• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên phòng tắm… đã gần mười giờ khuya, nó ngồi xoa cho khô tóc, nó nghĩ vài chuyện… Riko và Hikaru cũng ở đây một thời gian ngắn rồi, nó cảm thấy hai tên này cũng rất vui vẻ, mặc dù động một xíu là dùng chảo và súng đánh nhau, nhưng sau đó Riko và hắn vẫn ngồi ăn cơm chung, Riko bảo gì Hikaru cũng vẫn làm, nếu như mỗi người nhường nhau một chút chắc là không sao rồi?

“Tiểu thư uống chút nước đi”

Hikaru cảm giác không ngủ được, thấy phòng tắm vẫn có đèn sáng, ghé qua phòng Riko thì hắn đã say giấc nồng rồi, nên cậu lên đây“tâm sự” với nó.

“Hikaru, cảm ơn”

Nó cười tươi cầm chai nước không độ và uống, bình thường thì cái tên Riko hay làm giúp nó, còn hôm nay là Hikaru, nên vui hay buồn đây nhỉ?

“Tiểu thư không ngủ được sao?”

“Oh… mai là lễ ra mắt người kế nhiệm của dòng tộc ta, nên cũng có chút lo lắng”

“Tiếc là chúng tôi không được đi theo nhỉ?”

Buổi lễ ngày mai ở bên Dubai… nó sẽ phải thi các vòng thi sơ tuyển xem như là một nghi thức dành cho người sắp tiếp quản công việc, phải nấu một bữa búp phê thật lớn dành cho cả dòng tộc, phải tham gia đấu kiếm và bắn cung, còn phải trả lời các câu hỏi do các vị trưởng lão soạn thảo, mấy cái đó nó đã được học qua nên không có gì đáng lo, chỉ sợ hôm đó nó sẽ gặp một người…

“Rumi tiểu thư, tiểu thư sao vậy?”

Hikaru thấy nó suy nghĩ gì đó rất đăm chiêu, gọi mãi mà chẳng thấy nó trả lời.

“À… không sao? Hikaru này… ngươi đã từng thích ai bao giờ chưa?”

Câu hỏi bất ngờ làm Hikaru luống cuống.

“Rumi tiểu thư sao lại hỏi vậy, không lẽ tiểu thư thích ai rồi?”

“Không? Chỉ là mai tới đó ta sẽ gặp một người, bà ta nói hắn có hôn ước với ta, đợi đủ tuổi rồi sẽ cho cưới nhau, vào lễ kế nhiệm ta sẽ được gặp mặt người đó, nhưng ta… cứ cảm thấy không thích cái tên mới này, dù là chưa gặp thì ta vẫn không muốn hôn nhân có sự sắp xếp trước”

Nó giãi bày tâm sự với Hikaru, nhìn cách nó nắm chặt chai nước, đôi mắt nâu buồn và khuôn mặt đỏ hồng lên, trái tim Hikaru đập lệch nhịp và cậu có cảm giác yêu mến nó hơn bình thường, và nghe là nó có hôn phu, trái tim Hikaru có chút đau, rồi nước mắt cậu chảy ra, làm nó hoảng loạn không biết làm sao dỗ dành đây…

“Hikaru ngươi… ngươi làm sao vậy?

“À… không sao đâu tiểu thư, tôi bị bụi vào mắt thôi?”

Chủ nhật cuối tuần…

Nó đã có mặt ở dinh thự lớn nhất bên Dubai, sau khi gặp và nói chuyện với những người trong dòng tộc, thống kê được số lượng người và số lượng quan khách sẽ tới đây, nó bắt tay vào nấu nướng, cũng may là không chỉ mình nó nấu mà có thêm gần bốn mươi đầu bếp nổi tiếng và một trăm phụ bếp cùng chuẩn bị với nó.

Hoàn thành xong thì cũng tới giờ nó tham gia đấu kiếm và bắn cung, đầu tiên là đấu kiếm.

Một mình nó đấu với một người ở dòng tộc và một người ở dòng tộc khác, theo từng cấp độ khách nhau mà nó đã học được.

Hắn và Hikaru ở dinh thự… nó cũng đã kết nối máy để hai người có thể xem được toàn bộ cuộc đấu của nó, cả hai đang cổ vũ cho nó rất nhiệt tình đấy.

“Rumi tiểu thư cố lên”

Mình hắn ôm cả cái láp top và cỗ vũ nó.

“Rumi tiểu thư là số một”

Còn Hikaru thì lấy từ đâu ra hai bó hoa và tung hoa cổ vũ.

Những đường kiếm tuyệt vời đã học, lướt nhanh nhẹ nhàng qua tên vừa rồi, ai cũng trầm trồ khen ngợi nó, sau khi dùng chiêu mèo vờn chuột, nó cũng cắt đứt được một đoạn tóc của đối phương… kết quả nó thắng, hai tên cáo và sói ở nhà đập tay nhau… à không “ôm nhau luôn” và cười lớn

“Rumi tiểu thư thắng rồi”… sau đó thì cả hai buông nhau ra và nôn… ọe… ọe… ọe.

“Sao ngươi dám ôm ta”

“Sao ngươi không cản lại thú tính của mình”

Phần bắn cung thì chỉ một mình nó bắn ba mươi phát nếu vào trúng hết là nó được qua vòng, nếu rớt một hoặc nhiều hơn thì sẽ bị roi mây quất lên người… vì số đã định nó là người kế nhiệm tiếp theo của dòng tộc, nên sẽ chẳng có sự ganh đua, cũng chẳng có thắng bại gì, chỉ là để mọi người tin vào thực lực của người đó thôi, nếu làm tốt thì có thể được tiếp quản thêm vài năm.

Phát thứ ba mươi nó vẫn bắn trúng trọng tâm, mà điều đáng ngạc nhiên hơn là nó bắn phát nào trúng hồng tâm phát đó, cung tên cũng rớt dần xuống đất chỉ để lại duy nhất một cây cung cuối cùng, quy luật của bắn cung là cho dù bắn bao nhiêu phát thì những cây cung bắn đầu tiên đều phải rớt xuống đất để cho cây cung cuối cùng trong hồng tâm.

Hai tên ở nhà lại tiếp tục vui sướng… nhưng đã biết ý nên hai người không ôm nhau nữa.

Phần thi cuối cùng là phần hỏi đáp, cái này khỏi phải nói, nó đã được đọc qua tất cả các loại sách mang tầm cỡ quốc tế, ngay cả thứ tiếng khác nó cũng hoàn toàn thông thạo chỉ sau một lần học, các trưởng lão đặt ra bao nhiêu câu hỏi thì nó đều đáp nhanh gọn câu đó, cũng chẳng chần chừ suy nghĩ.

Hoàn thành xong cả ba phần thi trời cũng về chiều, tiếng vỗ tay không ngớt của mọi người, bà của nó cũng ngồi cạnh nắm tay nó và chúc mừng nó, trước nay nó luôn yêu quý tất cả mọi người trong dòng tộc, và bà là người nó yêu quý nhất, bà luôn đặt niềm tin vào người khác, luôn lắng nghe và thấu hiểu con người khác, nó rất hãnh diện vì điều đó…

Rồi… một giọt… hai giọt… ba giọt… nước mắt nó rớt xuống, nó ôm chầm lấy bà từ phía sau và nói vào tai bà lời cảm ơn bằng nước mắt, ắt hẳn bà là người hạnh phúc nhất rồi, sau đó nó lên phát biểu.

“Xin chân thành cảm ơn các em, các cô, dì, chú bác và ông bà, bố mẹ, và các vị quan khách đã đến tham dự lễ kế nhiệm của cháu, tự giới thiệu cháu là Sakurai Yukari Rumi là người kế nhiệm tiếp theo của dòng tộc Sakurai, cháu đã luôn tự hào với dòng tộc của mình, bà cháu là người cho cháu nhiều sự tự tin để làm điều cháu muốn, qua các phần thi cháu cũng đã cảm nhận được mình phải đối mặt với những gì trong cuộc sống, cháu cũng sẽ cố gắng làm tốt bổn phận của một người kế nhiệm, cháu xin cảm ơn”

Tiếng vỗ tay và cả nước mắt của mọi người dưới khán đài, họ đã từng chứng kiến nhiều người kế nhiệm, nhưng có lẽ nó chính là người hoàn hảo nhất, nó không chỉ xinh đẹp mà còn rất giỏi dang trong mọi việc nữa, họ tin là dòng tộc Sakurai luôn đứng vị trí đầu tiên trong danh sách tỷ phú lớn nhất Nhật Bản.

Sau đó bà lên nói về hôn phu tương lai của nó… một người con trai bước ra, người đó đủ 18 tuổi và đang là người kế nhiệm của dòng tộc Kasugai, top năm trong danh sách tỷ phú, nhìn cậu ta rất chững chạc và người lớn… đôi mắt màu vàng nâu… cậu ta cũng rất lịch sự, tới chào hỏi nó và nói đôi lời với mọi người… ai cũng có chút không đồng tình với người này vì mới hôm qua cậu có một tấm hình không đứng đắn với một cô gái, mặc dù đã thanh minh nhưng ai cũng nghĩ là bản mặt cậu ta không đáng tin lắm…

Rồi sau đó những hình ảnh khác được chiếu lên trên khán đài, điều đáng buồn là cậu ta đã có hôn phu trước đó rồi, nên sẽ không làm hôn phu của nó nữa, nhiều người xì xầm bàn tán, nhưng nó lại vô cũng nhẹ nhõm bởi nó không thích cái tên này chút nào.

Nó đành nói vài lời với mọi người để trấn an tinh thần… cậu ta nhìn qua nó bằng ánh mắt trìu mến, kiểu cảm ơn nó đã giúp đỡ… nếu không thì hắn đã mang tiếng xấu tới dòng tộc rồi.

Mọi người nhập tiệc… nó cầm một ít rượu đắt giá mời từng người, một vòng thì tới bên người con trai xém làm hôn phu của nó, mỉm cười nó cụm ly với cậu ta, cậu ta nói “Cảm ơn tiểu thư… hôm nay tiểu thư đẹp lắm, tiếc là tôi gặp tiểu thư sau cô ấy, nếu không thì tôi đã không để tuột mất tiểu thư rồi”.

“Hử… thật may cho ta, nói thật thì ta cũng chưa có ý định có hôn phu vào tuổi này”

“Vậy tới đây thôi, tôi có chút việc… gặp tiểu thư sao, chào nhé… bái bai”

“Hử… chào”

Lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng nó uống rượu, chỉ vì ngày đặc biệt nên nó phải làm thế, cảm giác hơi nóng ở cổ, nó xin phép vào trong nghỉ ngơi, bước vào phòng cũ của mình lúc còn nhỏ, nằm trên giường mà lâu lắm nó chưa được nằm, cảm giác thật thoải mái, đột nhiên nó nhớ tới hắn cáo thần… bình thường là hắn ta đã không cho nó uống rượu rồi, hơn nữa nó còn nhớ chuyện Hikaru lấy tiền của nó để đưa cho Riko mua hoa về trồng rồi đổ tội cho Riko lấy.

Nói đúng ra thì hai người đó chưa bao giờ có thói ăn trộm vặt, vả lại nó cũng quên mất là phải trả tiền công cho hai người đó nữa chứ, nên từ giờ nó sẽ trả đều đặn hàng tháng.

Nó cảm thấy má nó lạnh buốt… mở mắt ra nhìn thì thấy lon co-ca đang áp vào má nó… Riko đang mỉm cười với nó.

“Rumi tiểu thư quên là tửu lượng rượu của mình rất kém sao?”

“Riko… ngươi tới đây làm gì? Có ai thấy không?”

“Tiểu thư đừng lo, không ai thấy đâu ạ”

Hắn và Hikaru đang xem qua lap top tới khúc chảy nước mắt, thì hắn khóc làm cháy cả láp, thế là hết xem được… đành phải tới đây với nó xem có chuyện gì không? Hikaru thì đang “ăn tiệc” bên ngoài, giờ quan khách về vài người, nên cậu giả dạng thành người khác rồi vào ngồi ăn, mọi người cũng không để ý nhiều.

Hikaru khen thầm trong miệng là “Tiểu thư nấu ăn thật là ngon, cái tên cáo kia không ăn đúng là không hiểu Rumi tí nào”.

Nó và hắn đang nói vài chuyện thì bà của nó vào và thấy hắn, trong bộ dạng người bình thường, hắn mặc nguyên bộ đồ đen dành cho người hầu cao cấp, do nó cấp cho hắn thôi mà, chỉ khi nào cần thiết thì hắn biến thành dạng người cáo, nhưng hắn toát lên vẻ cực lịch lãm và đẹp trai, bao nhiêu độ sáng chói đều đổ dồn về hắn, còn tâm trạng nó thì “đứng hình”.

Vì đã được thấy khi nãy, hắn nhanh trí đi tới và cúi chào bà một cách lịch sự nhất.

“Cháu là…”

“À… tự giới thiệu cháu là Fukuhara Riko, cháu là…”

“Đợi đã”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK