• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiểu Xuân vào lại nhà, vừa cẩn thận xem xét tình trạng của ông lão, sau khi xác định ông lão không sao mới rời đi.

Trước khi đi, nàng còn không quên đem theo cây gậy chết yểu của mình về theo. Về đến nhà, Tiểu Xuân bỏ mặc tất cả mọi chuyện, trước hết lôi mấy cái bánh màn thầu đã để hai ngày sắp thiu tới nơi ra, ăn một lượt hết ba cái.

“A….sống lại rồi.” Tiểu Xuân quệt quệt miệng, đứng dậy tự pha cho mình một bình trà. Trong lúc đợi nước sôi, nàng nhìn nửa đoạn của cây gậy đã bị làm gãy ở trên bàn.

Tiểu Xuân đi đến, nhặt cây gậy lên.

“Lạ thật.” Tiểu Xuân sờ sờ cái đầu bị gãy của cây gậy “Sao mà phẳng dữ vậy….” Nàng cắn cắn môi nhớ kĩ lại tình cảnh lúc đó, khi ấy nàng chỉ tập trung vào việc phải cố hết sức, không hề chú ý đến động tác của Lý Thanh.

“Lẽ nào trên người hắn có giấu vũ khí gì à?”

Tiểu Xuân nghĩ đến hăng say, mãi cho đến khi nước sôi, nàng mới để cây gậy xuống, rót nước pha trà.

Vừa uống trà xong, bên ngoài đã truyền đến một giọng nói thanh thúy.

“Tiểu Xuân—–!”

“Ủa? Linh Nhi?” Tiểu Xuân để chén trà xuống, ra ngoài đón. Linh Nhi đứng ngoài cửa mặc một bộ quần áo màu xanh lá mạ, tay áo được vén lên, vô cùng kích động chào hỏi nàng.

Tiểu Xuân mời nàng vào nhà, nói: “Sao lại đến đây?”

Linh Nhi không đáp, hấp tấp vọt vào nhà, uống một hớp trà ngon của Tiểu Xuân, lúc này mới bình tĩnh lại. Nàng kéo tay Tiểu Xuân, hai người lại kề sát lại.

“Hôm trước cô kể cho ta nghe chuyện Kiếm Các, ta đã lên núi.”

“Hả?” Tiểu Xuân kinh ngạc nói “Cô lên núi rồi à?”

Linh Nhi: “Chuyện này có liên quan quá nhiều đến đại sư huynh, tất nhiên là ta vội rồi!”

Tiểu Xuân vội nói: “Vậy cô điều tra được gì rồi?”

Linh Nhi nghiêm túc nói: “Không điều tra được gì cả.”

Tiểu Xuân: “……”

Nàng đẩy Linh Nhi ra: “Không điều tra được gì mà sao phấn khích dữ vậy hả?!”

Linh Nhi che tai mình: “Cô hét cái gì mà hét chứ.”

Tiểu Xuân trợn mắt nhìn nàng “Có thật là cô không tìm hiểu được chút tin tức nào không?”

Linh Nhi uống một hớp trà, nói: “Cũng không phải là không tìm hiểu được gì cả….”

Tiểu Xuân: “Cô thăm dò được gì rồi?”

Linh Nhi: “Đệ tử mới tới tên là Hạ Hàm Chi.”

Tiểu Xuân trề môi: “Hạ Hàm Chi, vừa nghe tên đã biết là người xấu rồi.”

“…..” Linh Nhi xoay xoay chén trà trong tay, liếc Tiểu Xuân, khinh bỉ nói: “Ta cứ nghĩ bản thân ta đã thành kiến lắm rồi, không ngờ cô còn cao hơn ta một bậc, vừa nghe tên đã biết bản chất của hắn ta rồi.”

Tiểu Xuân nhướn mày: “Hắn tên Hạ Hàm Chi, rồi sao nữa?”

“Hết rồi.”

“Hả?” Tiểu Xuân cả giận nói “Vất vả mãi mới lên núi, sao cô chỉ hỏi được cái tên vậy hả?”

Linh Nhi hừ lạnh, nói: “Sao cô không đi đi, chắc ngay cả tên cũng không hỏi được.”

“Cô có nhìn thấy mặt hắn ta không, trông hắn ra sao?” Tiểu Xuân vừa hỏi vừa âm u miêu tả “Nhất định là miệng méo mắt lé, gương mặt vô cùng gian trá!”

Linh Nhi đặt chén trà xuống nói: “Ta không thấy hắn, nhưng nghe đệ tử trên núi nói, đã nhiều ngày rồi không thấy Hạ Hàm Chi.”

Tiểu Xuân cười lạnh: “Biết đại sư huynh sắp xuất quan nên trốn đi chứ gì.”

“…..” Linh Nhi ngừng một lúc, mở miệng nói “Tiểu Xuân, mặc dù ta tuyệt đối có lòng tin với đại sư huynh, thế nhưng….cái tên Hạ Hàm Chi này hình như cũng không phải dạng vừa đâu.”

Tiểu Xuân dựng thẳng cả lông mày, cả giận nói: “Chưa từng thấy hắn sao cô lại biết hắn không phải dạng vừa! Vừa mới lên núi đã bị tẩy não rồi à!”

Linh Nhi phẩy tay, đẩy Tiểu Xuân qua một bên.

“Được được được, ta không nói với cô nữa. Ta phải đi, không về y quán hai ngày rồi, nhất định là có nhiều chuyện để làm lắm.”

Linh Nhi đứng lên, Tiểu Xuân chợt nhớ đến một chuyện, nàng kéo tay Linh Nhi.

“Đợi đã!”

Linh Nhi nghiêng đầu: “Sao hả?”

Tiểu Xuân suy nghĩ một chút rồi nói: “Ta muốn nhờ cô một việc.”

Linh Nhi không nể mặt: “Cô còn muốn gì nữa, đại sư huynh còn một thời gian nữa mới xuất quan, hơn nữa dù có lên núi lần nữa cũng không tìm được Hạ Hàm Chi.”

Tiểu Xuân lắc lắc đầu: “Không phải cái này, ta muốn nhờ cô xem bệnh cho một người.”

“Ồ?” Linh Nhi chống nạnh, lướt mắt nhìn Tiểu Xuân từ trên xuống dưới, sau đó cười lạnh liên tục: “Hừm, ta không nghe lầm chứ, cô mà lại để ta giúp cô xem bệnh cho người khác, không phải cô luôn bảo ta là lang băm à?”

“Ai nói!” Tiểu Xuân giơ thẳng ngón cái hướng lên trời, trợn trừng mắt như đang diễn vai kép võ* trong mấy vở hí khúc: “Linh Nhi của chúng ta là bông hoa tuyệt nhất trong vùng núi này, tiếng đẹp truyền khắp thiên hạ, ai dám nói cô là lang băm, Xuân tỷ ta đây tát chết hắn!”

(*vai kép võ: là nhân vật trong các vỡ diễn hí khúc, thường biết võ nghệ, ví dụ như tướng quân….)

“……”

Tiểu Xuân kéo tay áo Linh Nhi, đau khổ nói: “Linh Nhi tốt, người bệnh lần này quả thật là rất thê thảm, ngay cả ta cũng không làm gì được. Nếu cô không chữa cho ông ấy, e là mười ngày nữa sẽ tắt thở đó.”

Linh Nhi cau mày nhìn nàng, nói: “Rốt cuộc là ai vậy hả?”

Tiểu Xuân: “Một ông lão, hình như bị bệnh đã lâu rồi.”

“Ông lão?” Linh Nhi nói “Nhà ai vậy?”

Tiểu Xuân: “Hôm qua mới gặp được, đó giờ chưa từng gặp qua.”

Linh Nhi: “Không quen? Người đó ở đâu?”

Tiểu Xuân: “Cô trở về chuẩn bị một chút, ta gói dược liệu xong sẽ sang tìm cô, rồi dẫn cô đi gặp ông ấy.”

“Hôm nay phải đi rồi à?” Linh Nhi lắc đầu “Hôm nay không được, ta còn có việc phải làm.”

Tiểu Xuân mím môi, nhớ đến ông lão gầy gò, lại nghĩ đến tình cảnh Lý Thanh ôm ông lão phát ra mấy tiếng kêu khóc, cuối cùng nàng cắn răng, kiên quyết nói: “Hôm nay ta đưa cô đi, mọi chi phí làm chậm trễ việc chẩn bệnh của cô coi như ta trả!”

Linh Nhi nghẹn họng trân trối: “Xuân tỷ! Sao trước đây ta không phát hiện cô hào phóng đến vậy!”

Tiểu Xuân đẩy Linh Nhi ra ngoài: “Mau trở về chuẩn bị!”

Linh Nhi cười khanh khách, vừa cười vừa đi ra ngoài: “Được rồi được rồi, để ta trở về chuẩn bị, cô đừng quên đem tiền theo đó.”

Tiểu Xuân đẩy người đi ra ngoài, xoay người chuẩn bị dược liệu.

“Hẳn là ta nên lên núi bái sư thôi…” Tiểu Xuân vừa gom dược liệu vừa nói thầm “Một nữ hiệp khoan hậu nhân ái quên mình như ta đây đi đâu mà tìm ra chứ, ta nên vào Kiếm Các để đại sư huynh có thêm một sư muội!”

Gói kĩ dược liệu, Tiểu Xuân đem theo ít bạc, chạy qua y quán của Linh Nhi.

Lần này Tiểu Xuân chuẩn bị khá đầy đủ, còn đeo cả một cái bao lớn, bên trong chứa đầy bánh màn thầu và thịt khô. Linh Nhi nhìn dáng vẻ của nàng, kì quái nói: “Mang nhiều đồ như vậy, rốt cuộc cô muốn làm gì?”

Tiểu Xuân: “Đừng hỏi nhiều vậy, đi theo ta.”

Nàng dẫn Linh Nhi đi vào rừng cây, dọc theo đường đi, nàng cũng kể lại chuyện nhà ông lão, cũng kể cho Linh Nhi nghe kinh nghiệm bắt trộm của mình.

“Như vậy, theo lời cô kể thì có lẽ ông lão này đang mắc bệnh ho lao.” Linh Nhi vừa đi vừa nói với Tiểu Xuân: “Hóa ra cô muốn bột huỳnh quang để bắt trộm, sao không nói sớm, ta khỏi cần lấy tiền của cô.”

Tiểu Xuân: “Vậy giờ trả lại được không?”

Linh Nhi: “Nằm mơ đi.”

Tiểu Xuân: “……”

“Chỉ là,” Linh Nhi lại nói “Theo lời cô nói, e là tên trộm dược liệu này cũng không đơn giản.”

Tiểu Xuân đá văng một nhánh cây cản đường: “Chờ cô thấy hắn là biết ngay thôi, tên đó là một kẻ khờ.”

Linh Nhi: “….Cô không cảm thấy, một kẻ vừa khờ vừa mù, không có sự giúp đỡ của người khác mà lại thường xuyên đi trộm dược liệu, lại có thể chạy trốn không để lại dấu vết gì, chuyện này có hơi không tầm thường à?”

“À…” Tiểu Xuân híp mắt “Đúng là có một chút.”

Linh Nhi: “Cô cảm thấy hắn có biết võ công không?”

Tiểu Xuân: “Ta không nhìn ra được, nhìn dáng vẻ thì không giống là biết.”

Linh Nhi: “Đừng bị vẻ ngoài đánh lừa, không chừng trước đây hắn là một tên cướp cạn, có hại cho võ lâm! Sau khi bị thương mới trốn vào trong núi.”

Tiểu Xuân nhớ đến lời Lý Thanh, cười khan hai tiếng: “Nếu hắn là cướp gì đó, ta đây chính là minh chủ võ lâm rồi.”

Nói chuyện một lúc, Tiểu Xuân và Linh Nhi rốt cuộc đến nhà ông lão.

“Ôi trời ơi cái nhà này.” Linh Nhi một tay vác hòm chữa bệnh, một tay tự quạt gió cho mình: “Đây là cho người ở à.”

Tiểu Xuân im lặng, không biết có phải ảo giác không mà nàng cảm thấy căn nhà nhỏ này càng bị hỏng hóc nặng hơn so với lần trước nàng thấy.

Linh Nhi nói: “Người bệnh đâu, ở đâu?”

Tiểu Xuân dẫn Linh Nhi đi về phía căn nhà nhỏ: “Đây, bên này.”

Tiểu Xuân dẫn Linh vào nhà, ông lão đang nhắm mắt nằm trên giường, không hề phát hiện có người đến.

Tiểu Xuân cẩn thận đi đến, lay vai ông lão.

“Ông ơi….ông ơi….”

Nàng khẽ gọi ông lão, Linh Nhi ở bên cạnh cũng để hòm thuốc xuống, duỗi tay sang:”Cô khoan hẵn gọi ông ấy dậy, lật cổ tay ông ấy qua đây.”

Tiểu Xuân gật gật đầu, lật cổ tay gầy gò của ông lão ra, Linh Nhi đặt hai ngón tay lên, cẩn thận bắt mạch.

Một lúc sau, Linh Nhi vẫn không động đậy, Tiểu Xuân hơi gấp gáp.

“Thế nào, có nghiêm trọng không?”

Linh Nhi mở mắt, nhìn Tiểu Xuân một cái: “Nếu cô không tìm đến ta, e là ông lão không qua nổi tối nay.”

“A?” Tiểu Xuân mở to hai mắt “Đã nghiêm trọng đến mức ấy rồi à? Vậy cô mau nghĩ cách đi.”

Linh Nhi: “Chúng ta suy đoán không sai, ông ấy quả thật bị ho lao, vất vả lâu ngày thành bệnh, hơn nữa lại chạy chữa chậm trễ.” Nói rồi, Linh Nhi lấy châm bạc trong rương ra “Bây giờ ta chỉ có thể kéo dài thời gian giúp ông ấy, loại bệnh này chủ yếu dựa vào điều trị, không phải cứ chữa là khỏi ngay được.”

Vừa nói, Linh Nhi vừa ghim châm cho ông lão.

Ông lão trong lúc hôn mê khẽ run rẩy hai cái, Tiểu Xuân nhìn mà căng thẳng trong lòng, nàng nói với Linh Nhi: “Cụ thể phải điều trị như thế nào, phải dùng thuốc gì?”

Linh Nhi liếc mắt nhìn Tiểu Xuân: “Ông lão này là gì của cô?”

Tiểu Xuân: “Đã nói là hôm qua mới gặp.”

Linh Nhi: “Vậy cô gấp gáp như vậy làm gì?”

Tiể Xuân dừng một chút rồi nói: “Lòng dạ của ta tốt, có được chưa?”

Linh Nhi khinh thường hừ một cái: “Điều trị thế nào thì chưa thể nói rõ ngay được, nhưng nhất định là không thể trong căn nhà thế này.”

Tiểu Xuân cứng họng, từ từ nhìn quanh, mày nhíu lại đến mức có thể kẹp chết một con ruồi.

Linh Nhi thu châm lại, sắc mặt ông lão cũng tốt hơn, nàng đụng đụng Tiểu Xuân đang yên lặng bên cạnh.

“Aizz, tên trộm dược liệu kia ở đâu, mang ta đi xem thử.”

Tiểu Xuân: “Hắn không gặp ai đâu.”

“Đi một chút đi, mang ta đi xem thử.”

Tiểu Xuân dẫn Linh Nhi ra sau nhà, chỉ vào một cái nắp nói: “Mắt hắn không thể tiếp xúc với ánh sáng, ban ngày thì ở lì trong đó.”

“Ơ ơ.” Linh Nhi tò mò dậm chân một cái lên cái nắp “Có người không? Lên tiếng nào?”

Tiểu Xuân kéo Linh Nhi ra: “Sáng nay hắn bị thương, cô đừng có hù dọa hắn như thế.”

Linh Nhi không thèm quan tâm Tiểu Xuân, nàng nhấc cái nắp lên một chút, gọi vào: “Này—-! Có ai không?”

Tiểu Xuân không kéo được nàng, sống chết đè cái nắp xuống, không cho Linh Nhi kéo ra.

Linh Nhi kêu to gần nửa ngày mà không ai lên tiếng, nàng chống nạnh bất mãn nói: “Rốt cuộc là có ai không, Tiểu Xuân, cô tránh ra, để ta mở nắp nhìn thử xem.”

Tiểu Xuân: “Hắn không thể tiếp xúc với ánh snág.”

Linh Nhi: “Nhìn một chút thôi, ai biết bên trong có ai không chứ?”

Tiểu Xuân đè chặt cái nắp không đứng lên, Linh Nhi đi qua đầu bên kia: “Buông ra cho ta xem, buông ra cho ta xem.”

“Chờ một chút!”

Tiểu Xuân không chịu được, quát to một tiếng: “Để ta! Để ta thử xem sao.”

Linh Nhi: “Cô thử cái gì?”

Tiểu Xuân đẩy Linh Nhi ra, nhấc cái nắp lên một chút, kề đầu vào, khẽ nói: “Lý Thanh, huynh ở trong đó à?”

Qua một lúc lâu, khi Tiểu Xuân đang định bỏ cuộc thì bên trong rốt cuộc truyền đến âm thanh.

“Ùng ục…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK