Trong lúc đóng cửa tiến triển tình cảm của ta và thái tử nhanh chóng tăng cao, là một người hiện đại thanh niên thế kỷ 21 quá trình yêu đương nhanh tựa như cơm đun sôi cấp tốc, nhìn hợp mắt rồi thì gấp gáp sáp vào nhau.
May ra ta còn nhớ cái thân xác này của mình mới mười sáu nên có thể kịp thời dừng phanh trước bờ vực thẳm.
Một ngày chập tối ta và Giang Hoài Ngọc nằm chung một cái giường, hôn hôn sờ sờ xong rồi bầu không khí ok vô cùng hắn liền đưa tay muốn lột quần áo của ta, đương nhiên ta phải đẩy ra.
Cứ thế này chắc chắn sẽ “phạm tội”, ta ngồi dậy chỉnh lại nút cài chuẩn bị nói đạo lý với hắn.
Giang Hoài Ngọc còn tưởng rằng ta đang chơi trò “tình thú” với hắn, vừa gọi ta là”Quỳnh Nhi” vừa hà hơi bên tai ta.
Ta vỗ mu bàn tay hắn ngồi thẳng lại nghiêm nghị nói:
“Em có chuyện nghiêm túc cần nói.”
Giang Hoài Ngọc sửng sốt, thu hồi vẻ trêu đùa.
“Kính cẩn lắng nghe.”
Ta nỗ lực mở miệng sao cho nghiêm túc nhất có thể.
“Anh nhìn cho kỹ bây giờ em vẫn còn là vị thành niên không thể làm mấy việc vượt rào, chú ý lần tới thân mật không được làm vậy.”
Giang Hoài Ngọc lộ biểu cảm khó hiểu:
“Vị thành niên là gì?”
Ta giải thích:
“Vị thành niên là, trước khi em mười tám chỉ được hôn môi còn lại đều không thể!”
Giang Hoài Ngọc nhăn mày có hơi không vui.
Nhìn hắn nửa này không nói câu nào ta đạp chân hắn một cái.
“Được rồi, theo luật pháp tuổi kết hôn là hai mươi hai, nhỏ hơn không được đăng ký kết hôn không được ủy ban nhân dân cấp giấy đăng ký kết hôn, em tặng không bốn năm cho rồi còn không biết đủ?”
Lần này hắn biết học khôn không hỏi ta tuổi kết hôn là gì, ủy ban nhân dân là gì.
Trong tầm mắt của ta cuối cùng thái tử điện hạ cũng gật đầu biểu hiện đã tiếp thu.
“Đã hiểu.”