Sau hôn lễ của Peter và Jane thì mọi việc trong nhà vẫn bình thường chỉ duy nhất là việc Peter và Jane sẽ ở chung một phòng. Windy đang ngồi đọc sách trong nhà kính còn bà Mary đang tưới cây.
- Sao mẹ không cho hai người họ đi du lịch?
- Con muốn vậy sao?
- Con nghĩ nên là vậy.
Windy mỉm cười và rồi bỗng ánh mắt và nét mặt cô bé thay đổi hẳn. Windy nhìn bà Mary.
- Con xin lỗi nhưng có thể con sẽ làm mẹ bị tổn thương.
- Không sao. Hãy làm những gì con muốn.
- Vâng.
Nói rồi Windy rời khỏi nhà kính và đi đến phòng nhiệm vụ chung để kiếm cái gì đó làm. Hiện cô đã chuyển khoản cho Sam một số tiền lớn để Sam đí mua đấu giá một con búp bê siêu đắt tiền nên Windy cũng chẳng còn là bao nhiêu tiền.
- Em đến tìm nhiệm vụ sao Windy?
Peter mỉm cười hỏi thì Windy gật đầu. Peter bỗng đưa tay lên xoa cằm suy nghĩ.
- Gay nhỉ? Ban nãy mọi người đều làm nhiệm vụ hết rồi.
- Vậy sao? Vicky còn ở nhà chứ?
- À còn.
Peter vừa rứt lời thì Windy đã quay gót bỏ đi ngay. Peter có thể đánh hơi mùi nguy hiểm ở đây. Lúc này, bên trong khu rừng, Windy và Vicky đang đứng song song với nhau. Windy thì lạnh lùng còn Vicky thì khuôn mặt vẫn vậy, không hề thay đổi, run sợ, hay dè chừng.
- Cô muốn gì đây tiểu chủ nhân.
- Đừng giả bộ nữa. Vì cô rất ghét tôi cơ mà? Chẳng phải tôi là cái gai trong mắt cô hay sao?
- Thật là vớ vẩn.
Vicky nói rồi quay đầu bỏ đi. Windy chỉ mỉm cười, cô nhóc đã thu được gì từ vụ này đây? Ngay khi Vicky vừa đi thì Chiki xuất hiện, nó nằm xuống ngay dưới chân của Windy. Tiện đó Windy đưa tay vuốt nhẹ bộ lông mềm mượt đó của Chiki.
- Chiki à, hãy nhớ lời tớ nói nhé. Hãy giết tớ khi tớ có ý định giết cậu Chiki à.
Con chó không nói gì chỉ nằm đó, đôi mắt nó khép lại. Còn Windy thì sao? Cô nhoẻn miệng cười đầy ẩn ý và đầy sự nguy hiểm.
Trưa hôm đó, Windy đã không tham gia ăn trưa vì cô đang bận một vài chuyện ở trong thư viện. Bà Mary nhìn hai người con của mình.
- Hai đứa muốn đi hưởng tuần trăng mật chứ?
- Dạ?
Mọi người ngạc nhiên trước đề nghị của bà. Ông James quay sang nhìn vợ mình xem bà đang dở trò gì. Thấy mọi người nhìn mình bà Mary mỉm cười.
- Không, đó là ý kiến của Windy. Con bé muốn anh chị mình được nghỉ ngơi mà thôi.
- Ồ, cũng không tệ nhưng con bận khá nhiều việc. Jane cũng phải lo việc chọn trường để đi học nữa.
Peter lên tiếng, bà Mary gật đầu, thì không đi cũng được. Họ tiếp tục ăn trưa, Vicky phải đứng cả bên cạnh phục vụ cho cả Killer lẫn Michael luôn. Ánh mắt Michael hướng về Vicky thật kì lạ làm cô hơi lo.
- Đã có chuyện gì phải không?
- Hôm nay, Windy đã gọi ra nói chuyện và uy hiếp tôi.
- Windy thực sự làm vậy sao?
Michael ngạc nhiên nhìn Vicky nghi hoặc, Vicky nghi hoặc. Vicky nhìn Michael không một chút tránh lé hay tỏ ra run sợ.
- Thôi được rồi. Lần sau tôi sẽ để ý đến cô hơn.
- Hay quá.
Vicky vui mừng ôm lấy Michael làm cho cậu nhóc ngạc nhiên nhưng vẫn để nguyên. Windy đã đứng từ xa, cô nhóc nhếch miệng cười.
- Vậy thì mục tiêu đầu tiên Vicky Thomson. Chỉ cô thôi sẽ làm cho tất cả mọi người phải ghét bỏ tôi phần nào rồi.
Windy cười thật thích thú rồi ngồi xuống dựa vào bức tường. Nhìn về phía nơi xa kia, Windy nhớ Win và Wen.
- Liệu khi kết thúc rồi mọi chuyện sẽ thế nào đây? Mình cần cứng rắn và không được khóc. Mọi thứ sẽ ổn thôi.
- Nó sẽ ổn thôi tiểu chủ nhân à.
Quản gia Henry và một số hầu gái phía sau đang đứng trước mặt Windy. Họ sẵn sàng phục vụ cô nhóc bất cứ lúc nào. Chỉ cần một lời yêu cầu mà thôi.
- Ngài nghĩ bước tiếp theo tôi nên làm gì đây?
Windy đứng ở sân chính nói chuyện với quản gia Henry, phía sau là 6 cô hầu gái đứng thành hai hàng đi phía sau. Quản gia Henry nhìn về phía khu rừng bạt ngàn trước mặt mình kia.
- Hãy giết Chiki đi tiểu chủ nhân. Rồi cô sẽ bị phạt đến lúc đó thì cô sẽ có thể làm tổn thương phu nhân. Tiểu chủ nhân hiểu tôi muốn nói gì đúng không nào?
- Ừ.
Windy gật đầu và rồi cô từ từ đi dạo. Quản gia Henry cùng 6 cô hầu gái kia đi theo. Từ cửa sổ chính anh chị em của Windy đã nhìn thấy cảnh này. Vừa lúc Big Mom xuất hiện và nhìn Sam.
- Tiểu chủ nhân Sam, phu nhân cho gọi cậu.
- Vâng.
Sam gật đầu rồi nhanh chóng quay người đi cùng Big Mom đến nhà kính nói chuyện với mẹ mình.
- Mẹ cho gọi con.
- Ta tin con đã biết tất cả rồi phải không Sam?
Bà Mary vừa tỉa lá vừa lên tiếng. Giọng bà nói đầy vẻ ám chỉ. Sam im lặng và không nói gì. Big Mom đứng bên cạnh đang quan sát mọi biểu hiện của tiểu chủ nhân của mình.
- Con đừng im lặng vậy Sam à. Ta biết con đã hoàn toàn rõ toàn bộ sự thật về cái gia tộc này, về việc em gái con sắp ra sao. Con yêu thương Windy nhưng con không thể bảo vệ con bé. Vậy thì tại sao con không giúp con bé làm cho mọi người xa lánh đi?
Bà Mary quay lại nhìn cậu con trai của mình. Sam nhìn bà, ánh mắt đầy vẻ đau buồn lộ rõ. Đúng vậy, cậu yêu thương đứa em gái tội nghiệp của mình vì cậu biết rằng Windy là người được chọn, là ngọn gió cô độc tiếp theo. Nụ cười đó của Windy, nụ cười ngày ấy dù là một lần nữa thôi cậu vẫn muốn thấy nụ cười đó. Nhưng cuối cùng thì tất cả cũng đã tan biến khi Windy bị đẩy đến bước đường cùng này. 4 năm nay, Sam hiểu Windy đã ấp ủ mọi chuyện suốt 4 năm nay rồi. Em gái cậu sẵn sàng hi sinh cuộc sống của mình chỉ để giải thoát gia tộc này mãi mãi. Nhưng cuối cùng người chị tổn thương lại là con bé.
- Con sẽ không giúp nhưng con cũng sẽ không phá nó.
Sam nói rồi rời khỏi nhà kính. Bà Mary nhìn theo cái bóng nhỏ nhắn của cậu con trai rồi bà lại nhìn vào màn hình máy tính căn phòng sở thích của Sam. Trên màn hình laptop chính là một dòng chữ đủ để bà thấy được. "Vĩnh biệt Windy." không những thế bên trong căn phòng sở thích này là hàng loạt những con búp bê lẫn hình nhân đang diễn tả khung cảnh giống hệt gia tộc Swann. Có một dàn búp bê mang gương mặt của những người đứng đầu gia tộc. Chính vì thế mà bà Mary đã hiểu rằng Sam không hề đơn giản như bà với mọi người vẫn thấy.
- Big Mom, vở kịch này cần bà hỗ trợ bà hiểu rồi chứ?
- Vâng thưa phu nhân.
Big Mom cúi đầu rồi rời khỏi phòng. Tối hôm đó, Windy đã đến bữa ăn muộn. Cô nhóc ngồi vào chỗ của mình và bắt đầu cầm dao dĩa lên.
- Cảm ơn em Windy.
Jane bất chợt lên tiếng làm cho Windy đang ăn dừng lại ngước đầu nhìn lên chị gái mình.
- Vì chuyện gì?
- Vì đã bảo mẹ chuẩn bị tuần trăng mật cho chị và Peter. Chị cứ nghĩ em không thích việc này.
- Không có gì. Đâu có được lựa chọn việc thích hay không?
Windy nói rồi tiếp tục ăn và cô nhóc còn nhận ra gương mặt thân quen của ông nội và người thanh niên kia.
- Bà con họ hàng xa của ông nội sao?
Windy hỏi thì mọi người cũng chú ý tới người thanh niên đó. Ông nội Zero nhìn cả nhà rồi nhìn Windy.
- Là cháu trai của một người bạn. Cứ gọi là Jack.
- Xin lỗi vì làm phiền mọi người.
Jack nở nụ cười xã giao nhìn mọi người và ánh mắt thì hướng về phía của Windy.
- Ông nội sẽ ở lại lâu chứ?
Michael thắc mắc lên tiếng hỏi. Ông nội Zero nhìn lũ trẻ mỉm cười.
- Không, chắc ông sẽ đi sớm.
- Cháu cứ nghĩ ông sẽ ở lại lâu cơ đấy.
Jane mỉm cười nói. Ông nội Zero cũng không nói gì nữa. Sau bữa tối cả nhà ngồi uống trà ăn hoa quả nói chuyện với nhau. Windy đứng ở cửa phòng ăn nhìn Vicky đang dọn dẹp rồi cô nhóc quay đầu bước về phía cửa sổ để lẻn ra ngoài. Thấy Windy rời khỏi Vicky ngạc nhiên đi theo bằng lối cửa chính. Điều này làm cho mọi người chú ý đến.
Windy lúc này đang theo lối mòn tiến sâu vào trong khu rừng, cô nhóc huýt sáo gọi Chiki ra để nói chuyện. Cầm thanh kiếm katana ở trên kệ của ba mình mà Windy lấy được, cô nhóc nắm chặt trong tay.
- Chiki à....cậu còn nhớ những gì tớ từng nói chứ? Bây giờ tớ xin lỗi, tớ thực sự phải giết cậu rồi.
Windy cay đắng nói, cô rút kiếm ra và rồi nhảy lên đâm một phát vào trúng bên mắt trái của Chiki. Con chó vẫn đứng đó không hề kêu lên, nó nhìn Windy và bên mắt phải kia có nước đang chảy ra. Windy cắn chặt môi mình và rút thanh kiếm ra làm máu bắn đầy người.
- Chiki à, làm ơn, đừng đứng đó nữa. Hãy đánh trả đi nếu không cậu sẽ chết đó.
Windy hét lên và lần này cô nhóc đã đâm trúng nơi chứa trái tim của con chó. Vậy mà nó vẫn đứng đó nhìn Windy người đầy máu kia. Ánh mắt của chủ và tớ nhìn nhau đầy đau thương. Windy nắm chặt lấy thanh katana.
- Xin lỗi cậu...Chiki à.
Và ngay lúc đó nhanh như chớp Windy đã chặt đứt bốn cái chi của con chó làm nó ngã khụyu xuống đó gây tiếng động lớn. Điều này làm mọi người trong nhà chú ý tới và nhanh chóng chạy về hướng phát ra âm thanh này.
- Cô đúng là độc ác đó tiểu chủ nhân.
Vicky mỉa mai nhìn Windy, trên tay cô ta là một chiếc đèn bin nhỏ đang dọi vào người Windy. Lúc này Windy cầm thanh katana vất về phía của cô ta.
- Làm đi...đâm tôi đi.
- Nếu cô đã muốn vậy tiểu chủ nhân của tôi à.
Vicky nhanh chóng đón lấy thanh kiếm và xông lên. Khi thanh kiếm gần ghim trúng người Windy thì ngay lập tức con Chiki nhảy tới và ngoặm vào vai trái của Vicky làm cô hét lên đau đớn.
- Chiki.....
Windy ngạc nhiên nhìn con chó tội nghiệp kia. Lúc này mọi người đã tới nơi, cảnh tượng trước mắt họ làm họ tưởng rằng Windy đã ra lệnh cho Chiki giết chết Vicky. Ngay lúc đó Michael đã nhanh như chớt cầm thanh katana chém một phát mạnh đứt đầu con chó. Điều này đủ thấy Michael mạnh thế nào khi chỉ dùng kiếm mà chém đứt đầu con chó khổng lồ này.
- Không.....không thể nào.........
Windy căng tròn mắt nhìn và ngã khuỵu xuống đó. Michael nhanh chóng chạy đến đá cái đầu của con Chiki ra và đỡ Vicky đứng dậy. Jane bịt mồm vì cô thấy buồn nôn trước cảnh tượng này. Peter kéo Jane đứng phía sau của mình. Bây giờ hai bên chia danh giới rõ ràng. Windy đang ngồi bên cạnh cái đầu đã lìa khỏi thân của con Chiki và căng tròn mắt. Bàn tay Windy nắm chặt lại. Windy bò đến và ôm lấy cái đầu của con Chiki.
- Đừng đi mà Chiki.....Tớ sai rồi, tớ sai rồi vì vậy đừng đi mà Chiki. Đừng bỏ tớ lại đây. Là tớ sai rồi Chiki à, làm ơn...làm ơn đừng bỏ tớ lại một mình mà Chiki.
Windy ngồi khóc, cô sợ hãi và bám chặt lấy bộ lông của con chó. Mọi người nhìn cảnh tượng này không một chút cảm xúc.
- Sao em có thể độc ác với mọi người trong nhà vậy chứ em gái? Đánh Chiki rồi còn ra lệnh cho nó cắn chết Vicky sao? Em đúng là khác xa so với những gì trước đây mọi người thấy.
Killer nói rồi rời khỏi đây. Michael cũng dìu Vicky vào nhà. Mọi người dần dần đi hết bỏ mặc Windy ngồi đó ôm lấy cái đầu của Chiki. Jack và ông nội Zero là người cuối cùng đi vào, họ phải đứng một lúc mới đi.
- Đi thôi Jack....
- Ờ, vào nhà thôi Zero.
Cả Jack và ông Zero cùng nhau trở về lâu đài. Lúc này bàn tay Windy nắm chặt lấy những cộng lông của Chiki, những đường gân nổi lên. Đôi mắt Windy ánh lên một tia thù hận.
- KHÔNG THỂ THA THỨ.......TÔI SẼ KHÔNG BAO GIỜ THA THỨ CHO CÁC NGƯỜI...........
Tiếng hét đó của Windy làm cho lũ động vật của nhà Swann sợ hãi. Cả những con người kia cũng phải khiếp sợ khi nghe tiếng hét đó. Quả thực Windy bây giờ giống quỷ thực sự rồi. Đây là một sự đau đớn tuyệt vọng trong lòng Windy mà không ai có thể hiểu được. Windy dù ra tay nhưng cô luôn tránh để Chiki không chết vậy mà Michael lại chém đứt đầu nó. Windy sẽ không bao giờ tha thứ, cô sẽ khiến cho họ mãi mãi biến mất khỏi cuộc sống của cô. Mãi mãi...
----Hết Chương IX----