kiếm, phải một kiếm… Hì hì: Dạ Thiên ca ca đánh thật hay, quá lợi hại!” Long Thanh Thanh lúp trong bụi cỏ trầm trồ khen ngợi, chỉ là, giọng nói rất nhỏ.
Bởi vì Long Dạ Thiên không muốn đả thương người vô tội, chỉ đánh vào tay và chân chúng, làm cho bọn họ không có cách nào cùng tấn công một lúc, vì vậy nhất thời quên chú ý hành tung của Chương Lệ Chuẩn.
Cho đến khi một thanh kiếm kề trên cổ Long Thanh Thanh, lúc này mới phát hiện sự tình nghiêm trọng.
“Ngươi có thể dừng tay!Long Dạ Thiên, nếu như ngươi còn muốn cái mạng nhỏ của nàng.”
Chương Lệ Chuẩn đã sớm nghĩ đến bọn họ đi cùng nhau, vì vậy tìm được Long Thanh Thanh trong bụi cỏ, đưa nàng ra làm con tin, chế trụ võ công cao cường của Long Dạ Thiên.
Kiếm của Long Dạ Thiên vốn quét về phía sau, thuận lợi quật ngã một kẻ địch phía sau, lại bị một tên khác lợi dụng thời cơ, bả vai bị đâm một kiếm.
Máu nhất thời nhiễm đỏ bả vai màu đen, mặc dù nhìn không rõ, nhưng Long Thanh Thanh biết, nhất định chảy rất nhiều máu.
“Dạ Thiên ca ca!”
Lòng nàng bị co rút đau đớn, muốn chạy về trước xem thương tích của Long Dạ Thiên, lại bị Chương Lệ Chuẩn giữ lại, không cho nàng rời đi.
Nhưng Long Dạ Thiên cũng không ngã xuống, tay phải chống kiếm xuống đất, ánh mắt nhìn bọn họ chằm chằm.
“Buông nàng ra!”
Nói không chừng đây là lần đầu tiên bọn hắn nghe Long Dạ Thiên nói chuyện! Bởi vì ở trên giang hồ, tin đồn có liên quan đến Long Dạ Thiên quá nhiều, một cái trong đó còn nói hắn là người câm.
Hiện nay, lời đồn tựa như sụp đổ.
Tình thế có lợi, Chương Lệ Chuẩn toét miệng, cuồng tiếu nói.
“Ha ha ha! Còn không được! Trừ khi ngươi ăn cái túi thuốc trên tay này của ta, nếu không… ngươi phải biết ta sẽ làm gì chứ?”
“Không được đâu! Dạ Thiên ca ca… Ai nha! Đau quá.”
Long Thanh Thanh vội vàng ngăn cản, nhưng Chương Lệ Chuẩn hung hăng kéo tóc nàng, đau đến mức nước mắt cũng sắp trào ra.
Thấy Long Thanh Thanh chịu khổ, Long Dạ Thiên dĩ nhiên không chịu nổi, hắn khép nửa con mắt, đã quyết định.
“Được! Ta ăn, nhưng ngươi nhất định phải cam đoan Thanh Thanh an toàn, nếu không ta sẽ giết sạch các ngươi chôn theo!”
Long Dạ Thiên lên tiếng uy hiếp, khiến mấy tên thuộc hạ quanh Chương Lệ Chuẩn run lập cập.
Trời mới biết, vừa rồi nhiều người tấn công hắn như vậy cũng không có tác dụng, nhưng nếu hắn muốn khai sát giới, vậy chỉ sợ bọn họ chết cũng không đủ!
Chương Lệ Chuẩn gật đầu,vứt gói thuốc trên tay xuống trước mặt Long Dạ Thiên.
“Uống đi! Cho ta xem bộ dáng giãy dụa trước khi chết của ngươi.”
Long Thanh Thanh cực kì sợ hãi.
Làm ơn, không muốn cái loại cảm giác đau lòng muốn chết ấy lại tới, nàng không muốn nếm thêm lần nữa, vì vậy nàng bất chấp nguy hiểm liều mạng ngăn cản.
“Không thể! Dạ Thiên ca ca, huynh không được uống, muội không muốn sống một mình! Huynh đã nói sống cùng muội đấy, không phải sao? Huynh là tên lừa gạt!”
Tức giận, nàng cũng không lựa lời nói, làm Chương Lệ Chuẩn không vui nắm cổ Long Thanh Thanh, đâu đến mức nói không nên lời.
“Ta uống! Ngươi không được hành hạ nàng nữa!”
Lòng Long Dạ Thiên đã quyết, nuốt trọn gói thuốc màu đen vào miệng, Long Thanh Thanh òa khóc.
“Hu hu hu… Dạ Thiên ca ca… Huynh là tên lừa đảo… Huynh nói muốn cùng ta… Đi chung với nhau… Huynh lừa gạt.”
Khổ sở, đau lòng, Long Thanh Thanh không cách nào khắc chế tiếng khóc thảm thiết của nàng, mỗi lần khóc, nàng cũng không thể khống chế siêu năng lực của mình.
Nhưng Chương Lệ Chuẩn cũng không biết điều này, lại cảm thấy tiếng khóc của nàng càng nghe càng phiền, hơn nữa cũng không giống trước đây, dần dần mất đi tính nhẫn nại.
“Nàng đừng khóc nữa! Ồn chết đi được!”
Hắn không vui trở tay tát Long Thanh Thanh một cái, nhưng nàng lại ngẩn ra, chỉ một chút, tiếng khóc của nàng lại vang đầy trời.
Tiếng khóc này chỉ sợ ngay cả thần tiên trên trời cũng phải vạch đám mây dưới chân ra, nhìn một chút xem nhân gian xảy ra chuyện gì?
Long Dạ Thiên nuốt thuốc, cố gắng gọi tên Long Thanh Thanh, bụng liền quặn đau, chợt phun ra vài ngụm máu tươi, tạm thời dời đi sự chú ý của Chương Lệ Chuẩn.
“Ha ha ha! Long Dạ Thiên! Ngươi chính là phải chết trong tay ta, hừ!”
Dứt lời, gọi mấy tên thuộc hạ nàng thân thể hắn lên, dùng sức đạp mấy cái giải hận.
Long Thanh Thanh lấy tay vỗ chỗ bị đánh sưng trên mặt, muốn ngừng khóc mà không được, nhất là thấy Long Dạ Thiên bị ức hiếp, nàng khó chịu vì sự bất lực của mình.
Giống như chính nàng bị Chương Lệ Chuẩn đá, một tay khác che bụng của mình lại, vừa khóc đến thảm thiết, vai vừa run rẩy, rất đáng thương.
“Đi chết đi! Đi chết đi! Đi chết đi!”
Chương Lệ Chuẩn phun đờm trong miệng, vừa ác độc đạp mấy cái, mới đè bàn chân to lên mặt Long Dạ Thiên, không khéo nhìn thấy một con mắt màu lam của hắn.
“Gì! Này! Các ngươi tới xem đi, hắn lại có con mắt yêu quái, thật đáng xấu hổ, khó trách hắn mặc tang phục màu đen, thối!”
Không ngờ, khi Long Thanh Thanh nghe hắn nói hai từ “Yêu quái”, sắc mặt liền thay đổi, tiếng khóc cũng đã biến mất.
Nhưng lực chú ý của mọi người đang đặt trên người Long Dạ Thiên, vì vậy không ai phát hiện.
“Ai nha! Thiếu bảo chủ, thật sao!”
Thân trúng cực độc, lại bị đá nhiều như vậy, người bình thường sớm đã không chịu nổi.
Nhưng Long Dạ Thiên mở to đôi mắt lạnh lẽo, nhìn họ hắn chằm chằm, giống như dù hắn có xuống địa ngục, cũng không bỏ qua cho bọn họ, vì vậy bọn họ không dám tới quá gần hắn, chỉ dám nhìn về nơi xa, nhưng vẫn nhìn thấy con mắt lam không giống người thường.
“Các ngươi đang làm gì? Đến gần một chút? Hắn cũng không ăn thịt các ngươi, đi! Mau tới cho ta.” Chương Lệ Chuẩn xoay người lại mắng mấy câu, những thuộc hạ kia mới đứng gần một chút.
Chỉ thấy ánh mắt vốn sắc bén của Long Dạ Thiên bỗng trợn to, sau đó giống như xuất hiện nụ cười, làm bọn hắn sợ hãi, thân thể phát run.
Cho đến thời điểm bọn họ nhớ đến tiểu nha đầu Long Thanh Thanh kia, mới xoay người lại tuy nhiên lại bị sợ đến tè cả ra quần.
“Cứu mạng… Cứu mạng…!” Chạy trối chết.
Cuối cùng, Long Thanh Thanh chỉ sử dụng siêu năng lực điều khiển nước, dọa lui những người kêu nàng là quái vật, bao gồm Chương Lệ Chuẩn, chạy thoát không còn một tên.
Nàng quỳ bên cạnh Long Dạ Thiên sám hối, thút tha thút thít. “Đúng… Thật xin lỗi, Dạ Thiên ca ca, muội lại dùng siêu năng lực, bởi vì… Bởi vì bọn họ dám mắng huynh là yêu quái, muội rất tức giận… Cho nên mới…”
Long Dạ Thiên không nỡ để nàng khóc, nhất là khi nghe nguyên nhân khiến nàng không nhịn được rat ay, trong lòng càng cảm động.
Hắn tự tay, run rẩy lau nước mắt trên mặt nàng.
“Đừng khóc, mặt sẽ… Khụ khụ… Mặt sẽ xấu mất.”
“Nhưng mà muội lại… Huynh… Muội rất muốn khóc.”
“Đừng khóc…”
Đáng tiếc, hắn trừ câu nói này ra, không có lời nào khác để an ủi nàng, một lúc sau, thể lực cạn kiệt liền hôn mê.
Nhưng tiểu nha đầu Long Thanh Thanh này không biết nghĩ cái gì, liều mạng nói với hắn: “Dạ Thiên ca ca đừng sợ! Muội có thể giống như lần trước, dẫn huynh đi tìm đại phu, huynh đừng cử động nha! Muội lập tức dẫn huynh đi tìm đại phu.”
Lần trước nàng cũng kéo hắn đi thật xa, đi về phía người giúp đỡ, như vậy lần này cũng làm được.
Có lòng tin, Long Thanh Thanh liền thực hiện.
Gác tay Long Dạ Thiên trên vai mình, một tay kia đỡ hông hắn, không ngừng đi về phía trước, nhưng hai người đi không lâu, trên đường liền truyền đến một hồi âm thanh của ngựa.
Có người ngựa đi qua đây sao?
Long Thanh Thanh linh cơ vừa chuyển, an trí Long Dạ Thiên đang nửa hôn mê bất tỉnh ở bên đường, đứng giữa đường tính toán cản người ngựa lại, đưa Long Dạ Thiên đến thôn gần nhất chữa trị.
Không ngờ rằng, người được nàng gọi là Trọng Dịch ca ca ló ra sau con ngựa.
“Trọng Dịch ca ca!”
“Tiểu oa nhi! Làm sao muội lại tới nơi này?”
Tả Trọng Dịch thấy có người cản đường, kéo dây cương, đột nhiên phát hiện là Long Thanh Thanh, vì vậy nhanh chóng nhảy xuống ngựa.
“Dạ Thiên ca ca… Huynh ấy phun rất nhiều máu, bị thương, huynh nhanh cứu huynh ấy đi.”