Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Này, người anh em, đến lúc sự việc được giải quyết, cậu có muốn dẫn cô gái nhỏ của cậu cùng trở về NewYork không?” Đó thật sự là một vấn đề, cần phải nhắc nhở anh thật tốt.

“Ừ” Tất Ngôn hừ nhẹ một tiếng.

“Cậu có nói với cô ấy mục đích về nước của cậu không?” Nhìn thái độ cứng rắn trong miệng anh, xem ra là chưa nói.

“Không có, chỉ nói một số chuyện đơn giản, cô ấy không biết nguyên nhân tớ về nước.”

“Về sau cũng không định nói?”

“Ừ....không quan trọng.” Tất Ngôn lạnh lùng đáp, anh thật sự không muốn Liên Ngữ dính líu vào chuyện này.

“Được rồi, chuyện của cậu, tự cậu giải quyết đi.” Hai tay Thượng Thiên Dương thả xuống “Tớ đi trước.”

Sau khi Thượng Thiên Dương ra khỏi cửa, Tất Ngôn cũng để cây viết trên tay xuống, suy nghĩ một chút, anh lấy điện thoại di động ra, bấm một dãy số quen thuộc.

“Anh muốn đưa em đi đâu?” Liên Ngữ ngồi ở phụ, nghiêng đầu hỏi.

Sau khi nhận được điện thoại của Tất Ngôn, bàn giao một chút công việc cho đồng nghiệp, Liên Ngữ liền vội vàng chạy đi, vừa ra khỏi cửa liền nhìn thấy Tất Ngôn đứng ở đó, vẻ mặt hơi cứng lại, khiến cô hơi lo lắng.

Không phải là vì chuyện của cô nhi viện nên anh gặp phải phiền phức đó chứ?

“Là chuyện của cô nhi viện sao?”

“Không phải, chuyện của cô nhi viện đã được giải quyết.” Tất Ngôn nhìn thẳng phía trước, tiếp tục lái xe.

“Vậy anh là làm sao vậy?” Cô khó hiểu quan sát anh “Sao sắc mặt lại khó coi như vậy?”

“Tiểu Ngữ, em....” Anh ngừng lại, không nói tiếp.

“Ừ, làm sao?” Sao anh không nói tiếp?

“Không có gì, đến rồi nói sau.”

Không lâu sau đó, xe dừng lại ở trước một ngôi biệt thự.

“Này...” Liên Ngữ xuống xe nhìn đến nhìn cánh cổng to lớn, cảm giác có chút quen thuộc.

“Ngôi nhà trước đây anh từng ở.” Tất Ngôn đẩy cổng lớn, nắm tay Liên Ngữ đi vào.

“Hai mươi năm trước nhà anh bị phá sản, cho nên căn nhà này bị đem ra bán đấu giá, cho đến khi anh về nước, anh mới mua lại nó từ trong tay người khác.”

Liên Ngữ càng đi vào trong càng cảm thấy quen thuộc, nhớ về căn phòng màu trắng to lớn cùng với chỗ ngồi trong phòng lần lượt hiện lên, cô giãy ra khỏi tay anh, theo đường đi trong trí nhớ chạy chậm, quả nhiên, ngừng lại ở sau một vườn hoa.

“Nơi này từng trồng là hoa tường vi, đúng không?” Cô chậm rãi quay đầu, không dám tin hỏi anh.

Tất Ngôn gật gật đầu “Đúng vậy, nơi là từng là chỗ mẹ anh yêu thích nhất, bà ở đã trồng một vườn hoa tường vi.”

Cô dùng hai tay che miệng mình, nước mắt trong hốc mắt trào ra “Cho nên anh biết em là ai, lần đầu tiên gặp mặt anh đã biết em là Tiểu Ngữ?”

“Đúng, anh đã tìm được em, Tiểu Ngữ của anh.” Anh ôm lấy cô “Nhưng anh không nói cho em biết.”

“Tại sao?”

Nước mắt của Liên Ngữ nhỏ giọt trên ngực anh, làm nóng bỏng con tim anh.

“Lần này anh về nước vốn chỉ muốn điều tra nguyên nhân vì sao công ty ba phá sản, không có ý định ở lại chỗ này, gặp em là chuyện ngoài ý muốn, yêu em cũng là chuyện không nằm trong kế hoạch của anh.”

“Hiện tại thì sao? Em vẫn không nằm trong kế hoạch của anh sao?” Liên Ngữ khổ sở hỏi, cô rất sợ khi biết đuợc đáp án.

“Không.” Tất Ngôn lập tức lên tiếng phủ nhận “Hôm nay mang em đến nơi này, chính là muốn cho em biết mọi chuyện, em đã là một bộ phận không thể thiếu trong sinh mệnh của anh.”

“Chán ghét, anh luôn làm em rơi nước mắt.” Cô làm tổ ở trong ngực anh, khóc thút thít “Em chờ anh thật lâu, thật lâu...”

“Thực xin lỗi.”

“Em không cần lời xin lỗi của anh.”

“Được, không cần nói xin lỗi.” Anh cúi đầu hôn đôi môi cô “Vậy anh nói....Anh yêu em, có được không?”

“Ô ô....” Nước mắt cảm động dọc theo khóe mắt của cô chảy xuống, ôm chặt thắt lưng anh, vùi đầu vào trong ngực anh, cứ thế khóc thành tiếng.

Tất Ngôn ôm chặt lấy cô không nói được lời nào, cứ yên tĩnh như vậy, không một tiếng động.

Ngày hôm sau, Tất Ngôn vừa mở cửa đã nhìn thấy Liên Ngữ đứng ngoài cửa, bên chân còn có thêm một túi hành lý nhỏ.

“Đây là?” Tất Ngôn kinh ngạc nhìn cô gái nhỏ sáng sớm đã xuất hiện trước cửa nhà mình.

“Anh không quan tâm đến ‘bảo mẫu’ này sao? Từ hôm nay trở đi, em muốn ở lại chỗ này, mỗi ngày nấu cơm cho anh ăn, quét dọn nhà cửa cho anh.” Liên Ngữ ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, cười khanh khách nhìn anh.

“Em....” Anh phản ứng không kịp, ngây ngốc giật mình nhìn cô xách hành lý vào trong phòng.

“Thật là đói, em còn chưa ăn sáng.” Buông túi hành lý xuống, Liên Ngữ điềm đạm đáng yêu nhìn anh “Em muốn ăn cơm rang trứng.”

Tất Ngôn vừa tức vừa buồn cười, còn dám gọi món ăn, thì ra là vì cơm rang trứng của anh, cô gái nhỏ này mới chạy đến nơi này của anh?

“Không phải em muốn nấu cơm cho anh ăn sao? Sao bây giờ lại thành anh nấu cơm cho em ăn rồi?” Anh cười trêu chọc “Có nhầm lẫn gì hay không?”

“Ây da, hôm nay anh làm trước, ngày mai em nhất định sẽ nấu cho anh ăn, được không?” Liên Ngữ làm nũng lắc lắc cánh tay của anh.

Tất Ngôn nhận mệnh đi vào nhà bếp, bắt đầu chuẩn bị mọi thứ.

Cô gái nhỏ này càng ngày càng không sợ anh, muốn ngồi lên trên đầu anh rồi.

“Ngồi đằng trước chờ một chút, sẽ xong nhanh thôi.” Ai bảo anh không nỡ để cô chịu đói, đành phải vì cô bỏ nghề, chạy vào bếp làm ‘bà nội trợ’.

Trong lúc chờ đợi, Liên Ngữ đem hành lý đến phòng dành cho khách ở đối diện phòng của anh, nhanh chóng sửa sang lại quần áo của mình.

“Thơm quá” Vừa ra khỏi phòng, cô đã ngửi thấy mùi thơm, nhịn không được nuốt một ngụm nước miếng.

“Lại đây ăn đi.” Nhìn thấy bộ dáng thèm nhỏ dãi của cô, Tất Ngôn thật sự đã hết cách.




5 thành viên đã gởi lời cảm ơn Meo Miu Ciu về bài viết trên: Hạ San, lechi89, mupmipmip, piggy lovly, traiothiem

08.05.2015, 21:08 Meo Miu Ciu Cựu Editor Ngày tham gia: 18.06.2014, 13:11

Tuổi: 18 Re: [Hiện đại] Làm ấm giường cho tổng giám đốc - Lương Hải Yến - Điểm: 11 Cô không nói hai lời, lập tức chạy qua, ngồi vào vị trí, chờ anh bưng cơm rang trứng ra.

“Thật sự không biết ai hầu hạ ai.” Tất Ngôn thấp giọng nói thầm.

Vừa nghĩ tới cảnh tượng về sau cô sẽ quét rác nấu cơm, Tất Ngôn không rét mà run, để cho cô vào nhà có phải là một sai lầm không? Cái gì cũng không biết, một đại tiểu thư năm ngón tay chưa từng dính qua nước mùa xuân, sao có thể làm loại công việc nhà này?

Aiz, xem ra chính mình tự tìm phiền toái cho mình, hơn nữa còn là một phiền toái lớn mà chính mình cam tâm tình nguyện.

“Về phía ba mẹ, em sẽ giải thích như thế nào?” Đột nhiên một người con gái lại chạy đến ở chung với một ngừơi con trai, anh nghĩ trên đời này sẽ không có ba mẹ nào đồng ý.

“Hahaha....em nói với bọn họ em muốn ở cùng với đồng nhiệp mấy tháng.” Cô gái nhỏ cười đắc ý, trưng vẻ mặt giống như đã làm một chuyện rất giỏi.

“Em đó...” Nhẹ nắm cái mũi nhỏ của cô “Cũng học cách nói dối rồi.”

“Còn không phải học theo anh sao?.” Cái mũi xinh xắn nhăn lại, Liên Ngữ làm mặt quỷ với anh.

Từ sau khi qua lại với Tất Ngôn, Liên Ngữ ngày càng được anh khai thác chỉ số hoạt bát, hiếu động.

“Xem ra tiểu thư Liên Ngữ có thành kiến với anh.” Tất Ngôn chìa tay lấy lại đĩa cơm rang trứng đặt trước mặt cô “Tốt nhất là không cần ăn cơm rang anh làm.”

“Trả lại cho em.” Liên Ngữ lập tức nhào lên muốn cướp lại đĩa cơm rang trứng của mình “Thật xin lỗi, Tất Ngôn tiên sinh, ngài đại nhân đại lượng không chấp kẻ tiểu nhân như con, không cần so đo với một đứa nhỏ, được không?”

Liên Ngữ ngẩng mặt lên cười hì hì lấy lòng anh, nhìn thấy nét mặt tươi cười như hoa của cô, Tất Ngôn vừa tức lại vừa bất đắc dĩ.

“Anh sẽ không tức giận phải không?” Cô vui vẻ cầm lấy thìa mở miệng thật lớn ăn cơm rang trứng.

Tất Ngôn cố ý vò loạn mái tóc của cô, nhìn bộ dáng hưởng thụ của cô, lông mi không khỏi cong lên, hình ảnh ấm ấp làm cho con người ta mê say.

Cuộc sống ở chung chính thức được bắt đầu, dần dần Liên Ngữ quen, mỗi ngày ngoại trừ đi làm ở cô nhi viện, thì hầu như cô đều ở nhà chăm lo cho cuộc sống hằng ngày của Tất Ngôn, nghiễm nhiên trở thành một người vợ gương mẫu.

Thời gian trước Liên Ngữ rất chăm chú vào quá trình huấn luyện giúp việc, lúc này đã phát huy tác dụng, việc nội trợ làm càng ngày càng thuận tay, cơm nấu ăn càng ngày càng ngon, tóm lại, đối với cuộc sống gia đình hiện tại, Tất Ngôn cực kỳ hài lòng.

Ngoại trừ....

“Liên Ngữ” Tiếng đập cửa ầm ầm, giống như tiếng sấm giữa mùa xuân

“Rời giường.”

“Ưm...” Thiên hạ trên giường rầu rĩ phun ra một tiếng, sau đó trở thân mình lại tiếp tục ngủ.

Ngoài cửa vang lên âm thanh va chạm của chìa khoá, Tất Ngôn đã dùng chìa khóa mở cửa phòng của cô, anh lại thở dài, thấy vẻ mặt của cô khi ngủ giống như thiên sứ, loại cảm giác vô lực này lại đến.

“Tiểu Ngữ, rời giường.” Tất Ngôn cúi đầu, nhẹ giọng gọi cô.

“Ưm, không cần, em còn muốn ngủ.” Miệng Liên Ngữ lầu bầu, tiếp tục giấc mộng đẹp của cô.

Tất Ngôn đứng bên giường của cô bất đắc dĩ lắc đầu, yên lặng chăm chú nhìn vẻ mặt khi ngủ của cô, cái miệng nhỏ nhắn hơi hơi mở ra thở đều đều theo quy luật, dáng vẻ ngủ say bắt lấy tầm mắt của anh. khiến anh không thể dứt ra được.

Mấy ngày nay vất vả cho cô rồi, vì phối hợp với nghỉ ngơi của anh, thức sớm ngủ trễ, vì muốn học nấu cơm làm nội trợ, thậm chí cô còn chạy đi ghi danh chương trình dạy nấu ăn, cố gắng của cô anh đều để trong mắt, cảm thấy đau lòng không thôi.

“Vất vả cho em.” Anh quyến luyến vuốt ve khuôn mặt đang ngủ say của cô, sau đó cúi xuống nhẹ nhàng hôn cô....

Thiên hạ đang ngủ say nhẹ nhàng ưm một tiếng “Ưm..”

Tất Ngôn nhịn không được vỗ xuống cái trán của cô “Em đúng là cô gái nhỏ thích giày vò người ta.” Tiếp theo, đầu lưỡi nóng gian xảo cạy mở môi anh đào mềm mại của cô tiếng vào trong khoang miệng, quấn lấy lưỡi của cô.

“Ưm...” Trong lúc mơ ngủ, Liên Ngữ cảm thấy trong miệng có một con rắn nhỏ trơn tuột đang cuốn lấy đầu lưỡi trong miệng mình, cảm giác thật thoải mái, côkhông tự chủ được vươn đầu lưỡi cho nó trêu đùa.

Đầu lưỡi linh hoạt trong cái miệng nhỏ tận tình nhấm nháp mùi vị ngon ngọt, đầu lưỡi phát họa hình dạng đôi môi mềm đẹp đẽ, liên tục không ngừng hấp thu vị ngọt của cô.

“Ừ...” Liên Ngữ đang ở trong mộng thấp giọng kêu lên.

Tất Ngôn đang chìm đắm nhất thời tỉnh lại, áp chế dục vọng đang kêu gào trong cơ thể, cúi đầu nhẹ nhàng lay động thiên hạ trên giường.

“Tiểu Ngữ, rời giường.” Cho dù không nhẫn tâm vẫn phải gọi cô dậy “Hôm nay cô nhi viện tiến hành hội từ thiện, em không thể đến muộn được.”

“A....” Liên Ngữ đang cùng Chu Công chơi cờ đột nhiên bị lay tỉnh, kích động bật dậy la “Làm sao vậy? Làm sao vậy?”

Con ngươi ngập nước đầy sương mù của cô bỗng nhiên chống lại con ngươi trầm tĩnh của anh, kinh ngạc la lên “Anh...tại sao anh lại ở trong phòng em?”

“Tỉnh rồi à?” Dịu dàng vuốt ve mái tóc hỗn độn của cô “Nhanh đi rửa mặt đi, bằng không sẽ không đến kịp hội từ thiện của cô nhi viện.”

Liên Ngữ vừa nghe, lập tức quay đầu liếc nhìn đồng hồ báo thức ở đầu giường, nhìn đến kim đồng hồ, trong lòng âm thầm ão não.

“A, em muộn giờ mất.” Nhấc chăn lên, vọt vào phòng tắm bắt đầu rửa mặt “Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?”

Tất Ngôn nhìn bộ dáng va đụng mơ hồ của cô, khóe môi nâng lên, sau đó giữ vẻ mặt vui vẻ rời khỏi phòng cô.

Cuộc sống của hai người hạnh phúc giống như một đôi vợ chồng, cứ như vậy thời gian yên lặng trôi qua một tháng, bọn họ hưởng thụ cuộc sống tốt đẹp, họ lại không biết sắp có một cơn giông tố ập đến.

Tính tong....

Liên Ngữ đang giặt quần áo nghe thấy tiếng chuông cửa “Tất Ngôn, mau đi mở cửa.”

“Biết rồi.” Buông bản vẽ trong tay ra, Tất Ngôn chậm rì đi ra mở cửa.

“Surprise.” Giọng nói to lớn theo sau tiếng mở cửa đồng thời vang lên "Sao nhìn thấy tớ lại có vẻ mặt mất hứng vậy?” Thượng Thiên Dương tự giác lướt qua mặt thối của người đàn ông nào đó, định đi vào trong phòng.

“Cậu tới làm gì?” Giọng điệu không chút thân mật, nhìn người đàn ông đột nhiên xuất hiện ở nhà mình, Tất Ngôn hỏi.

“Cậu thật trọng sắc khinh bạn.” Thượng Thiên Dương đảo cặp mắt trắng dã “Thời điểm có công việc, sẽ gọi điện thoại bảo tớ trở về từ NewYork làm trâu làm ngựa, đến khi xong việc rồi, còn không giới thiệu bà chủ nhỏ cho tớ, cho nên tớ chỉ có thể tự mình tìm đến cửa gặp mặt.”

Liên Ngữ không nghe tiếng động gì của Tất Ngôn, đành phải chính mình ra xem xem có chuyện gì xảy ra.

“Ách...” Liên Ngữ tò mò nhìn người đàn ông đang nói chuyện cùng Tất Ngôn trong phòng khách “Tất Ngôn, vị này là?”

“Lại đây đi.” Tất Ngôn vẫy tay, giới thiệu với cô “Bạn tốt của anh, Thương Thiệu Dương.”

“Haha... tiểu thư Liên Ngữ, từ lâu đã nghe đại danh của cô.” Thượng Thiên Dương cười sáng lạn, có hứng thú nhìn người con gái xinh đẹp mặt dính đầy xà bông trước mắt.

“Tiên sinh Thượng, xin chào.” Liên Ngữ cũng mỉm cười với hắn, xoay người muốn đi lấy cho hắn ly nước.

“Không cần thiết, cậu ta không khát.” Tất Ngôn khó chịu nói.

“Này...” Liên Ngữ xấu hổ đứng tại chỗ, ngây ngô cười.

“Lòng dạ cậu cũng quá hẹp hòi.” Không phải là không mời mà tới thôi sao? Thật sự là một người đàn ông keo kiệt.

“Thượng tiên sinh, mời uống nước.” Liên Ngữ vẫn đi lấy ly nước cho hắn, đặt trước mặt hắn.

“Vẫn là Tiểu Ngữ khéo léo hiểu lòng người, không giống như người nào đó.” Hắn đắc ý hướng về phía Tất Ngôn hừ một tiếng, quay đầu cười hớ hớ rồi hỏi Liên Ngữ “Anh có thể gọi em là Tiểu Ngữ không?”

“Ách, có thể.” Do dự vài giây nhưng cô vẫn gật đầu.

“Ok, nếu vậy anh gọi em là Tiểu Ngữ, vậy em cứ gọi anh là Thiên Dương hoặc Sun, Thượng Thiên Dương nghe qua không được tự nhiên.” Tùy ý ngồi trên ghế sô pha, Thượng Thiên Dương lớn tiếng tuyên bố.

“Rốt cuộc là cậu có chuyện gì?” Tất Ngôn không có biện pháp với hắn, đành phải ngồi xuống.

“Ừ, người cậu cho đi điều tra đã có tin tức.” Thượng Thiên Dương ầm ĩ đủ, giơ tay ra, đưa túi tư liệu cho anh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK