-Em chỉ biết ăn là giỏi thôi!- Lâm trêu nó.
-Có thực mới vực được đạo. Mà anh hỏi thử mọi người xem có đói không? - Nó cãi lý.
-Anh chịu với cái kiểu cãi lý của em rồi. Thôi mọi người đi đi.- Lâm dơ tay đầu hàng với nó.
-Thế còn việc công bố thân phận thật của hai người thì làm sao?- Phong thắc mắc.
-Mấy việc đấy có rảnh mới làm, mệt bỏ xừ. Em nhờ hiểu trưởng giải quyết hộ là ok.- Nó chán nản nói.
-Em là như hiệu trưởng rảnh như em í.- Phong vẫn ngơ ngác vì kế hoạch của nó.
-Đừng bảo em anh quên em là cô con gái nuôi mà ông cưng chiều nhất nha.- Nó nhìn anh.
-Hì hì, anh quên í mà. Mọi người đi thôi nào.- Anh gãi đầu ngượng ngùng.
Thế là mọi người một nẻo. Rồi mỗi người mỗi nẻo. Nó và Hạnh đưa hai chị em kia lên phòng hiệu trưởng còn mấy người con trai kia đành nhún nhường đi mua đồ ăn cho lũ ''quỷ quái'' kia.
*Tại phòng hiệu trưởng:
-Con chào bố! -Nó mở cửa chào thầy.
-Sao hôm nay lại lên thăm bố vậy, quý hóa quá!-Ông mỉm cười nhìn cô con gái.
-Hôm nay con có hai học sinh mới cho bố. Đây là Lê Phương Anh và Lê thùy Chi- hai người con gái của chủ tịch tập đoàn Lê Thị.- Nó chỉ vào hai người.
-Tụi con chào bác.- Hai người đồng thanh.
-Nghe danh bác đã lâu hôm nay mới có dịp gặp mặt. Mong bác giúp đỡ.-P. Anh lễ phép nói.
-Thùy Chi thì ta đã biết vì đã từng học ở đây, cùng lớp với Thắng còn việc con có em gái thì bây giờ ta mới biết. Rất vui đc gặp con, chắc con mệt với con gái bác lắm nhỉ, nó quậy quá. -Ông mỉm cười nói với P. Anh.
-Bố... Sao lại nói xấu con.- Nó xụ mặt nhìn ông.
-Ta chỉ nói sự thật thôi mà.- Ông cười.
-Ko sao đâu bác ạ. Ở với nó lâu nên con cũng quen rồi, nhiễm bệnh quậy của nó luôn rồi bác.- P. Anh cười nhìn nó.
-À bố ơi, hôm nay con có việc cần nhờ bố. Qan trọng lắm nhớ, bố không cẩn thận là đổ sông đổ biển đấy. -Nó nói với ông.
-Có việc gì mà hệ trọng đến vậy, ta sẽ cố gắng.
-Dạ, là công bố thân phận.
-Cuối cùng cưng cũng chịu quay lại làm chính mình rồi hả. Ok, để ta lo chuyện đó cho.
-Cả con nữa thầy.-Hạnh bây giờ mới lên tiếng nữa sao.
-Cả Hạnh nữa sao? Hôm nay trời có bão lớn hay sao mà cả hai đứa quay lại thân phận thế.- Ông ngạc nhiên nhìn hai đưá nó.
-Con và Hạnh mà ko làm nhanh là chết chắc với con P. Anh này nè.- Nó vừa nói vừa chỉ tay vào P. Anh.
-Tao làm thế để tốt cho mày chứ có phải đưa mày đi tù đâu mà kể tội. -P. Anh cãi lí.
-Mày nghĩ gì ở trường này mà yên á. Mơ cũng chả đc đâu ha. Toàn bọn hám tiền hám sắc.- Nó chán nản kể.
-Sớm muộn gì mà chả phải nói, nhanh có phải hơn ko.
-Tùy mày đấy P. Anh ạ.
-Bạn tao là phải thế chứ.
-Thôi đc rồi, con, Hạnh và P. Anh học lớp 11 cấp King còn Chi thì học cùng lớp với Thắng nhá! -Thầy hiệu trưởng phân lớp cho mấy đứa.
-Dạ. Thôi tụi con về lớp đây. Bye bye bố.
-Tụi em chào thầy.
-Chào mấy đứa.
Cuộc trò chuyện kết thúc, nó gọi điện cho anh hai.
''Hai à, mọi người đang ở đâu rồi?''
''Tụi ạnh ở căn tin nè, nhanh lên kẻo thức ăn nguội''
"Ok hai."
"Nhanh lên nha, bye bye."
Nó tắt máy. Cứ nghĩ đến ăn là nó đã sáng mắt rồi. Nó luôn có châm ngôn khiến mọi người phải cười nghiêng ngả đó là nó có thể chết vì tai nạn, chết vì bệnh, chết vì tình nhưng ko bao giờ chết vì ăn. Never and never ^,^
-Trời ơi là trời, chắc tui chết quá trời ơi.- Nó than trời than đất.
-Có gì mà hét toáng lên thế Nhi.- P.Anh nhăn mặt nhìn nó.
-Tại mày cả đấy!- Nó nhìn con bạn đầy uất hận.
-Sao lại tại tao?- P. Anh ngơ ngác hỏi.
-Tao không biết mày nghĩ gì nhưng tao thật sự ko muốn trở về danh thật của mình đâu.
-Thôi Nhi ạ, số phận đã quyết, ko thể chối bỏ.- Hạnh vỗ vai con bạn.
-Bọn mày than vừa thôi. Tao giết giờ, đau cả đầu.- P. Anh gắt.
-Dạ mẹ!- Nó nói.
Nó cùng mọi người xuống căn tin để ăn sáng. trong lúc bọn họ đang vui vẻ tranh cãi ăn uống thì tại sân trường đã sảy ra một truyện vô cùng động trời.
''Mời tất cả các em học sinh tập trung tại sân trường.'' -Loa phóng thanh của trường vang lên.
-Hôm nay đâu phải thứ hai đâu mà lại tập trung vậy
-Giờ này mà chào cờ hả giời
-Chắc là nhà trường lại có ngày lễ gì rồi....
Mọi người thay phiên nhau bàn tán, suy nghĩ những lí do không đâu, bất bình có, hồi hộp có, vui sướng vì thoát khỏi tiết học đầu tiên có, nói chung là cái gì cũng có. Nhưng lại có trường hợp kì lạ thay,ai ai cũng vội vàng chạy ra sân trường vậy thì những anh chàng, cô nàng nhân vật chính của chúng ta đâu rồi? Bọn họ ai cũng biết lí do phải tập trung ở sân trường nên chỉ chú ý đến những món đồ trên bàn mà chén, ăn xong còn rảnh rỗi dẫn nhau đi dạo tại khu vườn hoa của trường.
-Hôm nay tôi có chuyện cần thông báo với tất cả các em.- Giọng hiệu trưởng vang lên đầy oai nghiêm.
-Trường chúng ta sắp tổ chức một buổi dạ hội dành cho tất cả học sinh. Đây có thể nói đây là buổi gặp mặt để học sinh đc gặp mặt, giao lưu và tiếp xúc với nhau. Hơn thế nữa,trường chúng ta sẽ vinh dự đc tiếp đón những vị khách đặc biệt nhưng ko thể bật mí. Chúng ta sẽ tổ chức trong thời gian là hai ngày một đêm, cắm trại tại trường, tham gia những trò chơi, tổ chức những buổi văn nghệ bổ ích. chúng ta còn có cuộc thi giữa các khối, tìm ra những học sinh ưu tú. Thông tin chi tết giáo viên chủ nhiệm sẽ thông báo đầy đủ cho các em. Học sinh giải tán!
Mọi người ai về lớp người nấy. Học sinh ai cũng vui vẻ, háo hức chờ đến ngày Buổi dạ hội bắt đầu. Đây chắc chắn sẽ là ngày mà ai cũng phải bất ngờ.
*Tại lớp A1 cấp King:
-Hôm nay lớp ta có ba học sinh mới. Mời ba em vào lớp.- Cô giáo lên tiếng.
-Chào cả lớp, tôi là Nguyễn Bảo Nhi.- Nó chán nản nhìn cái lớp học mà như cái trung tâm thương mại, con gái thì bôi son chát phấn, con trai thì vuốt keo, vuốt tóc lại còn đeo khuyên tai; ra dáng tiểu thư, công tử nhà giàu.
-Tớ là Lê Phương Anh. Mong mọi người giúp đỡ.- P. Anh nói kèm theo cái nháy mắt khiến nhiều chàng công tử bột phải ngất ngây còn bọn con gái thì...''ghen tị'' quá hoá vấn đề, bàn tán sôi nổi.
-Còn tớ là Nguyễn Minh Hạnh. Mong mọi người giúp đỡ.- Hạnh mỉm cười nói. Và chả khác gì P. Anh, những lời bàn tán lại nổi lên.
Điều này khiến nó khó chịu nên hét lên làm cả lớp giật mình im thin thít.
-TRẬT TỰ! Mời cô giáo tiếp tục đi ạ!
-Nó lễ phép quay sang nói với cô giáo.
-Cảm ơn em! -Cô mỉm cười nhìn cô học trò mới, may là có nó ko chắc cô chết dưới tay bọn học sinh kia quá. Vậy là bây giờ cô đã có người nâng đỡ rồi, ko phải sợ bọn kia doạ đuổi việc nữa rồi, haha.
-Ba em xuống ngồi bàn dưới cùng kia nhé.
-Dạ tụi em cảm ơn.- Hạnh thay mặt ba đứa nói.
Thế là ba đứa tụi nó về chỗ ngồi, tụi nó đi đến đâu là mọi ánh mắt nhìn theo đó. Cảm giác khó chịu khi cứ bị người khác nhìn chằm chằm của nó đã tới đỉnh điểm, ko chịu nổi nữa, nó quay sang lườm mọi người và nói với âm độ nhỏ nhất làm mọi người sợ quá ko dám quay lại:
-Nhìn gì mà nhìn, đuổi học cả lớp giờ.
-Thôi đi mày, lại bắt đầu đấy, kệ tụi nó. Dở hơi chấp làm gì. -Hạnh nói nhỏ vào tai nó là nó nguôi đc phần nào.
-Xì! -Nó hậm hực về chỗ. Đi gần về chỗ ngồi tự dưng có một giọng nói chua ngoa cất lên.
-Đừng tưởng là em gái anh Thắng mà tao sợ, chỉ đc cái tiếng thôi chứ mày cũng chả ra gì. Dựa dẫm vào anh trai để mà lên mặt ở đây á, đừng có mơ. Tao có thể đuổi mày ra khỏi trường đấy.- Ả đấy tuôn một tràng mà ko để ý tới bản mặt đỏ bừng vì giận của nó
-Cô nói xong chưa? -Nó điềm tĩnh hỏi ả.
-Rồi!
-Vậy thì đến lượt tôi. -Nó nói.
TÙNG TÙNG TÙNG..... Dường như hôm nay ông trời muốn chọc giận nó hay sao ý nhỉ.
-Chắc có là kiếp trước cô tu nhiều nên trời thương. Vào giờ rồi nên hẹn cô khi khác, chúng ta bàn bạc tiếp. -Nó nói xong đi luôn về chỗ ngồi rồi lôi sách vở ra học.
Mấy tiết học trôi qua một cách chán nản. Bác bảo vệ muôn năm! Tiếng trống vang lên làm học sinh như bừng tỉnh, cô giáo vừa ngẩng đầu lên đã thấy lớp vắng tanh, chỉ còn ta với ta bơ vơ một mình. Trong lúc đó, nó, Hạnh và P. Anh đang kéo nhau xuống căntin để lấp đầy cái bụng đang sôi sùng sục này sau một hồi nghe thuyết giáo trong lớp đầy chán nản.