Ba tháng cũng không tính quá dài, nhưng với người đang chờ đợi lại nói quá dài. Cố Khanh Ngôn một mình tới Ám Vực, hồng mai như trước nở rộ, trên đường phủ kín cánh hoa. Trên đường đi đến đây đều là bẫy rập của ác yêu cùng nhiều cảnh tượng xấu xí, làm cho nơi này càng giống như tiên cảnh.
Có hai tiểu hoa yêu xinh đẹp ra đón y: “Tiểu Long vương Cố gia, xin hãy đi theo chúng tôi.”
Cố Khanh Ngôn được mời vào trong Bạch Ngọc lâu, trà vừa dâng lên toát ra hương thơm nhè nhẹ, tiểu hoa yêu hoạt bát ngây thơ vẫn một mực lặng lẽ quan sát y.
Cửa được nhẹ nhàng đẩy ra, Tư Trung Tiêu cười đi đến. Cố Khanh Ngôn đứng lên nghênh tiếp, y đưa tay ý bảo ngồi xuống, cười nói: “Khanh Ngôn, hôm nay ở lại đây, ta mời ngươi một bữa do chính tay ta nấu được chứ.”
Ngữ khí cũng không giống như trưởng bối nói với vãn bối, ngược lại rất giống như bằng hữu quen thuộc muốn khoe một chút trù nghệ (tài làm bếp). Cố Khanh Ngôn nhìn nét cười trên mặt y, không kiên nhẫn cự tuyệt. Còn nhớ rõ thái độ lần trước của Tư Trung Tiêu, không tin lần này lại dễ dàng đạt được kết quả.
“Khanh Ngữ ở đâu?”
Tư Trung Tiêu nhìn về phía tiểu hoa yêu theo mình đến đây, hoa yêu kia đi đến giữa hai người, cẩn thận đặt chiếc hộp đang cầm lên mặt bàn.
Tư Trung Tiêu nhẹ nhàng mở nắp, bên trong là một đản đản do linh khí ngưng kết thành, Cố Khanh Ngữ bị thu nhỏ lại, bảo hộ ở bên trong. Nắp hộp vừa mở ra, ánh sáng nhu hòa tỏa ra bốn phía.
Tư Trung Tiêu đạm đạm nói: “Khanh Ngữ bị thương, được ta bảo vệ trong linh khí. Vết thương này dưỡng mấy tháng là được. Ta vốn không muốn nó dời đi, thế nhưng nó nhất định phải theo ngươi, không thể làm gì khác hơn là đưa nó bảo hộ như vậy. Khanh Ngôn, lần này ngươi sẽ bảo vệ nó tốt sao?”
Cố Khanh Ngôn nâng đản đản trong suốt trong hộp nên, nhìn tiểu xà cuộn tròn bên trong, trịnh trọng nói: “Ta không có khả năng hứa rằng hắn vĩnh viễn không bị thương, nhưng rất nhiều năm trước ta đã từng nói qua, sẽ đối xử với hắn như đệ đệ. Vui sướng của ta sẽ vì hắn chia sẻ, mà tất cả đau khổ của hắn sẽ vì hắn gánh vác, tương lai vĩnh viễn là như thế.”
Tư Trung Tiêu khẽ lắc đầu: “Ngươi không nên coi nó như đệ đệ, mà nên coi nó là người tối thận mật với ngươi. Ngươi mang nó về đặt trong nước, đưa vào rồi không thể đưa nó rời xa nước.”
Cố Khanh Ngữ bên trong đản xác nhìn thấy bàn tay phụ thân, lập tức cuộn mình đứng lên, nỗ lực muốn tiếp xúc đến chỗ bàn tay chạm vào.
Tư Trung Tiêu nắm lấy tay Cố Khanh Ngôn đặt lên vị trí mình vừa xoa. Cố Khanh Ngữ ngay lập tức phát hiện ra Cố Khanh Ngôn ở trước mặt phụ thân. Hắn hưng phấn ở bên trong muốn lao về phía y, đáng tiếc mỗi lần nhào tới chỉ chạm đến đản xác trơn tuột, bất đắc dĩ trôi xuống phía dưới.
Cố Khanh Ngôn đứng dậy cáo từ: “Đa tạ bá phụ đã cho phép ta cùng hắn một chỗ.”
Cố Khanh Ngôn mang theo Cố Khanh Ngữ dời đi, hắn dán tại trên vách đản xác, đôi mắt bỗng nhiên rơi lệ. Y dừng lại, đưa hắn lên cao một chút, Cố Khanh Ngữ cuộn cuộn thân thể nâng đầu lên, đau thương nhìn lại Tư Trung Tiêu.
Cố Khanh Ngôn nghiêng đầu nhìn hắn, Cố Khanh Ngữ quay lại cái đầu nho nhỏ, ghé vào lòng bàn tay y. Cố Khanh Ngôn thoáng chần chừ, không biết có nên dẫn hắn đi hay không.
Cố Khanh Ngữ ngẩng lên nhìn y, con mắt đen bóng to tròn tràn ngập tín nhiệm. Cố Khanh Ngôn nhẹ nhàng xoa xoa bên ngoài đản xác, sau đó đựng vào túi nhỏ, để trong ngực.
Y đi ra khỏi phòng khách, Tư Trung Tiêu không tiễn, hai tiểu hoa yêu đi phía sau, Cơ Như Ngọc ngồi trên cành cây trong rừng hồng mai, một thân hắc y, trường sam (áo dài) thả xuống nhập vào trong biển hoa mai phía dưới.
Cố Khanh Ngôn nhảy lên long mã, chạy nhanh theo con đường trong rừng hồng mai. Cơ Như Ngọc nhìn y ly khai, cúi đầu trầm tư. Có tiếng chuông nhẹ nhàng phát ra đưa hắn tỉnh lại.
Tư Trung Tiêu cầm theo một chiếc phong linh (chuông gió) nhè nhẹ lay động: “Xuống đây ăn cái gì đi, ta nấu mì đấy.”
Cơ Như Ngọc nhìn y, qua một lúc lâu lắc đầu: “Ta không muốn ăn, ngươi ăn một mình đi.”
Tư Trung Tiêu trèo lên cây, ngồi xuống cạnh hắn: “Như Ngọc, ngươi làm sao vậy, có phải gần đây trời trở lạnh nên khó chịu?”
Cơ Như Ngọc nằm ở trên cây, “Ca ca, ngươi đừng lại đây cùng ta nói chuyện, ta muốn ở một mình.”
Hắn không thích y tới gần, đây thật sự là chuyện chưa bao giờ xảy ra. Tư Trung Tiêu giật mình lặng yên, cho rằng bản thân nghe nhầm rồi. Y nhảy xuống dưới gốc mai, một người đứng ở nơi đó.
Bảo bảo mới được đưa đi, Dao Quang vĩnh viễn không thể trở lại. Ở Ám Vực này, thậm chí khắp thiện hạ, không có ai so với chính mình tịch mịch một người. Cảm khái như vậy trong đầu chợt lóe rồi biến mất, y đang muốn bỏ đi, Cơ Như Ngọc ở trên cây gọi: “Ngươi tại sao lại để y mang đi nhi tử của mình? Thì ra ngươi nghĩ muốn Khanh Ngữ quên hết những chuyện đã xảy ra, quên đi quá khứ, không có bất cứ thứ gì phiền não.”
Tư Trung Tiêu nhảy lên cành cây: “Ta muốn cho bọn nó một cơ hội, nhìn xem thiên ý ra làm sao.”
Trở lại sơn trang Danh Hoa hồ, Cố Khanh Ngữ hưng phấn không thể nói thành lời, hắn ở bên trong đản xác điên cuồng xoay quanh, gần như muốn lập tức lao ra ngoài. Danh Hoa hồ đã nuôi dưỡng hắn, là mẫu thân của hắn. Từ nhỏ đã ở hồ nước trong suốt này lớn lên, cùng với dòng nước và hoa cỏ bên trong chơi đùa.
Cố Mộc Mộc vô cùng kinh ngạc nhìn hắn, đậu xuống vai Cố Khanh Ngôn, nghiêng nghiêng đầu quan sát. Vì sau lúc dời đi là một thiếu niên, trở về chỉ là một tiểu xà bên trong đản xác?
Cố Khanh Ngữ nỗ lực ở bên trong đản xác chuyển động, Cố Mộc Mộc đưa cánh phẩy phẩy bên trên, hắn liền va chạm đến vị trí mà cánh nó chạm vào. Cố Mộc Mộc cắp lấy đản đản bay lên, đặt nó vào trong hồ.
Cố Mộc Mộc đẩy nhẹ để đản đản ở trên mặt nước trôi về phía trước, nó không ngừng vỗ cánh. Qua một hồi lâu, Cố Khanh Ngữ đã nắm được phương pháp, cố sức tại bên trong đản xác, làm cho nó ở trong hồ nước xoay tròn.
Chỉ là đản xác này vô cùng kỳ quái, rất nhanh liền có nước thấm vào. Cố Khanh Ngữ cúi đầu thấy thân mình ngâm trong nước, vạn phần kinh ngạc, nhanh chóng chìm vào dưới đáy hồ.
Cố Khanh Ngôn tin tưởng Ám Đế bảo hộ cho nhi tử không chỉ đơn giản như thế, ở bên bờ hồ kiên nhẫn chờ đợi. Qua một lúc lâu, đản đản một lần nữa nổi lên, Cố Khanh Ngữ đã dùng linh khí đưa nước ở bên trong ra ngoài.
Cố Khanh Ngôn dạy hắn sử dụng linh khí, khống chế linh khí, hắn vẫn lười biếng không chịu luyện tập. Hiện tại để bảo trì nổi trên mặt nước, vô luận như thế nào đều phải duy trì việc sử dụng linh khí. Vì vậy, mỗi ngày Cố Khanh Ngôn đều thấy, Cố Khanh Ngữ nỗ lực ở bên trong đản đản lớn đến một thước, tập luyện khống chế linh khí. Để duy trì ở trên mặt nước, hắn ở bên trong dùng hết toàn bộ lực lượng, chỉ có đến ban đêm, khi Cố Khanh Ngôn đi ngủ, mới có thể để chính mình chìm xuống.
Lúc ban đầu, nỗ lực của Cố Khanh Ngữ không phải rất thành công, sử dụng linh khí trong thời gian dài làm hắn mệt mỏi. Có một lần tròn một ngày đêm không nổi lên.
Cố Khanh Ngôn lo lắng vài lần đã lẻn xuống đáy hồ nhìn hắn. Cố Khanh Ngữ đang ngủ ở bên trong đản xác, tình trạng kiệt sức khiến hắn phải nghỉ ngơi, chỉ có long sừng trên đầu hơi phát ra ánh sáng.
Đản xác mà Tư Trung Tiêu dùng để bảo hộ Cố Khanh Ngữ là từ linh khí của y ngưng kết thành, cũng không phải vật thể hữu hình. Nước trong Danh Hoa hồ thấm vào trong, Cố Khanh Ngữ có thể ở trong nước hồ đã nuôi dưỡng mình có một giấc mộng ngọt ngào.
Lúc này Cố Khanh Ngôn tuy thương tiếc hắn mệt mỏi như thế, cũng ở trong lòng âm thầm bội phục Tư Trung Tiêu.
Tuy rằng y không được tận mắt nhìn thấy nhi tử của mình lớn lên, nhưng không thể nghi ngờ y đối với tính cách Cố Khanh Ngữ phi thường lý giải, mới có thể dùng cách đặc biệt như thế bắt hắn luyện tập.
Đản xác của Cố Khanh Ngữ chậm rãi lớn lên, qua hơn mười ngày mà từ một thước tăng lên thành hai. Có đôi khi hắn dốc toàn lực, cũng có khả năng ở bên trong biến thành hình người, chỉ tiếc là không duy trì được lâu.
Đản xác lớn lên gấp đôi trở thành điểm nghỉ chân của Cố Mộc Mộc. Con vẹt kiêu ngạo thường bay đến, đậu vào phía trên đản đản, thích thú làm cho Cố Khanh Ngữ mang theo mình trên mặt hồ trôi nổi.
Cố Khanh Ngôn ngồi ở ngọa ỷ ven hồ, có đôi khi cũng hóa thành rồng nhập vào trong nước. Lời y nói Cố Khanh Ngữ ở bên trong không nghe được, Cố Khanh Ngữ nói y cũng không nghe được. Hai người đơn giản ở cạnh nhau như vậy, đến khuya Cố Khanh Ngôn mới trở về ngủ.
Cho đến một ngày, Cố Khanh Ngôn ra ngoài, khi trở về có thêm Cơ Cự Thần, bọn họ còn mang theo một thiếu nữ bị thương, chuyện này xảy ra đột nhiên khiến sơn trang Danh Hoa hồ trở nên náo nhiệt hơn.
Mỗi lần Cố Khanh Ngôn đến bên hồ nhìn Cố Khanh Ngữ, thần tình đều có chút sầu lo. Thế nên dần dần thời gian y tới hồ càng ngày càng ít.
Một buổi tối nọ, vô vàn ánh sao lấp lánh chiếu xuống mặt nước, Cố Khanh Ngữ đột nhiên rất nhớ y, trực giác làm cho long sừng hơi tỏa sáng, ở bên trong đản xác phiền muộn loạn chuyển. Cố Mộc Mộc nửa đêm bị mưa phùn đánh thức, lúc đầu nó còn tưởng trong hồ có đom đóm. Bay đến bên trên đản xác của Cố Khanh Ngữ, vỗ cánh đưa đản đản phiêu dạt trong hồ, không biết có bao nhiêu vui sướng.
Ngày hôm sau vẫn rất bận rộn, không ngừng có nhiều người lạ đến. Tiểu xà bất đắc dĩ, ảo não ghé vào đản xác, phẫn nộ oán thầm không biết bao nhiêu lần khách nhân đến. Hắn không biết chuyện gì đã xảy ra, trong lòng buồn bực phiền não.
Cố Khanh Ngữ vận dụng linh khí đưa nước ra bên ngoài đản xác, nỗ lực muốn nổi lên mặt hồ quan sát. Bất đắc dĩ khí lực không lớn, ở trong nước lăn qua lăn lại một hồi, không chỉ không thành công nổi lên trên, mà phần linh khí ít ỏi cuối cùng cũng dùng hết.
Để nhanh chóng thu hút được sự chú ý của ca ca, Cố Khanh Ngữ thập phần không tình nguyện lựa chọn phải tích lũy linh khí. Hai tai không lại không nghe thấy thanh âm, đành phải nghỉ ngơi thật tốt.
Chạng vạng, lần thứ hai hắn đưa đản xác lên trên, bờ hồ không còn ai nữa. Cố Khanh Ngữ không cam lòng muốn lên bờ, nỗ lực dời khỏi mặt nước. Thế nhưng mỗi lần không đơn giản, đều bị nước hồ cuốn trở lại, rốt cục đến lần cuối cùng cũng lên được trên bờ.
Rời khỏi trong nước, Cố Khanh Ngữ bên trong đản xác khó đi được một bước. Qua rất lâu sau, hắn bắt đầu cảm thấy bên trong đã xác phụ thân làm cho này khô nòng khó chịu, gần như bị nướng chín, chỉ phải dùng hết sức lực cuối cùng, trở về được trong hồ liền ngất đi.
Cố Khanh Ngữ lần nữa tỉnh lại, phát hiện thân thể nhẹ nhàng khoan khoái hơn rất nhiều, vết thương tựa hồ đã khỏi hẳn, hắn hoang mang mở lớn đôi mắt. Lúc này, trên bờ thấp thoáng bóng dáng của Cố Khanh Ngôn, Cố Khanh Ngữ không rảnh để suy nghĩ rốt cuộc là như thế nào trở lại, ra sức nổi lên trên mặt nước. Vừa đúng lúc thấy y đang thu thập dược thảo.
Cố Khanh Ngôn nghe thấy động tĩnh, tạm thời dừng tay, đi đến bên cạnh hồ. Cố Khanh Ngữ nhìn thấy vẻ mặt ủ rũ của y, không biết đã xảy ra chuyện gì. Thế nhưng y không nán lại lâu, cũng không xuống nước với hắn. Rất nhanh lại tiếp tục hái thuốc, dần biến mất trong tầm mắt Cố Khanh Ngữ.
Cứ như vậy qua vài ngày, Cố Khanh Ngữ càng lúc càng nôn nóng, bất an, luôn có cảm giác kỳ lạ. Hôm nay, Cố Khanh Ngôn đến bên hồ hỏi thăm hắn, Cố Khanh Ngữ liền liều mạng đẩy đản đản về hướng tay y. Cố Khanh Ngôn nhè nhẹ vỗ lên đản xác, nước mắt của hắn bỗng nhiên chảy xuống. Loại gặp mặt nhưng không thể trò chuyện này, thực sự làm tiểu xà dằn vặt rất nhiều.
Nước mắt rơi trên đản xác, một trận quang mang lóe lên. Cố Khanh Ngữ bỗng nhiên nghe thấy tiếng gió nhẹ nhàng thổi qua. Hắn có chút kinh ngạc, ngưng thần lắng nghe, rất sợ mình lầm lẫn rồi.
Cố Khanh Ngôn cảm giác hắn có chút dị thường, thân thiết nhìn hắn.
Lúc này, sau lưng y vang lên tiếng gọi “Khanh Ngôn”, đó là âm thanh thiếu nữ thanh thúy, Cố Khanh Ngôn lên tiếng trả lời, quay đầu lại. Một thiếu nữ mặc quần áo hồng nhạt chậm rãi đi đến, nữ hài tử tuổi có chút lớn, lớn lên có một đôi mắt quyến rũ, thần tình mang theo sự ngây thơ không nói lên lời, tư chất tự nhiên có bảy phần giống Cố Khanh Ngữ.
Thiếu nữ này là Nhạc Khinh Sầu, là loài rồng đến từ nhân gian, một lần truyền tin đến Thanh Long dẫn, lạc đường bị yêu tộc đánh trọng thương, vừa vặn được Cố Khanh Ngôn cùng Cơ Cự Thần có việc ở ngoài núi cứu về, đến ngày hôm nay mới có thể xuống giường đi lại.
Cố Khanh Ngôn nhìn thấy nàng ta đi ra, có chút lo lắng: “Ngươi sao lại ra ngoài này, ở đây có gió.”
Nhạc Khinh Sầu lộ ra tươi cười, mang theo hai má núm đồng tiền ngọt ngào, quả nhiên là tươi cười như hoa. Nàng ta ngồi bên cạnh Cố Khanh Ngôn: “Ca ca, thương tích của ta được ngươi dùng dược thảo cứu chín phần rồi, đi ra ngoài ngắm phong cảnh mĩ lệ của sơn trang, một phần còn lại cũng sẽ tốt thôi.”
Ca ca!
Ca ca!
Cố Khanh Ngữ cắn chặt hàm răng, ai cho ngươi gọi ca ca, ca ca là của ta. Hắn trong lòng sốt ruột, khởi động toàn bộ linh khí di chuyển về phía Cố Khanh Ngôn. Nhạc Khinh Sầu lúc này đã phát hiện ra hắn, lộ ra biểu tình ngoài ý muốn, lập tức kinh hỉ mở miệng nói với Cố Khanh Ngôn: “Đây là Khanh Ngữ sao, thực khả ái, thực sự có long sừng của Long tộc ta nha.”
Cố Khanh Ngôn còn chưa trả lời, trước mắt đột nhiên lóe lên ánh sáng màu lam nhạt. Thiếu niên Cố Khanh Ngữ xuất hiện trước mặt y, linh khí của hắn đã suy kiệt, té ngã trên mặt đất hôn mê qua.
Cố Khanh Ngôn vội vàng thăm dò hô hấp của hắn, vì hắn bắt mạch, dùng linh khí bao bọc xung quanh người hắn, biết hắn chỉ là quá mệt mỏi, liền đưa tay bế lên.
Cố Khanh Ngữ đến chạng vạng thì tỉnh lại, khẩn trương ngồi dậy, thấy Cố Khanh Ngôn ngồi bên cạnh mới thả lỏng xuống, đưa tay ôm lấy y, cúi đầu dán trên vai y.
Cố Khanh Ngôn bị hắn kinh động, cười cười ôm lại hắn, làm cho hắn ghé vào trên người mình: “Ta nghĩ ngươi còn hai mươi ngày nữa mới đi ra.”
Cố Khanh Ngữ nhìn vào mắt y, chậm rãi cúi đầu, dán mặt mình với y: “Ca ca, ta không phải là rồng.”
Cố Khanh Ngôn nhẹ nhàng đáp lại một tiếng, sờ sờ tóc hắn: “Ngươi không phải là rồng, nhưng ngươi là Cố Khanh Ngữ của Danh Hoa hồ, vĩnh viễn sẽ không thay đổi.” Cố Khanh Ngữ hấp hấp mũi, đưa nước mắt nhẫn xuống. Cố gắng càng gần y hơn, cúi mặt mình vào trên gối, trầm thấp hờn dỗi hỏi: “Ca ca, nữ hài tử lúc chiều là ai?”
Cố Khanh Ngôn ôn nhu trả lời: “Là nữ hài tử do ta cùng biểu ca cứu về, là Long nữ ở nhân gian. Tại sao lại hỏi về nàng ta? Nàng ấy còn ở đây một thời gian, tính tình cũng tốt, ngươi có thể cùng nàng ta làm bằng hữu.”
Cố Khanh Ngữ lắc đầu: “Không muốn, ca ca, nàng ta tại sao lại đến nhà chúng ta, nhà chúng ta sau này sẽ thường xuyên có người đến sao? Ta không thích quá náo nhiệt.” “Thương tích của nàng ta rất nặng, vì gần chỗ chúng ta nên mới đưa về đây. Ngươi không thích ồn ào?”
Mấy câu hỏi này thực sự rất khó tin. Trước khi Cố Khanh Ngữ bị Cơ Như Ngọc bắt đi, bọn họ còn vì chuyện của Bạch Vân Vân mà tức giận, khi đó hắn rõ ràng cảm thấy tịch mịch, muốn làm quen bằng hữu mới.
“Không thích, ca ca, Mộc Mộc và ta cùng một chỗ là tốt rồi.”
Trả lời thực kiên quyết khẳng định, một điểm cũng không do dự, giống như từ trước đến giờ hắn là hài tử chỉ thích an tĩnh. Kể cả giữ những con chim nhỏ lại vài ngày, hay chào hỏi với chuồn chuồn, hồ điệp, cũng không phải là việc hắn làm vậy.
Cố Khanh Ngôn cho rằng hắn cảm thấy không an tâm, khẽ vuốt vuốt tóc làm hắn thoải mái: “Ở đây chỉ có chúng ta, khách nhân rồi cũng sẽ ra về, Nhạc cô nương vết thương khỏi rồi, đã đến Thanh Long dẫn. Hảo hài tử không nên sợ, tất cả đều giống như trước đây.”
Thế nhưng, không có sự việc nào giống sự việc nào. Số lần Cố Khanh Ngôn đến Thanh Long dẫn ngày càng nhiều.
Cố Khanh Ngữ dần dần không đợi được nữa, muốn đi theo y. Thế nhưng, chuyện tình nơi đó đều phức tạp, khô khan, không thú vị, hắn một chút cũng không làm được gì. Đi rồi cũng lại ngồi chờ Cố Khanh Ngôn.
May là Cơ Cự Thần giới thiệu cho hắn biểu muội – một tiểu Long nữ khả ái – Cơ Nhược Tinh, cùng hắn chơi đùa, Cố Khanh Ngữ mới cảm thấy thời gian trôi qua nhanh hơn.
Hôm nay, Cố Khanh Ngữ như thường lệ ở bên trong sơn trang đờ ra, Cơ Nhược Tinh tới thăm hắn, từ trong ống tay áo móc ra hai khối đường, lột vỏ đưa cho hắn một viên: “Cố tiểu ca ca nghĩ gì thế, người tới cũng không biết?”
Cố Khanh Ngữ tiếp nhận khối đường, thở dài: “Nghĩ đến ca ca ta, y bình thường buổi chiều đã về rồi.”
Cơ Nhược Tinh ngạc nhiên nói: “Vì sao phải vội như thế, Cố thập thất ca mang cho ngươi cái gì ăn sao? Ca ca ta nói Cố thập thất ca ngày hôm qua cùng với Long nữ tỷ tỷ ở nhân gian kia đến Hoàng Long các rồi.”
Cố Khanh Ngữ: ” A? !”
Cơ Nhược Tinh kỳ quái hỏi hắn: “Tiểu ca ca, ngươi tại sao luôn “a?”, nương ta nói cha ta muốn làm mai cho Cố thập thất ca cùng Nhạc tỷ tỷ. Còn nói hai người bọn họ rất xứng đôi, thành thân rồi sinh bảo bảo cũng sẽ rất đẹp.”
Cố Khanh Ngữ càng nghe càng ảm đạm, nghe đến “sinh cục cưng “, khuôn mặt đen gần bằng đáy nồi.
Cơ Nhược Tinh rốt cục cũng phát hiện hắn không thích hợp, nắm lấy vai hắn lắc lắc. Cố Khanh Ngữ bị nàng ta đẩy tỉnh, mờ mịt hỏi: “Vì sao muốn thành thân.”
Cơ Nhược Tinh vò đầu: “Bởi vì bọn họ là người lớn nha, người lớn đều muốn thành thân.”
Cố Khanh Ngữ ôm gối, cuộn người thành một đoàn, cúi đầu nhỏ giọng hỏi: “Vậy sau khi thành thân thì hai người muốn cùng nhau ở một chỗ đúng không.”
Cơ Nhược Tinh lập tức gật đầu: “Đương nhiên rồi, sau khi thành thân sẽ cả đời ở bên nhau, đối phương là người thân cận nhất, còn có thể cùng nhau sinh bảo bảo.” Nàng ta nói đến đó mặt có chút hồng, dừng lại một chút tiếp tục nói: “Rồng đều là cùng rồng thành thân, bất quá ta cũng không quá lưu ý điểm này.”
Cố Khanh Ngữ bởi vì những lời nàng ta nói mà trong lòng chấn động, hắn ôm ngực, thần sắc mệt mỏi: “Ta muốn đi ngủ, ngươi đi về trước đi.”
Thẳng cho đến khi sắc trời tối đen, cửa phòng mới truyền ra âm thanh mở cửa. Cố Khanh Ngữ lau khô nước mắt, lặng yên nhìn Cố Khanh Ngôn.
Y ngồi lên giường, sờ sờ khuôn mặt hắn: “Có chút nóng lên.”
Cố Khanh Ngữ tựa vào ngực y, thấp giọng nói: “Ca ca, ta có chuyện muốn hỏi ngươi. Ca ca, ban ngày ngươi ở cùng với Long nữ đến từ nhân gian sao? Cơ Nhược Tinh nói cha nàng ta muốn làm mai cho các ngươi.”
Cố Khanh Ngôn ôn nhu trả lời, “Đúng vậy.”
Cố Khanh Ngữ rầu rĩ ừ một tiếng, cúi đầu cố sức hướng sâu vào lòng y: “Ca ca, đêm nay ta và ngươi cùng nhau ngủ.”
Cố Khanh Ngữ lật qua lật lại không ngủ được, đến khi tiến nhập mộng thì trời đã hừng đông, lần nữa mở mắt ra, mặt trời đã lên đến đỉnh, Cố Khanh Ngôn cũng không còn ở bên cạnh.
Cố Khanh Ngữ kinh ngạc ngồi một lúc, nhớ tới phụ thân đã từng nói với mình. “Nếu như con quyết định quay về ở đây với cha, vậy nhớ đến câu thần chú mà cha đã dạy, rất nhanh sẽ trở về bên cạnh cha. Hài tử, vô luận đã trải qua việc khó khăn nào, cha đều có thể làm cho con quên đi.”
Quên đi những chuyện này, Cố Khanh Ngữ nắm tay, yên lặng.
Danh Sách Chương: