Nhưng mới chạy chưa được vài bước, lại dừng lại, ảo não ném nhành mây đi, thở dài nặng nề. Ánh nắng chiều trải dài phía chân trời tựa như một bức tranh thủy mặc, hiện lên ưu thương giống như thời gian đi qua không cách nào vãn hồi.
Nếu đã mất, nên tan….
Lão Trương chắp tay sau lưng, lắc lắc đầu, chậm rãi đi về phía nhà quỷ.
Mười năm trước lần đầu gặp gỡ đồ đệ kia, nó vẫn là một tiểu quỷ bẩn thỉu, mất trí nhớ, cũng không có chỗ nương tựa. Lão Trương thương hại nó, giữ nó lại bên người, lúc đầu nghĩ rằng cho mình làm bạn, phụng dưỡng tuổi già, nhưng chưa từng nghĩ đến, vận mệnh trêu ngươi. Thì ra lúc mới gặp đồ đệ, “Phải trở về” trong miệng nó thì ra là có ý tứ này.
Trở về, phải trở về, cho dù mất trí nhớ, cho dù…
Lão Trương chậm rãi đẩy ra cửa lớn của nhà quỷ, đi vào.
Lúc này sắc trời mờ tối, trăng lưỡi liềm treo trên ngọn cây. Trong phòng không có đèn, cảnh vật mơ hồ.
Quái vật đứng trước mặt đồ đệ, tay run rẩy nắm trong tay sô cô la đã mốc meo.
“A Tứ, cậu đã về.”
Giọng nói giống như lưỡi dao cùn, thì thào, rin rít, giống như cổ họng bị phá, không giữ được hơi.
Sau lưng đồ đệ dính chặt bức tường, không dám thở mạnh. Quái vật càng đến gần, sợ hãi trong lòng càng tăng. Thật vất vả nghe thấy bên ngoài có tiếng động, lập tức quay đầu nhìn, vừa thấy sư phụ tiến đến, liền mở miệng hô to: “Sư phụ cứu con!”
Lão Trương đứng ở cửa không vào, nhìn ánh trăng trên đất, nước mắt chảy ròng ròng. Thật lâu, rốt cuộc mở miệng, nhưng là nói một đằng trả lời một nẻo, kể lại một chuyện xưa:
“Mười năm trước, lần đầu ta gặp con trong núi. Khi đó con là một linh hồn, đã mất trí nhớ, trôi nổi ở nhân gian. Ta hỏi con là ai, con chỉ trả lời ba chữ: Phải đi về…”
Phải đi về…
Thiếu niên sửng sốt, trí nhớ chậm rãi bị kéo đến, đầu đau muốn nứt.
Trong bóng tối, mơ hồ nhìn thấy mình chạy trốn trên chiến trường, đạn pháo của kẻ địch nổ ra xác chết đầy máu. Óc cùng máu, giống như nước chảy xuôi. Nó sợ hãi, lớn tiếng kêu khóc. Nó muốn chạy trốn, nó nhớ tới lời của Dục Thư, nó phải đi về. Nhưng trưởng quan quyền cao chức trọng đã nói, trên chiến trường không có đào binh, cho dù có, cũng là người chết. Chợt, ánh đao lóe qua trước mắt, nó nhìn thân thể dần tuôn ra máu tươi của mình, ý thức mất hết.
Lúc phục hồi tinh thần, chiến trường đã hóa thành một đống phế tích. Nó không nhớ nổi mình ở chỗ nào, nên đi về đâu. Về sau, nó gặp Lão Trương, Lão Trương dùng bùa làm cho nó bộ quần áo, sau khi mặc vào, nó liền trở thành đồ đệ của Lão Trương.
Thiếu niên nhìn Lão Trương, đưa tay lột xuống da trên mặt. Da kia tróc ra, hóa thành lá bùa, theo gió tan đi.
Quái vật ném sô cô la, duỗi tay với nó: “A Tứ, tôi biết cậu sẽ trở về. Tôi vẫn luôn đợi cậu, đợi đến lúc chiến tranh chấm dứt thời đại thay đổi, đợi đến lúc người nhà đều bỏ tôi mà đi, đợi đến lúc nơi ở dần biến thành nhà quỷ… Tôi không biết lúc nào cậu trở về, tôi vẫn đợi ở trong căn nhà trống rỗng này, một tấc cũng không rời. Nếu như cậu vẫn chưa trở lại, tôi vẫn đợi, đợi đến hết kiếp này qua đến kiếp sau, đợi đến lúc cuối cùng của vĩnh hằng. Nhưng mà xem ra hiện tại không cần nữa, cậu đã về, cậu thật sự đã trở về…”
Giọng nói dần nhỏ đi, cuối cùng biến mất. Thân thể già nua khô héo lập tức vô lực, Dục Thư nhìn linh hồn trước mặt, nước mắt rơi đầy mặt té xuống đất.
Lão Trương vội vàng nhào tới trước, đưa tay nâng cổ Dục Thư, một lúc sau thở dài nặng nề, người đáng thương này động mạch đã ngừng đập.
Ngoài cửa sổ gió nhẹ nhàng thổi tới, cành khô trên cây táo lắc lư, cắt ánh trăng thành đủ các loại hình dạng. Lão Trương ngửa đầu nhìn trời, hai linh hồn ở trong ánh sáng quấn lấy nhau, khó bỏ khó rời.
“A Tứ cậu thật đáng ghét, để cho tôi đợi lâu như vậy, phạt cậu ăn táo chua hai tháng!”
“A? Vậy cậu phải theo giúp tôi, bằng không thì Dục Thư là con chó nhỏ…”