"Vy Vy à, cậu định giấu mình tới bao giờ đây? Ngay cả mình cũng thấy cậu là tảng băng trôi* đó. Ngoài mặt thì làm ra vẻ cố gắng cùng mình phát triển nhưng thực chất lại là đang cố gắng kìm nén bản thân..... Haiz..... Càng ngày mình càng không nhìn thấu cậu..... "
*Băng trôi là khối băng trôi tự do trên đại dương hay biển. Theo quy luật, các tảng băng trôi được tách ra từ các khối băng lục địa. Bản chất của các tảng băng trôi lần đầu tiên đã được giải thích đúng bởi nhà khoa học Nga Mikhail Lomonosov. Theo đó khối lượng riêng của băng là 920 kg/m³, còn khối lượng riêng của nước biển — gần 1025 kg/m³, gần 90 % thể tích của tảng băng trôi nằm dưới nước, ý nói ở đây là "thâm tàng bất lộ"
"Haiz....."
Nghe Xuyên Linh nói vậy, Lệ Ngọc Vy bất đắc dĩ thở dài một tiếng....Tròng mắt tím sậm toát lên sự thông minh, cơ trí cùng sự ưu thương nhàn nhạt.....
" Thông minh thì có ích gì?Giống tảng băng trôi thì sao? chẳng qua mình vẫn chỉ là một cô nhi nhỏ tuổi thân phận bất minh mà thôi...."
Lệ Ngọc Vy buồn bã nói....
Sáng hôm sau....
Lệ Ngọc Vy tỉnh dậy sau giấc ngủ, khẽ vươn vai. Thần thái ung dung tuyệt đối không phù hợp với tuổi tác của cô....
"Lệ Ngọc Vy đâu? Mau lăn ra đây cho bản tổ trưởng.!"
Vừa chải tóc xong, Lệ Ngọc Vy đã nghe thấy một giọng nói chanh chua mắng chửi mình liên tục. Có thể mắng chửi người thân của cô nhưng tuyệt đối không được mắng cô....
"Là vị tỷ tỷ nào vậy? Vy Nhi có làm gì có lỗi với tỷ sao? Sao tỷ lại mắng Vy Nhi?"
Bộ dáng chỉ chực khóc của Lệ Ngọc Vy khiến không ít người chột dạ quay đầu, không dám nhìn ánh mắt ai oán của Lệ Ngọc Vy.