"Xong rồi sao ?" - Lạc Ân ngước đôi mắt lấp lánh nhìn anh , vẻ mặt vô cùng háo hức , vì cuối cùng anh cũng sắp đi khỏi đây.
"Ừ."
"Cậu định dọn đi sao ?" - Lạc Dương cũng lên tiếng hỏi.
"Không , tôi sẽ ở lại."
"Anh ở lại làm gì ?" - Câu nói của anh khiến cô tự rất hạnh phúc cho đến tuyệt vọng. Anh còn không mau dọn khỏi đây ?
"Liên quan đến em sao ?"
"Đây là nhà tôi."
"Nếu tôi nhớ không lầm , đây , là nhà của Lạc Dương." - Ngô Thiên Kỳ nhếch miệng cười , cất tiếng chế giễu.
Lạc Ân trừng mắt nhìn hắn , đôi môi đỏ xinh mím lại , quay sang nhìn Lạc Dương , trong ánh mắt như muốn nói "Cô không muốn sống chung nhà với Ngô Thiên Kỳ."
Dù nhìn thấy ánh mắt của cô , Lạc Dương vẫn rất bình thản , vui vẻ nói "Nếu thích cậu cứ ở lại.".
"Được."
"Anh..." - Cô bất mãn nói , anh muốn gì đây , có nhà thì không chịu ở , sang đây ăn bám sao ? Hửm...Đôi mày liễu xinh đẹp chợt cau lại , dường như trong cái đầu nhỏ bé của cô vừa mới nảy ra một ý tưởng nào đó. Lạc Ân vui vẻ nói "Anh muốn ở lại sao ?"
Nhìn vẻ mặt gian xảo của cô , hai người đàn ông ngồi đối diện không khỏi ngạc nhiên , Lạc Dương muốn nhìn xem cô muốn làm gì nên không lên tiếng. Để Ngô Thiên Kỳ cất tiếng "Phải."
"Vậy đưa tiền nhà đây !"
"Tiểu Ân , em định lấy tiền cậu ấy sao ? Thiên Kỳ là bạn anh đấy." - Nghe câu nói của cô , người làm anh như Lạc Dương thật sự muốn ngã ngửa.
"Anh ta ở đây , mỗi ngày ăn hai đến ba bữa , còn nữa nha , tiền nước , tiền điện , đều được dùng miễn phí , ngay cả ăn cơm cũng có người nấu cho , có phải quá thiệt cho em và anh ? Vì vậy , anh..." - Cô đưa đũa chỉ thẳng vào Ngô Thiên Kỳ , hất mặt nói "Nếu muốn ở đây thì mau trả tiền thuê nhà đi."
"Tiểu Ân ?!"
"Em muốn bao nhiêu ?" - Ngô Thiên Kỳ đưa tay lên , ra hiệu cho Lạc Dương im lặng.
"Hai triệu , còn nữa , một tuần 7 ngày , anh sẽ được phân công nấu ăn , đi chợ : thứ 7 và chủ nhật do anh trai tôi nấu , thứ 2 ,3 do tôi phụ trách , còn anh : thứ 4,5,6." - Lạc Ân phân công rõ ràng như một bà chủ thật sự , muốn ở lại đây , đồng nghĩa anh phải làm việc..Cô nghe Lạc Dương nói , anh là thiếu gia nhà họ Ngô , một dòng họ rất có tiếng tăm ở thành Bắc Kinh , chắc sẽ không chịu cực được đâu. Với ý nghĩ đó , Lạc Ân rất thích thú tủm tỉm cười , chắc hẳn anh sẽ không đồng ý mà dọn đi.
Nhưng Ngô Thiên Kỳ lại mỉm cười , không cần suy nghĩ mà gật đầu chấp nhận ngay "Được thôi !"
"Này , không phải cậu định trả thật chứ ?" - Lạc Dương nhíu mày , nếu để Ngô Thiên Kỳ trả tiền thì anh còn mặt mũi nào nữa chứ , thật là...
"Ừ , không cần lo ! Đây là tôi thuê nhà." - Ngô Thiên Kỳ mỉm cười , đưa đũa gắp thức ăn. Lạc Dương thở dài "Để cậu trả tiền , còn gọi là bạn bè sao ?"
"Không việc gì phải lo !"
Không phải chứ ? Anh không suy nghĩ mà chấp nhận liền sao ? Mức tiền cô đưa ra đến 2 triệu mà anh một chút phản đối cũng không ???
"Thế nào ?" - Ngô Thiên Kỳ ngước nhìn cô , cất tiếng nói.
Lạc Ân đành cắn răng chấp nhận "Được , thỏa thuận xong."
"Tiểu Ân , em..." Lạc Dương vẫn không đồng ý , bất mãn nói.
"Được rồi , đừng tranh cãi nữa. Tôi muốn ăn cơm." - Ngô Thiên Kỳ cắt ngang lời anh , tiếp tục ăn cơm.
Hết cách Lạc Dương đành im lặng , là do anh quá nuông chiều cô nên mới như vậy ?
"Phải rồi , sáng mai tôi có việc bận , cậu giải quyết việc ở bệnh viện giúp tôi." - Ngô Thiên Kỳ chợt cất tiếng.
"Được , tôi biết rồi."
----
Sáng hôm sau , Ngô Thiên Kỳ và Lạc Dương đều đi ra khỏi nhà sớm hơn mọi khi , Lạc Ân buồn chán ngồi ở nhà , lúc trước khi anh cô đi du học ở London , cô cũng thường ở nhà cùng Dương Minh Dung.
Tại bệnh viện Lạc Dương đang ngồi nói chuyện với Tô Thiểu Lương. "Cậu nhớ chuyện hôm qua ?"
Tô Thiểu Lương ngồi trên ghế ghỗ , cúi gằm mặt xuống , không dám ngước lên , gật nhẹ đầu thay cho câu trả lời của mình.
Lạc Dương vừa lật hồ sơ vừa lên tiếng "Xem ra cậu đã có nhận thức về việc làm của mình."
"Tôi....muốn gửi lời xin lỗi đến chị Lạc Ân . Tôi không muốn làm vậy." - Bàn tay to rộng của cậu đan vào nhau , vô cùng hối lỗi.
Lạc Dương ngưng việc chăm chú nhìn vào đống tờ giấy trên tay , ngước nhìn cậu , lạnh lùng nói "Nếu tôi nói tôi không trách cậu là nói dối , dù cậu là bệnh nhân tôi cũng không thể chấp nhận được việc cậu đã làm với em gái tôi.."
"Tôi biết."
"Nhưng dù sao Tiểu Ân cũng có một phần lỗi , con bé cũng đã bỏ qua cho cậu. Tô Thiểu Lương , cậu đã nhận thức được việc của mình đã làm , điều đó có nghĩa bệnh tình của cậu đang có chuyển biến xấu." Ngưng lại một chút , Lạc Dương lại cất tiếng "Cậu có đồng ý hợp tác với bác sĩ để điều trị ?"
"Vâng !" Tô Thiểu Lương ngước mắt nhìn anh , thành khẩn nói "Xin anh hãy giúp tôi."
Nghe câu trả lời của cậu , khóe miệng anh khẽ nhếch lên "Tốt , vậy từ bây giờ việc điều trị vẫn do bác sĩ Ngô và ba người thực tập sinh cũ chịu trách nhiệm."
"Vâng."
"Còn về Tiểu Ân , con bé phải ở nhà hai ngày vì hành động tự ý làm việc ! Cậu không cần phải lo , hai ngày sau là có thể làm lại." Nói xong anh đứng lên , bước thẳng ra cửa , thật không ngờ , Tô Thiểu Lương đã vào đây một thời gian dài , luôn bất hợp tác với bác sĩ điều trị , nhưng khi gặp Lạc Ân lại thay đổi . Xem ra mức ảnh hưởng của em gái anh đối với cậu ta cũng không nhỏ.
----
*Biệt thự Ngô gia...
Tòa biệt thự này trước kia do vợ chồng Ngô gia và Ngô lão sống , vài năm trước Ngô lão vì mắc bệnh nên đã qua đời , vợ chồng ba anh em họ Ngô hiện tại đã về sống chung. Còn nhà của họ giờ đã giao cho thế hệ sau.. Tập đoàn Douplan Wu giờ do con trai thứ của Ngô Vũ Thần là Ngô Vũ Lâm và cháu trai Ngô Tuấn Minh điều hành. Hắn chỉ nhàn nhã làm Chủ tịch , chỉ khi có việc cần thiết mới ra mặt , còn không thì ở nhà cùng Du Huân Huân.
Ngô Thiên Bảo thì rất nhàn rỗi , lúc nào cũng ở nhà , mọi việc ở tập đoàn Douplan Wu đều nhường lại cho con trai cả là Ngô Tuấn Minh , còn bản thân thì lâu lâu mới động đến công việc ở công ty. Ngô Viễn - người con thứ hai thì theo ngành luật.
Còn về tập đoàn thương nghiệp Pendou Wu do Ngô Chấn Nam sáng lập vẫn do anh điều hành cùng sự giúp sức của con trai cả Ngô Thế Hạo.Họ còn có thêm một người con gái tên là Ngô Tang Nhu năm nay chỉ mới 18 tuổi.
Cả ba gia đình anh em họ Ngô đều sống chung trong biệt thự Ngô gia cùng vợ chồng Ngô tổng , tuy vậy mỗi người đều có những khu riêng ..
Trong phòng khách ở đại sảnh , Ngô Thiên Kỳ đang ngồi đối mặt với cha mẹ mình.
Du Huân Huân vẻ mặt vô cùng khó chịu , đằng đằng sát khí nhìn con trai. Ngô Thiên Kỳ thật sự cảm thấy khó thở vì vẻ mặt của mẹ mình , anh cũng đoán biết trước , nàng sẽ tức giận , nhưng không ngờ lại đáng sợ như vậy ? Là do nàng giống bà ngoại nên như thế ?
Còn người đàn ông ngồi bên cạnh thì nhàn nhã uống trà , đọc báo , rất bình thản như không hề cảm nhận được không khí chất đầy "thuốc súng"..
"Mẹ , đừng nhìn con như thế." - Cuối cùng cũng có người lên tiếng.
"Con còn hỏi sao ?" - Du Huân Huân lạnh lùng cất tiếng.
"Con có lý do."
"Lý do ? Năm con học cấp ba , nói muốn ra ở riêng lí do muốn sống tự lập , mẹ đồng ý . Con tốt nghiệp xong , muốn đi du học , lí do muốn học hỏi thêm . Mẹ cũng chấp nhận. Bây giờ lại có lí do dọn xa nhà. Con muốn từ bỏ gia đình của mình ? Thiên Kỳ , chẳng lẽ con không vừa ý ngôi biệt thự đó ?" - Du Huân Huân nhíu mày nói , căn biệt thự lúc trước của vợ chồng nàng giờ đã nhường lại cho anh , dù sao cả Vũ Lâm và anh đều rất bận rộn , nàng dọn sang Ngô gia cũng khá vui . Nhưng không phải vì thế mà nàng đồng ý cho Ngô Thiên Kỳ muốn làm gì cũng được.
"Mẹ , con không có ý đó. Mỗi lần làm việc gì con đều có lí do chính đáng !"
"Con nên có một lời giải thích với mẹ."
Ngô Thiên Kỳ thở dài , nói tiếp "Con đã tìm được Ân Ân.."
Một câu nói của anh khiến mọi tức giận trong lòng nàng đều vơi đi , Du Huân Huân hết sức ngạc nhiên.."Thiên Ân ?! Con...tìm được rồi sao ? Vậy , bây giờ con bé thế nào ?"
"Cô ấy giờ là thực tập sinh do con phụ trách tên Lạc Ân , và là em gái của bạn thân của con : Lạc Dương , con đang sống ở đó."
"Sao con không đưa con bé đến đây ?"
"Cô ấy vẫn chưa nhận ra con , con muốn để tự cô ấy phát hiện , nên con cần phải bên cạnh Ân Ân."
Đã 12 năm rồi , nhưng Ngô Thiên Kỳ chưa một lần ngừng nhớ đến Lạc Ân , cuối cùng xũng tìm thấy nhưng cô lại không nhận ra chắc chắn anh rất đau lòng.. Du Huân Huân mỉm cười dịu dàng nói "Thiên Kỳ , đợi khi Ân Ân nhận ra con hãy đưa con bé đếm đây. Mẹ cũng muốn nhìn thấy Ân Ân sau 12 năm sẽ như thế nào."
"Con biết rồi."
"Lúc nãy rõ ràng em rất hung dữ , sao bây giờ lại dịu dàng như thế ?" - Đột nhiên một thanh âm trầm ấm vang lên , người đàn ông ngồi bên cạnh nàng , giường như lại nổi hứng trêu chọc.
Du Huân Huân nhíu mày nhìn hắn "Anh đó , từ nãy đến giờ không chịu mở miệng bây giờ lại phun ra lời chế giễu là sao ?"
Ngô Vũ Thần nhếch miệng cười "Anh chỉ nói đúng thôi."
Du Huân Huân "hừ" mạnh một cái , hắn dù đã ngoài 45 vậy mà cái tính vẫn không bỏ . Hắn mỉm cười , vòng tay ôm ngang eo nàng "Không cần phải tức giận như vậy."
"Bao năm rồi , ba mẹ vẫn ân ái như thế ?" - Nhìn cảnh tượng trước mặt Ngô Thiên Kỳ không ngừng cảm thán. Anh thực rất hâm mộ cha mẹ mình , dù có như thế nào họ vẫn luôn bên nhau như thế..Dù lúc nãy cha anh không lên tiếng một lời nhưng anh hiểu rõ Ngô Vũ Thần rất bất mãn với hành động của anh , chỉ cần nhìn ánh mắt sắc bén của ông là anh đã hiểu.
"Đó là điều hiển nhiên." - Hắn nhếch miệng cười.
"Con về nhé." - Ngô Thiên Kỳ mỉm cười , anh đứng dậy cúi đầu chào cha mẹ mình.
"Được rồi , vậy lâu lâu nhớ đến thăm mẹ đấy ! Còn nếu con để mẹ đến tìm con thì....biết tay mẹ." - Du Huân Huân nghiêm túc nói.
"Con biết rồi." - Anh gật đầu một cái rồi quay lưng đi. Mẹ anh khi đã nói thì nhất định sẽ làm , thực không hổ danh là vợ của người từng đứng đầu trong giới Hắc bang..Dù lúc nãy cha anh không lên tiếng một lời nhưng anh hiểu rõ Ngô Vũ Thần rất bất mãn với hành động của anh , chỉ cần nhìn ánh mắt sắc bén của ông là anh đã hiểu , cha anh từ trước đến nay luôn nghe theo ý kiến của mẹ nhưng nếu lúc nãy không có Du Huân Huân ở đây chắc chắn Ngô Thiên Kỳ gặp rắc rối rồi. Từ nhỏ đến lớn Ngô Vũ Thần luôn dùng cách riêng để dạy bảo Ngô Thiên Kỳ cũng vì thế mà tính khí của anh rất giống với cha mình.
Nhìn bóng lưng Ngô Thiên Kỳ dần rời khỏi Ngô gia , Du Huân Huân thở dài , tựa đầu vào vai chồng mình "Thật là chán , biết vậy lúc trước em không thèm sinh con !"
"Hử ? Tại sao ?" - Ngô Vũ Thần nhíu mày hỏi , đưa tay vuốt tóc nàng.
"Anh xem , Thiên Kỳ và Vũ Lâm lúc nào cũng bận rộn , chỉ có em và anh , không cảm thấy buồn chán sao ?"
"Vậy thì sao ? Càng có thêm không gian cho anh và em." - Hắn mỉm cười , bàn tay to lớn vươn ra vuốt mái tóc óng mượt.
"Anh thật là, không thể nghiêm túc sao ?" - Du Huân Huân đấm mạnh vào lồng ngực hắn , gằn giọng nói.
"Hai đứa nó đều đã lớn , em không cần phải lo làm gì."
"Hừm...nhưng mà , anh nói xem , Thiên Kỳ quả thực rất chung thủy , 12 năm rồi...vẫn còn rất yêu Ân Ân..."
"Điểm này rất giống anh." - Ngô Vũ Thần mỉm cười , cao ngạo nói.
Du Huân Huân chỉ bĩu môi không nói gì. Dù nàng có nghiêm túc thì hắn vẫn có thể đùa được nên giữ im lặng sẽ tốt hơn. Nàng cũng rất muốn được gặp Tiểu Ân Ân , vậy thì chỉ cần tìm được ngôi nhà mà Ngô Thiên Kỳ đang ở là được thôi..
"Nếu em muốn tìm cô bé tên Lạc Ân , anh sẽ sai người điều tra." - Đột nhiên Ngô Vũ Thần cất tiếng , dù nàng không nói hắn cũng biết nàng muốn làm gì. Du Huân Huân vốn rất dễ nhìn thấu.
"Anh biết em nghĩ gì sao ?" - Du Huân Huân hoảng hốt nói.
"Phải." - Hắn híp mắt cười , cất tiếng trả lời.
Đôi mắt lấp lánh mở căng ra, không phải chứ ? Chồng nàng biết đọc suy nghĩ người khác từ lúc nào vậy ?
Nhìn vẻ mặt ngây ngốc của vợ , Ngô Vũ Thần bật cười , đưa tay chạm nhẹ vào cái mũi nhỏ "Đợi ngày mai , anh sẽ đưa em địa chỉ nhà của Lạc Ân."
"Vâng." - Du Huân Huân mỉm cười , người hiểu nàng nhất vẫn là hắn.. Dù bây giờ Ngô Vũ Thần không giống như trước kia , là người của Hắc Long nhưng vẫn có thế lực lớn , muốn tìm một người không phải khó...