Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ba ngày sau –

-Trưởng phòng Mục xin đợi một lát, Thương tổng đang bận nói chuyện với người khác, anh không thể tự xông vào thế này được.

Không để ý thư ký ngăn cản, Mục Thiên Thành đẩy cửa văn phòng tổng giám đốc bước vào.

Vừa thấy là anh Thương Tự Thận đang gọi điện thoại vẫy tay cho thư ký đang khó xử ra ngoài, sau đó chỉ chỉ vào ghế ý bảo Mục Thiên Thành ngồi xuống trước mặt.

-Tìm tôi có việc gì?

Sau khi cúp máy Thương Tự Thận hỏi.

-Thương tổng, Thiên Phàm ở đâu?

Vẻ mặt Mục Thiên Thành đầy lo lắng không còn sự bình tĩnh ngày xưa nữa.

-Tôi cho cậu ấy nghỉ dài hạn để cậu ấy tạm thời nghỉ ngơi một thời gian. Với tình trạng hiện giờ của cậu ấy quả thật không thích hợp làm việc.

-Nhưng tôi nghe người của phòng quản lý nói Thiên Phàm đã từ chức.

Ánh mắt sắc bén của Mục Thiên Thành nhìn chằm chằm vào thủ trưởng của mình.

Thương Tự Thận cười khổ:

-Người như cậu quả thật rất khó đối phó. Đúng vậy, chính xác là Thiên Phàm đã từ chức, tôi cũng không biết cậu ấy đi đâu.

-Vì sao ngay từ đầu không nói cho tôi biết?

-Là Thiên Phàm liên tục yêu cầu không muốn cho cậu biết, lại còn nói đây là yêu cầu duy nhất của cậu ấy, cậu bảo tôi phải làm sao?

-Cậu ấy đề phòng tôi như vậy ư?

-Không phải đề phòng, là không muốn cho cậu biết, hiểu không?

Thương Tự Thận thở dài:

-Mất một người có năng lực tôi cũng rất tiếc… Vốn tưởng hai cậu nhất định có thể hợp tác thoải mái với nhau, ai biết cuối cùng vẫn không thể chấp nhận được đối phương. Giữa hai cậu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cậu ấy rõ ràng chấp nhận đánh cược tính mạng để cứu cậu, vậy mà lại không chịu tiếp tục làm việc chung với cậu?

-Tất cả đều là lỗi của tôi.

Vẻ mặt Mục Thiên Thành trở nên ảm đạm:

-Ngài biết cậu ấy đi đâu không?

-Không biết, cậu ấy không nói một chữ nào cả.

-Thiên Phàm cứ biến mất như vậy?

-Thiên Thành, Thiên Phàm là người trưởng thành, nếu cậu ấy có ý muốn tránh hay gì đó thì rất có khả năng cậu không thể tìm thấy cậu ấy.

Lời này chính là lo lắng trong lòng anh. Mục Thiên Thành siết chặt hai tay, cảm giác bất an trong lòng càng đầy thêm. Anh đột nhiên xoay người bước vội trở về văn phòng, sau đó ôm một chiếc vali cùng cặp táp.

-Lão đại muốn đi đâu vậy?

Minh Huy chạy vội theo sau kêu lên.

-Xin phép cho tôi, tôi có việc gấp.

Dứt lời Mục Thiên Thành vội lao về phía thang máy.

Cửa nhà Thiên Phàm đóng chặt không hề có tiếng động như chưa bao giờ có người ở đây. Mục Thiên Thành cố gắng kiềm chế cảm xúc lo lắng, gõ cửa hết lần này đến lần khác.

Bên cạnh đột nhiên có người ló đầu ra, là một người phụ nữ trung niên khoảng bốn mươi tuổi.

-Cậu tới tìm người à?

-Vâng, cháu tới tìm bạn.

Mục Thiên Thành mỉm cười thân thiện nói.

-Cậu thật sự là bạn cậu ta à?

Người phụ nữ dùng ánh mắt đầy hoài nghi nhìn anh một lượt từ trên xuống dưới:

-Vậy sao cậu không biết cậu Thiên Phàm đã chuyển đi rồi?

-… Dạ?

Mục Thiên Thành sững sờ cả người:

-Cậu ấy chuyển đi rồi?

-Đúng vậy, mới chuyển đi không lâu. Cậu đi chỗ khác tìm xem sao.

Dứt lời bà đóng cửa lại, để mặc Mục Thiên Thành đang ngạc nhiên đứng sững ngoài hành lang.

Như lời Thương Tự Thận đoán – từ ngày ấy Thiên Phàm như bốc hơi khỏi thế gian.

Mục Thiên Thành không ngừng gọi di động cho cậu lại không cách nào nối máy được; chạy tới nhà của cậu vẫn chỉ thấy cửa nhà đóng chặt. Đến khi đối phương biến mất không còn tăm hơi Mục Thiên Thành mới giật mình phát hiện hóa ra một người có thể biến mất hoàn toàn như vậy, cũng kinh ngạc phát hiện mình vẫn không hề tiến bộ như cũ, luôn thờ ơ với tất cả mọi thứ bên mình. Nếu lúc ấy có thể hơi để ý một chút thì có lẽ sẽ không rơi vào hoàn cảnh bó tay chịu chết như bây giờ.

Vậy là đã kết thúc rồi ư?

Cái ôm trong đêm tuyết lạnh giá, muốn xóa tan đau khổ đang không ngừng cuồn cuộn trong lòng người ấy lại chỉ cảm thấy cậu ấy run rẩy như một con dã thú bị thương, tiếp xúc của mình như chỉ làm cậu ấy càng tổn thương hơn nữa, tất cả những lời trên đầu lưỡi đều bị thổ lộ quyết liệt của đối phương chặn lại, căn bản không để cho mình có đủ thời gian suy nghĩ…

Không! Kỳ thật mình cũng đã có đủ thời gian, là mình vẫn không muốn nhìn thẳng vào đó.

Đúng như điều Thiên Phàm nghi ngờ, Mục Thiên Thành vẫn không hiểu rõ tình cảm đang gợn sóng trong ngực mình có phải yêu hay không; nhưng nếu là thật – vậy anh có thể sai mất thứ quan trong nhất trong đời mình!

Mục Thiên Thành bỗng nhiên kinh hoàng, đang trên đường đi đến phòng họp đột nhiên dừng lại.

-Sao vậy trưởng phòng?

Cấp dưới đi theo sau cảm thấy khó hiểu cất tiếng hỏi.

-Không có gì.

Mục Thiên Thành bình tĩnh lại, vứt bỏ hết những suy nghĩ lung tung bước vào phòng họp.

Rung động vừa nảy mầm trong lòng, không biết bắt đầu từ đâu, mà đã kết thúc như thế nào.

Điều duy nhất biết là – mình lại bắt đầu hết lần này đến lần khác nhớ lại cái ôm chặt Thiên Phàm trong trận tuyết đầu đông, dịu dàng như hoa đào nở rộ trong lồng ngực hoang vu, còn cả khi đối phương nói yêu anh trái tim đau nhói khắc cốt ghi tâm như bị kim đâm…

Chưa có ai có thể mang đến cho anh cảm nhận sâu sắc đến như vậy.

Ngay cả lúc vẫn không thể xác định có phải yêu hay không cũng đã làm anh trằn trọc cả đêm không thể ngủ!

-Anh về rồi đây.

Vừa mở cửa Thịnh Tĩnh Quảng đã lên tiếng chào theo thói quen, ánh mắt lướt nhìn thấy một đôi giày da nam quen thuộc chỗ huyền quan, ông hơi nhướn mày, trong mắt ánh lên vẻ trêu tức.

-Hôm nay anh trở về sớm quá… tiểu Thành đang ở đây.

Mục Tử Duy đi đến nhận lấy cặp táp cùng áo khoác ngoài trong tay ông treo lần lượt lên mắc.

-Ừ, nhìn giày đã biết rồi, sao hôm nay tiểu Thành lại đột nhiên đến đây vậy?

-Gần đây cảm xúc của con vẫn không tốt. Anh biết an ủi người khác hơn em, đi tìm con tâm sự được không?

-Nó ở đâu rồi?

-Phòng làm việc.

-Không thành vấn đề, ai bảo nó là con của em chứ. Cũng chẳng khác nào con anh.

Thịnh Tĩnh Quảng bật cười hôn nhẹ lên trán Mục Tử Duy ý bảo ông không cần lo lắng, sau đó lập tức đi đến phòng làm việc.

Cửa không đóng chặt, Thịnh Tĩnh Quảng gõ nhẹ hai cái liền đi vào, làn khói lượn lờ khắp phòng làm ông suýt nữa ngạt thở.

-Này, hút hai điếu thuốc càng nguy hiểm hơn một điếu! Đừng quên cháu đang ở địa bàn của chú.

Thịnh Tĩnh Quảng không hề khách khí bước đến bên sofa giật lấy điếu thuốc trong tay Mục Thiên Thành dụi vào gạt tàn, sau đó quay ra mở cửa sổ, một luồng không khí lành lạnh lập tức tràn vào…

-… Xin lỗi.

Mục Thiên Thành day day thái dương.

Anh một đêm không ngủ mất tập trung chịu đựng đến khi tan làm bèn đến thẳng chỗ của bố và Thịnh Tĩnh Quảng, nơi này vẫn luôn là bến cảng cho anh có thể nghỉ ngơi.

-Là thất tình hay là thất nghiệp?

Thịnh Tĩnh Quảng ngồi xuống bên cạnh liếc xéo anh.

-Chú nói sao?

-Chú hy vọng cháu thất tình. Người như cháu sống đến bây giờ ít nhiều cũng nên có chút tình cảm nhân loại bình thường chứ?

tThiên Phàm chậc lưỡi nói:

-Bố cháu đơn thuần như vậy, mà cháu lại lì lợm, thật là cực đoan.

-Cháu có máu lạnh như vậy không?

-Không tính là máu lạnh, có lẽ là một loại khác của lãnh cảm?

tThiên Phàm chậm rãi gãi cằm:

-Cháu từ nhỏ đã rất biết bảo vệ bản thân, đối xử với ai cũng rất ôn hòa nhưng lại tạo ra một dãy thành trì phòng thủ kiên cố xung quanh mình, người tiến đến tấn công chỉ có thể bầm dập mặt mũi. Chú rất thông cảm với người nào yêu cháu.

Ngực Mục Thiên Thành thắt lại, cảm giác trống vắng sâu sắc trào lên trong lòng.

-Người ấy nói yêu cháu, lại đồng thời cũng nói hận cháu.

-Gì?

Thịnh Tĩnh Quảng phá lên cười kiêu ngạo làm người ta căm tức:

-Cháu quả thật đang sống trong nước sôi lửa bỏng, ha ha.

-Còn muốn nghe cháu nói tiếp không?

Mục Thiên Thành lạnh lùng liếc ông.

Thịnh Tĩnh Quảng lập tức thu lại vẻ mặt trêu tức, nghiêm túc nói:

-Có đối tượng như vậy không phải tốt lắm sao?

-Nhưng người ấy nói cháu cũng không hiểu tình cảm của mình với người ấy rốt cuộc là yêu hay là cảm xúc khác? Quả thật cháu không rõ yêu một người rốt cuộc có cảm giác gì – biển người mênh mông, sao có thể bỏ qua tuổi tác giới tính địa vị khác nhau mà xác định đối phương chính là người kia? Lúc thật sự gặp được người đó, là nhất kiến chung tình, hay là sau khi tiếp xúc nhiều mới dần dần hiểu rõ đối phương? Cái gọi là tình yêu, rốt cuộc có thể đạt được chiều sâu đến đâu? Là chỉ cần thoải mái là được, hay là phải kịch liệt đến mức tan nát cõi lòng, trời đất đảo điên? Cháu rất hâm mộ người có thể kiên định yêu mình đến giờ, nhưng điều ấy với cháu quả thật quá mờ mịt, căn bản không thể nắm được bản chất.

-Không tồi, có thể suy nghĩ đến mức này chứng tỏ cháu đã có tiến bộ về mặt tình cảm.

Thịnh Tĩnh Quảng xoa xoa cằm, khẽ nhếch môi.

-Sao chú có thể xác định người này chính là bố cháu?

-Được rồi, lần này không đùa nữa, chú sẽ nghiêm túc trả lời cháu.

Thịnh Tĩnh Quảng nghĩ nghĩ một lát rồi chậm rãi mở miệng:

-Yêu một người ngay từ đầu quả thật là loại tình cảm mù quáng. Chú cảm thấy được ở cùng với bố cháu rất thoải mái, sau đó, càng ngày càng muốn được ở bên cạnh che chở chăm sóc ông ấy, không để ông ấy sống vất vả như vậy… Nhưng cơ hội thật sự hiểu được lòng mình phải đến tận lúc cháu bị trận ốm nặng nhất từ khi sinh ra. Lúc ấy cháu sốt cao không giảm, bác sĩ nói nếu đêm ấy không thể hạ sốt có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Bố cháu vô cùng lo lắng, cả đêm đều ngồi trông bên cạnh cháu, cho dù chú có khuyên ông ấy đi nghỉ ngơi một lát ông ấy vẫn không chịu rời đi nửa bước. Lúc cháu sốt đến mê man không ngừng gọi bố bố, ông ấy nắm chặt tay cháu đặt lên má, nước mắt trong suốt như nước suốt trào ra, khóc lóc không khác gì đứa trẻ… Cả buổi tối ông ấy không hề liếc nhìn chú một cái như chú căn bản không hề tồn tại, nhưng chú lại vẫn không thể dời tầm mắt của mình…

Lúc ấy trong lòng chú trào lên cảm giác đau lòng mãnh liệt, muốn trở thành trụ cột duy nhất của ông ấy, không làm ông ấy hoang mang cô độc như vậy nữa. Quả thật rất kỳ lạ, biết rõ chú ở trong lòng ông ấy chỉ ở vị trí thứ hai nhưng đêm ấy chú lại không hề ghen tị chút nào với cháu. Người ta nói tình thương của mẹ vĩ đại, tình thương của cha sao lại không như thế? Từ ngày ấy chú bèn tự nói với mình, tuyệt đối không thể buông người này ra, nếu không nhất định sẽ hối hận.

-… Bây giờ vị trí thứ nhất trong lòng bố cháu là chú.

-Không cần cháu an ủi chú.

Thịnh Tĩnh Quảng cất tiếng cười lớn, xoa tóc anh thật mạnh:

-Như vậy chân mệnh thiên tử của cháu cuối cùng đã xuất hiện rồi?

-Lúc trước vẫn nghĩ rằng người ấy ghét cháu, gần đây mới hiểu hóa ra người ấy yêu cháu.

Trước mắt hiện lên khuôn mặt tái nhợt mà quật cường của Thiên Phàm, Mục Thiên Thành không thể nén nổi cảm giác đau thương ngập tràn:

-Cháu cũng không xác định mình có thể dùng tình cảm tương tự đáp trả người ấy không. Người ấy đã rất đau khổ, cháu không muốn tiếp tục làm người ấy tổn thương nữa.

-Nhưng ít nhất cháu cũng rất để ý đến người ấy.

-Đúng vậy, cực kỳ để ý.

-Nhưng cháu cũng không muốn chủ động bước ra một bước, nếm thử cảm giác yêu đương thật sự với người ấy?

-Cháu sợ… cuối cùng sẽ làm người ấy thất vọng.

Mục Thiên Thành nói chậm rãi nói ra lo lắng lớn nhất trong lòng.

-Vậy cháu cứ trơ mắt chờ mất người ấy đi.

Thịnh Tĩnh Quảng khoanh tay nhún vai.

-Chẳng lẽ không có phương pháp vẹn cả đôi đường?

Trong lòng Mục Thiên Thành đầy rối rắm.

-Không có. Tình cảm không đen thì trắng, không vui thì buồn, hoặc dắt tay nhau đến già hoặc mỗi người một ngả. Hoặc là mất người ấy mà làm mình hối hận cả đời, hoặc là yêu mà làm cả hai đều chịu dày vò sâu sắc, hai lựa chọn rất đơn giản, chỉ xem cháu có chấp nhận trơ mắt nhìn người ấy trở thành của người khác không thôi, nếu không một ngày nào đó người ấy sẽ rời xa cháu.

(Thiên Phàm… trở thành của người khác?)

Ví dụ như… với Việt Trạch Viễn ư?

Đoạn ngắn trong nhà hàng đông đúc hiện lên trước mắt, Mục Thiên Thành nhíu chặt đôi mày. Anh phải thừa nhận mình cực kỳ ghét hình ảnh như vậy, một giây cũng không chịu được.

-Được mất chỉ ở một lời, nếu cháu không bước ra trước thì sẽ vĩnh viễn không thể biết được chua ngọt cay đắng của tình yêu.

-Nhưng nếu sau khi bên nhau cháu không thể làm người ấy hạnh phúc…

-Cháu cho mọi người ngay từ nhỏ đều là hoàng tử công chúa hoàn mỹ, nhất kiến chung tình, từ nay về sau bên nhau vui vẻ hạnh phúc à? Không một ai ngay từ đầu có thể thoải mái chấp nhận một người khác – cho dù có ‘yêu’ làm tiền đề. Cháu phải tìm đúng người kia, cùng người ấy vun đắp từng chút, cho dù thương tổn lẫn nhau cũng không dễ dàng từ bỏ; ít nhất cháu phải nếm thử mà không phải giống con đà điểu chôn mình trong cát trở thành người nhu nhược.

Mục Thiên Thành im lặng một lúc lâu rồi thở dài:

-… Cảm ơn, để cháu suy nghĩ kỹ lần nữa đã.

-Từ từ sẽ đến, đây quả thật là vấn đề đáng để suy nghĩ cả đời.

Thịnh Tĩnh Quảng mỉm cười vỗ nhẹ lên vai anh rồi đứng dậy bỏ đi.

-Bác sĩ Việt, tan làm đi liên hoan với chúng em đi?

-Không thành vấn đề, các cô muốn đi đâu?

-Đi ‘Trường Dã’ đi, mì ống ở đó tươi sốt lại rẻ.

-Không, tôi muốn ăn bò bít tết.

-Nhưng tôi muốn ăn đồ ăn Quảng Đông, trước ga có một nhà hàng Quảng Đông mới khai trương nghe nói mùi vị không tồi, chúng ta thử đi đến đó đi.

Như mặt trăng được các vì sao vây quanh, Việt Trạch Viễn nở nụ cười lười biếng được một đám y tá trẻ tuổi vây ở giữa, kiên nhẫn nghe mấy cô ấy ríu rít.

-Việt Trạch Viễn!

Phía sau truyền đến thanh âm, Việt Trạch Viễn thì thầm mấy câu với nhóm y tá rồi bước nhanh đến đón tiếp vị khách không mời mà đến:

-Tôi còn tưởng ai, hóa ra là trưởng phòng Mục bận rộn tối mặt. Bỗng dưng rồng đến nhà tôm thế này, xin hỏi có gì chỉ giáo?

Người đàn ông mặc âu phục màu xám, lại mặc thêm một chiếc áo khoác dài màu đen cùng chiếc khăn lông dê màu nhạt, dù là phối hợp rất đơn giản nhưng vẫn hiện ra sự tao nhã vô hình làm anh vốn đã thu hút sự chú ý lại càng giống hạc trong bầy gà.

Cho dù ở nơi im lặng nghiêm túc như bệnh viện sự tồn tại của người đàn ông vẫn có thể làm không gian ảm đạm tăng thêm một màu sắc; nhưng bản thân anh lại dường như không hề có chút xíu tự giác nào với bề ngoài xuất chúng của mình, cũng không hề để ý đến tầm mắt đang đặt toàn bộ lên người mình.

-Việt Trạch Viễn, nói cho tôi biết cậu ấy ở đâu!

Mục Thiên Thành rất ít khi dùng giọng hung hăng như vậy để nói chuyện… Quả nhiên vị trí của Thiên Phàm ở trong lòng anh ta rất khác nhỉ? Việt Trạch Viễn âm thầm cười lạnh, không giấu nổi sự ghen tị xấu xí trong lòng:

-Ai?

-Đừng biết mà còn giả bộ! Thiên Phàm mất tích rồi.

-Cậu ấy là người trưởng thành, có quyền tự do đi lại, dùng từ ‘mất tích’ này rất không thích hợp.

Mục Thiên Thành thở dài bất đắc dĩ:

-Được rồi – cậu ấy đột nhiên biến mất, tìm khắp mọi nơi cũng không thấy. Anh có biết cậu ấy đi đâu không?

-Biết thì sao, mà không biết thì sao?

Việt Trạch Viễn nhíu mày.

-Việt Trạch Viễn!

Mục Thiên Thành tới gần một bước, trên mặt hiện lên vẻ lo lắng không thể che giấu:

-Anh từng rất thân mật với cậu ấy, sao có thể không biết?

-Có thân mật nữa thì cũng ích gì? Trong lòng cậu ấy chỉ có một mình anh.

Mục Thiên Thành bỗng ngẩn ra trước lời nói thẳng thắn của đối phương, trên mặt nở nụ cười khổ bất đắc dĩ.

-Cho dù tìm được cậu ấy thì phải làm sao đây? Hai người đã lật mặt với nhau rồi đúng không? Rốt cuộc không giả bộ nổi nữa nhỉ? Nếu giờ phút này cậu ấy đứng ở trước mặt anh, vậy anh định nói với cậu ấy cái gì? ‘Cảm ơn và xin lỗi, tấm lòng của cậu tôi nhận. Xin lỗi vì tôi không thể chấp nhận đàn ông, dù cho cậu có yêu tôi đến chết đi sống lại tôi cũng chỉ có thể vung tay như hất một đám mây…’

Việt Trạch Viễn nói rất sống động, bật ra tiếng cười nhạo mỉa mai:

-Anh cho rằng vì sao cậu ấy biến mất? Chính bởi vì không muốn nghe thấy lời tuyên án từ miệng anh.

-Tôi chưa bao giờ muốn làm tổn thương Thiên Phàm…

-Nhưng anh đã sớm làm tổn thương cậu ấy.

-Quan hệ giữa tôi với cậu ấy không phải như anh nghĩ – tôi quả thực rất ít khi để ý đến người khác, nhưng cậu ấy càng biết che giấu bản thân, làm công sự trong công ty lâu như vậy mà chưa từng để lộ ra chút xíu tình cảm nào với tôi, mãi cho đến buổi tối hôm ấy… Dù sao tôi cũng không phải thần tiên, không thể nhìn ra nội tâm thật sự của cậu ấy qua bộ mặt đầy cự tuyệt lạnh lùng. Làm ơn công bằng với tôi chút đi, ít nhất cũng phải cho tôi thời gian tiêu hóa nhiều chút chứ.

-Công bằng…

Vẻ mặt Việt Trạch Viễn đã không còn trêu tức nữa, trong mắt lướt qua vẻ ảm đạm:

-Đúng vậy, kỳ thật anh có gì sai chứ, sai là sai ở chỗ anh rất hoàn mỹ xuất sắc, rồi lại quá mức ngu ngốc lãnh cảm mới có thể làm một con thiêu thân nhắm mắt yêu anh lao mình vào lửa.

Trong đó cũng chính là si mê thoáng qua của mình với người đàn ông này; nhưng hắn không ngu dại như Thiên Phàm, biết rõ không có hy vọng vẫn lao đầu vào. Thiên Phàm nói đúng, hắn quá bình tĩnh, rất biết bảo vệ bản thân cho nên nhất định trong thế giới tình cảm của người khác chỉ làm một nhân vật phụ không quan trọng.

-Việt Trạch Viễn, tình cảm của tôi với Thiên Phàm rất phức tạp không thể nói trong đôi ba câu. Ngoài anh tôi không nghĩ ra còn ai có thể cho tôi xin giúp đỡ… Anh chịu giúp tôi không?

Đây là lần đầu tiên người đàn ông này ăn nói khép nép với hắn, cũng vì một người đàn ông. Việt Trạch Viễn thở dài, ngay từ đầu mình đã không có cơ hội thắng, cần gì phải chịu làm người thứ ba?

-Tấm thép trong chân Thiên Phàm vẫn chưa lấy ra. Dựa vào tình trạng hồi phục trước mắt của cậu ấy, trong nửa năm khẳng định phải tới bệnh viện gỡ ra. Tuy không biết cậu ấy có tới đây không nhưng tôi sẽ nhờ người đặc biệt chú ý, khi có tin tức sẽ thông báo cho anh.

-Nửa năm…

-Ngay cả chút thời gian ấy anh cũng không thể nhẫn nại được ư?

-Cậu ấy chỉ có một mình, chân lại không tiện…

-Yên tâm đi, rời khỏi anh với cậu ấy chính là giải thoát. Chắc chắn cậu ấy sẽ sống rất tốt.

-Tôi là ngọn nguồn của tội ác sao?

Dáng vẻ buồn rầu của người đàn ông làm Việt Trạch Viễn bỗng nổi lên ý muốn trêu tức.

-Tôi đã nói hãy quên Thiên Phàm hẹn hò với tôi đi!

-Hả?

-Hẹn hò với kim cương Vương lão ngu như tôi có rất nhiều ưu đãi đấy! Thứ nhất, tôi không mất tự nhiên như Thiên Phàm; thứ hai, tôi tuyệt đối sẽ không tạo cho anh áp lực gì; thứ ba, tôi rất biết điều, hài hước sáng sủa, tuyệt đối sẽ không làm anh nhàm chán; thứ tư, tôi kinh nghiệm phong phú, có thể dạy anh rất nhiều chuyện giữa đàn ông với nhau…

Việt Trạch Viễn hơi khom người ghé vào bên tai anh mờ ám khẽ nói.

Hai người tuy đứng ở góc hành lang nhưng lại đối diện cầu thang, là nơi người qua lại tấp nập; chỉ thấy đã có không ít ánh mắt tò mò liếc về phía hai người, mấy y tá trẻ tuổi vừa rồi lại quang minh chính đại tiến sát đến ‘rình trộm’, khuôn mặt đỏ bừng đầy vẻ hưng phấn…

-Anh lại đang đùa tôi?

Mục Thiên Thành nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhã nhặn gần trong gang tấc, không thể nhìn thấy chút háo hức nào trong nụ cười lười biếng như mèo của Việt Trạch Viễn.

-Đúng vậy, dù sao mặ tôi nói gì anh đều cho là đùa.

Việt Trạch Viễn thản nhiên bĩu môi, đứng thẳng người lại.

-Hả? Anh thật sự với tôi…

-Ai da, tôi nói đùa đấy, nói đùa, đừng lộ ra vẻ mặt đáng sợ như vậy chứ.

Việt Trạch Viễn bật cười ha ha, vẫy vẫy tay:

-Được rồi, tôi phải về đây, các người đẹp đang chờ tôi. Nếu Thiên Phàm không muốn để anh tìm thấy thì anh nhất định sẽ không tìm thấy, cùng với việc lao đầu đi khắp nơi như con ruồi mất đầu không bằng bình tâm chờ cậu ta chui đầu vào lưới.

-… Trước mắt cũng chỉ có thể như vậy.

-Anh rõ ràng ghen muốn chết, vừa thấy tôi với Thiên Phàm ở cạnh nhau thì mắt sắc như dạo cạo, rất giống một thằng chồng hay ghen đi bắt gian, vậy mà cứ mãi không dám nhìn thẳng vào tình cảm của mình, lưỡng lự không quyết đoán, nếu không phải anh quá ngây thơ thì chính là vụng về hết thuốc chữa.

Lời nói của Việt Trạch Viễn vẫn ác độc sắc bén như cũ làm người ta không thể phản bác.

Việt Trạch Viễn vỗ vai Mục Thiên Thành cong môi cười khẽ:

-Nếu quá chậm chạp thì sẽ làm người ta ghét đấy. Cẩn thận Thiên Phàm đột nhiên hiểu ra anh là một khúc gỗ cắn không được mà gặm cũng không xong nên quyết định bỏ anh đến với người khác vui vẻ hạnh phúc, đến lúc đó thì đừng có hối hận; nói thế nào tôi cũng là bạn anh, đừng trách tôi không nhắc trước.

Việt Trạch Viễn nháy mắt gian xảo vài cái rồi sải bước bỏ đi không nói tạm biệt, chỉ vẫy vẫy tay coi như chia tay. Nhìn dáng hắn thấp thoáng giữa một đám y tá trẻ tuổi đi xa dần Mục Thiên Thành khẽ lắc đầu cười khổ.

Anh luôn chậm hiểu với tình cảm – dùng phê bình của người khác đó là ‘lãnh cảm’; nhưng tới giờ phút này hoặc ít hoặc nhiều anh cũng đã nhận ra; e rằng Việt Trạch Viễn cũng giống Thiên Phàm, trong lòng đều giấu kín một phần tình cảm với mình. Nhưng Mục Thiên Thành hoàn toàn không nhớ rõ lúc còn học trung học đã gặp gỡ hay nói chuyện với Việt Trạch Viễn thế nào mới có thể làm đối phương thích mình – cũng như không nhớ rõ quan hệ với Thiên Phàm.

Một người khuyết thiếu cảm giác cuộc sống chân thực như vậy rốt cuộc có gì đáng giá cho người ta ghi nhớ? Đột nhiên cảm thấy xấu hổ vô cùng – có khi được yêu so với đi yêu lại là gánh nặng, Mục Thiên Thành nhẹ thở dài xoay người bỏ đi.

Đông đi xuân đến… Rất nhanh, mùa hè đã lặng lẽ đến gần.

Hoàng hôn bao phủ xung quanh, thành phố chìm trong sự yên lặng hài hòa.

Người đàn ông cao lớn đứng lặng trên tầng thượng ‘Tân Á building’ lặng lẽ nhìn xuống đô thị chứa trong mình tất cả hỉ nộ ái ố lại có thể tỏa ra ánh sáng kinh diễm mỗi lần mặt trời mọc rồi mặt trời lặn.

Rũ bỏ sự ồn ào náo động ban ngày, mảnh đất trước mặt hiện ra vẻ dịu dàng nhân tính hóa giữa trời chiều nhàn nhạt.

Một cơn gió mát rượi thổi qua làm tung bay caravat của anh; người đàn ông khẽ động giữ lại chiếc caravat sau đó vén mái tóc đen nhánh bị gió thổi tung – khuôn mặt của anh vẫn đẹp trai tuấn tú như trước, đôi mắt đen sâu thẳm ngoài sự chín chắn còn ẩn hiện chút suy nghĩ sâu xa, trên tay kẹp một điếu thuốc, khói thuốc nhẹ nhàng bay lên vẽ ra những đường nét mơ hồ.

Di động trong túi đột nhiên vang lên, người đàn ông dụi thuốc ấn nghe điện thoại:

-Mục Thiên Thành nghe, xin hỏi ai vậy?

-Đúng, có chuyện gì ư?

-… Cậu tìm được cậu ấy?

Cuồng phong chợt nổi lên, vẻ mặt người đàn ông chững chạc đột nhiên xuất hiện sự dao động mãnh liệt, giọng nói cũng trở nên lo âu:

-Được, tôi sẽ đến ngay, cậu nghĩ cách giữ cậu ấy lại!

Dứt lời, Mục Thiên Thành cúp điện thoại xoay người lao về phía cửa…

Một đường lao như bay, đầu ngón tay nắm chặt tay lái gần như trắng bệch; Mục Thiên Thành sắc mặt nghiêm trọng luồn lách xe trên con đường nhộn nhịp.

Vừa rồi là điện thoại của Việt Trạch Viễn – hắn nói cách khu phố trung tâm tầm 10km, trong khoa chỉnh hình bệnh viện trực thuộc chỗ đàn em hắn làm rõ ràng xuất hiện một bệnh nhân tên là Thiên Phàm.

Bệnh nhân này đã tiến hành thuận lợi phẫu thuật tháo tấm thép ba ngày trước, tình trạng phục hồi cũng rất tốt, đến lúc sắp xuất viện đàn em Việt Trạch Viễn mới phát hiện – bởi vì cảm thấy cái tên rất quen mới nghĩ là bệnh nhân Việt Trạch Viễn từng phụ trách – đối phương vội vàng thông báo cho Việt Trạch Viễn.

Nếu Mục Thiên Thành không nhanh chóng cản cậu ấy lại thì rất có thể Thiên Phàm sẽ bỏ đi trước.

Tới bệnh viện Mục Thiên Thành phanh gấp lại trước cổng tòa nhà, tiếng động lớn đến mức làm các y tá đi ngang qua đều quay đầu lại không hiểu xảy ra chuyện gì.

-Là anh Mục đúng không?

Một bác sĩ trẻ tuổi mặt như búp bê đứng chờ ở cửa, chắc đây là đàn em của Việt Trạch Viễn?

-Thiên Phàm ở đâu?

Không để ý đến việc chào hỏi Mục Thiên Thành đã lo lắng hỏi.

-Vừa rồi tôi vẫn lấy các loại lý do giữ anh Thiên Phàm lại, nhưng có thể là bị anh ta phát hiện thì phải? Năm phút trước tôi vừa quay sang nói chuyện với y tá thì anh ta đã đột nhiên biến mất.

Nam phút cũng chưa muộn. Tấm thép trong chân Thiên Phàm mới vừa gỡ xuống vài ngày, như vậy chắc chắn phải ngồi xe lăn hoặc chống nạng, khẳng định vẫn chưa đi được xa.

-Cảm ơn, còn lại để tôi.

Mục Thiên Thành chạy ra ngoài, vừa chạy vừa lo lắng nhìn xung quanh.

Trời rất nóng, chỉ chốc lát mồ hôi đã ướt đẫm người, từng giọt mồ hôi chảy qua trán trượt theo thái dương im lặng nhỏ xuống, lưng áo sơ mi trắng đã ướt một khoảng. Mục Thiên Thành thở dốc chạy đến vườn hoa trong bệnh viện, xuyên qua hàng cây tùng xanh mướt thấp thoáng đan xen nhìn thấy một dáng người tập tễnh từ xa, đang đi từng bước khó khăn…

Mí mắt đột nhiên nháy điên cuồng. Mục Thiên Thành hét lớn:

-Thiên Phàm!

Dáng người kia khựng lại nhưng không quay đầu, đứng chần chừ vài giây sau đó bước nhanh hơn về phía trước.

-Thiên Phàm!

Chuyện tới bây giờ Mục Thiên Thành sao có thể lại trơ mắt nhìn đối phương bỏ trốn?

Chỉ mấy bước dài Mục Thiên Thành đã đuổi kịp, anh nắm chặt cánh tay phải của Thiên Phàm cản đường lui của đối phương.

Bốn mắt nhìn nhau, Mục Thiên Thành gần như ngừng thở.

Thiên Phàm đang đứng trước mặt anh, thời gian chung sống trong quá khứ giữa hai người như sóng biển gào thét ập đến, nháy mắt quét sạch trong lòng anh.

Người đàn ông không gặp nửa năm đã gầy đi rất nhiều, dáng người gầy gò làm Mục Thiên Thành cảm thấy đau lòng – Thiên Phàm nhất định không ăn cơm đầy đủ, lại càng không biết tự chăm sóc bản thân. Mãi đến khi người đang đứng trước mặt anh mới hiểu nhớ nhung của mình mãnh liệt biết bao, trong ngực trào lên cảm giác xôn xao mạnh mẽ, muốn ôm chặt lấy đối phương xác nhận Thiên Phàm đang ở bên cạnh mình chỉ cần vươn tay ra là có thể chạm vào.

So sánh với sự kích động của anh Thiên Phàm lại rất bình tĩnh như không hề kinh ngạc khi thấy anh xuất hiện, thậm chí còn cười rất bình thản.

-Hóa ra là anh, Mục Thiên Thành, sao anh lại ở đây?

-Là Việt Trạch Viễn nói cho tôi biết. Nửa năm qua tôi vẫn luôn tìm cậu, vì sao đi mà không lời từ biệt? Có biết tôi lo lắng cho cậu nhiều đến mức nào không hả!

Mục Thiên Thành vội vàng chất vấn.

-Cái gì mà đi không lời từ biệt, tôi đã đưa đơn từ chức cho Thương tổng, hơn nữa cũng phải nhận được sự đồng ý của ông ấy.

Thiên Phàm vẫn cười nói như trước, nụ cười vô cùng chói mắt.

-Nhưng cậu không nói cho tôi biết.

-Anh chẳng là gì của tôi thì vì sao phải nói cho anh?

Giọng điệu lạnh nhạt làm Mục Thiên Thành đau đớn:

-Thiên Phàm, chân cậu bị thương chưa lành sao có thể đi lại như vậy? Tôi biết cậu không muốn gặp tôi nhưng cậu không thể không có trách nhiệm với thân thể mình như vậy.

-Bây giờ nhìn thấy tôi thì biết tất cả đều rất tốt rồi. Cảm ơn anh đã quan tâm, nhưng lo lắng dư thừa tôi thấy là không cần thiết.

Thiên Phàm thản nhiên nói:

-Thời gian không còn sớm, tôi phải về rồi.

-Chờ đã!

Mục Thiên Thành vội vàng nắm chặt tay đối phương, thấy Thiên Phàm khẽ nhíu mày mới ý thức được cử chỉ lỗ mãng của mình bèn vội vàng buông ra:

-Xin lỗi.

-Không sao.

Cậu nói rất khách sáo như coi Mục Thiên Thành chỉ là người xa lạ.

Vẻ mặt cậu bình tĩnh xa cách như vậy, đôi mắt đen nhánh lạnh nhạt thản nhiên chiếu ra hình dáng của anh như mặt hồ yên lặng dưới lớp băng dày, không chút gợn sóng, không chút cảm xúc.

Nhưng cái lần cậu ấy nhìn chăm chú vào mình trong cái đêm tuyết bất ngờ ấy, đôi mắt lại chứa đầy màu sắc ảm đạm như gió lốc, tầng tầng hỗn loạn như màu của tình yêu đau đớn đến tột cùng làm Mục Thiên Thành thấy tim mình đập nhanh không thể khống chế. Đầu lưỡi rõ ràng muốn nói ra hàng ngàn hàng vạn từ nhưng lại không thể phun ra một chữ, chỉ sợ hơi có chút không ổn cũng sẽ làm đối phương tan nát!

Lần đầu tiên trong đời bản sắc tình yêu anh thoáng nhìn thấy trong mắt đối phương giờ lại như hoàn toàn tan biến, như mình bị đối phương xóa từng chút một trong trái tim, Mục Thiên Thành cảm thấy khủng hoảng mãnh liệt.

-Thiên Phàm, tôi muốn nói chuyện nghiêm túc với cậu.

-Tôi chỉ có năm phút, nếu không sẽ bị muộn chuyến xe cuối cùng.

Thiên Phàm nhìn đồng hồ, nhìn qua không có hứng thú.

-Cậu sống ở đâu? Có người chờ cậu về ư?

-Tôi có thể chăm sóc bản thân – hơn nữa chăm sóc rất tốt.

Nửa năm biến mất Thiên Phàm cũng không đi đến nơi nào xa mà thua một căn phòng đằng sau gia đình nông dân ở huyện phụ cận, một mặt dưỡng chân một mặt sống cuộc sống nhàn nhã chăm cây trồng hoa.

Chủ nhà của cậu là một đôi vợ chồng nông dân rất nhiệt tình, trong nhà trồng đủ các loại rau củ hoa quả, dựa vào những thứ này để sống, hai người còn có một đứa con trai năm tuổi rất đáng yêu, luôn thân thiết gọi Thiên Phàm là ‘chú’, cả ngày chạy loạn khắp nơi, những ngày như vậy cũng không cô đơn.

Đúng vậy, cậu sống rất tốt nhưng lại không vui vẻ.

Càng ngày càng cô đơn hơn, như loài thực vật phơi nắng dưới ánh mặt trời mà mất nước.

-Với cậu… Tôi chỉ đáng giá năm phút đồng hồ thôi ư?

Mục Thiên Thành cười khổ nói.

-Còn lại bốn phút.

Thiên Phàm lạnh lùng tuyên bố.

-Đừng như vậy, Thiên Phàm! Vất vả như vậy mới tìm được cậu, bất luận thế nào tôi cũng không buông tay ra nữa!

Thiên Phàm muốn hất tay đối phương ra, không ngờ sức của người đàn ông lại mạnh khác thường, không hề động đậy chút nào.

-Có lẽ tôi đã quá mức bình tĩnh… Có lẽ tôi quả thật chưa bao giờ trải qua tình cảm mãnh liệt, đau đớn tim gan nhưng bây giờ tôi đã trải qua, Thiên Phàm, đừng hận tôi, cho tôi một chút thời gian nữa…

Nhìn thấy vẻ tha thiết chưa xuất hiện bao giờ trên mặt người đàn ông, trong một thoáng Thiên Phàm không thể động đậy.

-Trong nửa năm này tôi luôn nhớ đến chuyện của cậu – mỗi giây mỗi phút, gần như chiếm hết tất cả thời gian của tôi. Tôi biết tôi đã tổn thương cậu sâu sắc mới có thể làm cậu bỏ đi không lời từ biệt, vì thế cũng cảm thấy vô cùng hối hận. Đúng vậy, cậu đã sớm nhìn thấu tôi, đúng như cậu nói, tôi là một người giả dối ngoài mặt dịu dàng nhưng lại phản xạ xa lánh bất cứ người nào. Có lẽ tình cảm không đen thì trắng, thế giới này lại không như vậy, mỗi người đều có hoàn cảnh cùng quá khứ của riêng mình. Có lẽ sự giả dối này là sự bảo vệ trong vô thức từ lúc sinh ra?

Mục Thiên Thành hơi dừng lại rồi tiếp tục nói:

-Lúc còn nhỏ khi tôi với bố bị mẹ bỏ rơi, từ lúc còn nhỏ tôi đã cùng bố sống nương tựa lẫn nhau. Có lẽ người trưởng thành sớm thường có khả năng nhưng nhất định cũng sẽ ích kỷ; ngoài bố ra tôi đều dựng lên tường đồng vách sắt với tất cả mọi người, hơn nữa tới bây giờ tôi vẫn cảm thấy mình như vậy cũng tốt, cũng quen với việc nắm trong tay tất cả mọi thứ, chỉ cần bước thẳng về phía trước. Mãi đến khi gặp cậu… tôi mới hiểu nguyên tắc mình thực hiện trong quá khứ lại vô cùng ngu xuẩn. Tôi chưa từng toàn tâm toàn ý yêu người nào, đương nhiên cũng không nghĩ rằng mình sẽ được người nào yêu nên tôi cảm thấy do dự, luôn giữ im lặng, luống cuống tay chân, nhưng điều này cũng không có nghĩa tôi không để cậu trong lòng! Tôi vẫn luôn giãy giụa… Dù cậu có vô cùng quan trọng với tôi, tôi lại không biết nên làm gì với cậu… Tôi rốt cuộc nên làm thế nào?

-Việc này… Tôi sao biết được, vấn đề của chính anh thì tự anh giải quyết, đừng dùng tôi để tìm kiếm đáp án!

Giọng Thiên Phàm đột nhiên trở nên run rẩy.

(đừng vào lúc tôi đã tuyên án tử hình mình lại cho tôi một tia hy vọng nữa!)

-Tôi không muốn mất cậu, tôi không thể mất cậu!

Mục Thiên Thành nhìn vào cậu, nói từng câu từng chữ rõ ràng.

-Vậy anh muốn thế nào, đang cầu hôn với tôi ư? Nhìn cho rõ đi, tôi và anh đều là đàn ông không hơn không kém.

-Điểm ấy tôi rất rõ.

-Không, anh không hiểu.

Thiên Phàm cắt lời anh:

-Anh thật sự hiểu chuyện giữ tôi ở bên cạnh không? Đừng bởi vì tôi yêu anh mà miễn cưỡng bản thân yêu tôi – tình yêu không phải sự bố thí, lại càng không phải sự ban ân.

-Tôi có ngu đến mức nào cũng không lẫn lộn những điều ấy với tình cảm.

-Được, vậy để tôi thử xem anh hiểu đến mức nào!

Dứt lời, Thiên Phàm một tay chống nạng một tay túm lấy tóc người đàn ông giật về phía trước, không hề báo trước hôn lên môi người đàn ông.

-Này…

Mục Thiên Thành bị tấn công thì hơi sửng sốt, tiếng hô bất ngờ chìm trong đôi môi cực nóng của Thiên Phàm…

Người đàn ông bình thường nhiệt độ luôn thấp nhưng đôi môi lại nóng như lửa, nóng đến mức làm người ta hoảng hốt.

Cậu túm lấy tóc Mục Thiên Thành, giống con thú nhỏ bị lạc, động tác thô lỗ lại mang theo vội vàng, không hề khách khí cậy mở môi người đàn ông, lớn mật với đầu lưỡi vào; nhưng động tác quá đối lập với động tác mạnh mẽ, nụ hôn của cậu lại không hề có kỹ thuật, chỉ biết liên tục mút vào, trong lúc vội vàng còn mấy lần va vào răng Mục Thiên Thành mang đến đau đớn nhè nhẹ.

Nhưng Mục Thiên Thành không dám phàn nàn nửa cậu, chỉ có thể mặc đối phương liều mạng hôn mình như muốn chứng minh gì đó. Tuy nói là Thiên Phàm chủ động, nhưng nụ hôn này trúc trắc đến mức làm Mục Thiên Thành trợn mắt há mồm, bên tai thậm chí còn vang lên tiếng thở dốc khó khăn – xem ra đến cách thở khi hôn thế nào cậu ấy cũng không biết, Mục Thiên Thành ngẩn người rốt cuộc phá ra cười.

-Nếu anh cảm thấy ghê tởm thì có thể đẩy tôi ra.

Cảm thấy vẻ mặt người đàn ông đã nói lên tất cả, Thiên Phàm quay đầu bỏ đi.

-Không, sao tôi lại cảm thấy ghê tởm chứ.

Mục Thiên Thành giữ chặt cậu lại, khuôn mặt tuấn tú vẫn mang theo vẻ buồn cười, nghẹn cười quả thật rất vất vả:

Sơ luyến

-Tôi chỉ không ngờ rằng… Hóa ra kỹ thuật hôn mà cậu muốn chứng minh với tôi lại vụng về như thế.

Ánh mắt hung ác của đối phương như muốn giết người nhưng trên mặt lại bối rối không hề có sức thuyết phục. Mục Thiên Thành không dám đùa nữa mà nhẹ kéo Thiên Phàm vào lòng mình. Chiếc nạng trong lúc giãy giụa đã rơi trên đất làm Thiên Phàm mất chỗ dựa chỉ đành tựa vào lòng người đàn ông, mặc cho mình bị hơi thở quen thuộc ôm ấp.

-Buông tôi ra.

Thiên Phàm gầm nhẹ.

-Không.

Mục Thiên Thành lại ôm cậu càng chặt hơn.

Thiên Phàm mất kiềm chế túm chặt lấy áo người đàn ông còn bàn tay lại run rẩy mạnh, đau đớn từ nơi sâu thẳm trong tim đã hoàn toàn thật sự rót vào da thịt đối phương.

-Mục Thiên Thành, anh có biết rốt cuộc tôi muốn cho anh hiểu cái gì không? Anh nghĩ tôi chỉ muốn có được anh, hy vọng anh luôn ở bên cạnh và đáp lại tình cảm của tôi thôi ư? Yêu một người quả thật rất đau khổ, nhưng thật sự chỉ có đau khổ thôi ư? Anh đã từng cảm nhận được sự tuyệt vời của việc chỉ nhìn thấy một người cũng làm trái tim đập mạnh chưa? Đã từng nếm thử bởi nhớ một người mà làm khóe môi vô thức nở nụ cười dịu dàng chưa? Dùng ánh mắt lý trí như vậy để đối xử với người bên cạnh, đối xử với thế giới này, chẳng lẽ anh không thấy rất cô đơn?

Cậu cắn chặt răng tiếp tục nói:

-Tôi là một người tham lam, giỏi nhất là đục nước béo cò, nếu anh cho tôi chỉ một chút hy vọng thôi thì cũng đừng mơ có thể quay lại thế giới bình tĩnh khép kín trước kia! Tôi muốn nhìn thấy anh cười, nhìn thấy anh tức giận lúng túng, nhìn thấy những biểu cảm phong phú của anh mà không phải chỉ có dịu dàng, tôi hy vọng anh có thể mở rộng lòng mình, phơi bày nơi mềm mại nhất của anh không hề giữ lại điều gì với tôi như tôi đối với anh vậy, tôi khát vọng anh cảm nhận tình yêu – thứ tình cảm mãnh liệt đến mức chỉ cần nhìn thấy đối phương cũng đã khó có thể hô hấp; tôi muốn anh trao cả con tim, không phải kiểu sống chết mặc bay mà là cảm nhận một cách chân thật sự tồn tại của tôi, thật sự sống cùng tôi trong thế giới này, sống đến cuối đời! Những điều này anh có thể làm được không?

Nói hết lời cuối cùng giọng của Thiên Phàm đã trở nên khàn đặc.

Vẫn là sự sụp đổ khó coi!

Tình cảm hừng hực trong lòng như nước lũ muốn phá đê, trong ngực nóng rát như bị bỏng. Bất luận giờ phút này là lửa cháy nơi địa ngục hay an bình chốn thiên đường cậu cũng đã không thể quay đầu.

Tầm mắt đã sớm trở nên mơ hồ.

-Xin lỗi, không ngờ tôi đã làm cậu khổ sở như vậy…

Mục Thiên Thành vươn ngón tay lau đi giọt lệ lấp lánh nơi khóe mắt đối phương, không khỏi sững sờ bởi vẻ đẹp của nó, rồi lại càng đau lòng vì sắc mặt tái nhợt mà vẫn kiên cường của Thiên Phàm.

Trong phút chốc… trái tim ngân lên những tiếng chuông rộn rã!

Nếu có thể làm gì đó xóa đi đau thương của cậu ấy thì dù có là hái trăng trên trời Mục Thiên Thành cũng sẽ không hề do dự nghe theo. Nhưng hiện giờ anh lại bó tay không có cách nào, không biết phải làm sao mới có thể làm khô đi dòng nước mắt không ngừng chảy trên mặt Thiên Phàm.

-Em đừng khóc… Đừng khóc nữa…

Mục Thiên Thành chỉ có thể làm như dỗ trẻ con, dùng bàn tay thô ráp liên tục lau khóe mắt cho đối phương. Thiên Phàm sau khi đã bình tĩnh vội lấy tay lau mặt, cúi đầu muốn tránh khỏi an ủi của anh lại bị nâng cằm lên…

Giữa trời chiều bảng lảng, đôi con ngươi đen thăm thẳm của người đàn ông sâu không thấy đáy, trong đó chứa đầy sức mạnh có thể làm mình tan nát.

Bốn mắt nhìn nhau, trái tim rung lên những nhịp đập đồng điệu.

Lồng ngực hoang vu như được tưới một dòng nước ấm; cành lá xum xuê xanh mướt, những loài hoa vươn mình bừng nở.

-Biết gì không? Nụ hôn của em thật sự rất tồi, song thế cũng không sao, anh rất thích – nhưng sau này tốt nhất là để anh chủ động hôn em đi.

Mục Thiên Thành mỉm cười, cúi đầu hôn lên đôi môi nhạt màu của Thiên Phàm…

Nụ hôn này như giọt sương mai rơi xuống mặt hồ làm bung lên một vòng khói nhạt, sau đó giữa hồ bắt đầu muôn làn khói bay.

Mục Thiên Thành đầu tiên nhẹ nhàng ngậm đôi môi của cậu mút vào liên tục, lại dịu dàng cạy mở hàm răng của cậu quấn lấy đầu lưỡi đang co rúm trốn sâu trong khoang miệng bắt đầu miết mát…

Thiên Phàm cứng đờ như tảng đá, thái độ lúc này hình thành sự tương phản mãnh liệt với hành động dũng cảm vừa rồi, ngược lại càng làm người đàn ông muốn ngừng mà không được. Mục Thiên Thành vì thế càng giữ chặt lấy đầu lưỡi của cậu, dịu dàng âu yếm mặc sức hút lấy mùi vị vừa rồi chưa kịp nhấm nháp.

Hai người đúng là đồng tính nhưng hôn như vậy lại không hề có chút khó chịu – xúc cảm nơi đôi môi Thiên Phàm như cánh hoa đào, mềm mại đến khó tin.

Nước bọt cả hai hòa vào nhau thơm ngọt chảy tràn trong lồng ngực, thú tính trong người bị kích thích bắt đầu không thể khống chế, muốn lấy được càng nhiều ngọt ngào rung động, vì thế người đàn ông ôm lấy gáy Thiên Phàm ép chặt người cậu vào lòng tùy ý sàm sỡ.

Không chịu buông tha bất cứ ngõ ngách nào trong khoang miệng, tham lam mút hết nước bọt trong miệng đối phương; không để ý đến giãy giụa rất nhỏ của cậu, càng lúc càng giống một con dã thú đói khát, làm thế nào cũng phải ép sạch ngọt ngào thơm lành từ đối phương mới có thể làm thỏa mãn xôn xao trong ngực; dù cho sự suồng sã bất ngờ của mình đã làm cậu sợ Mục Thiên Thành cũng không muốn buông tay.

Nụ hôn vô cùng nóng bỏng như có thể thấm sâu vào linh hồn.

Lồng ngực như không trung bị bão táp điên cuồng quất vào đong đầy cảm giác mất cân bằng mãnh liệt.

Chưa từng có xúc động muốn hôn một người như vậy, cảm giác ôm cậu ấy vào lòng tuyệt đến mức làm anh hoa mắt, nôn nóng trong nửa năm đã được bồi thường toàn bộ trong giờ phút này. Mục Thiên Thành bừng tỉnh, ngu ngốc như mình hóa ra đã sớm mắc sâu vào võng tình mà vẫn không tự biết; nhưng anh chẳng những không hoảng hốt mà ngược lại còn vui sướng khi rốt cuộc mình đã không khống chế được!

Anh là một người bình tĩnh kiềm chế, làm chuyện gì đều suy nghĩ kỹ càng trước sau, lên kế hoạch cẩn thận; từng nghĩ rằng tình yêu không thể khống chế chỉ là sự miêu tả cường điệu xảy ra trong phim ảnh và tiểu thuyết, càng nghĩ rằng cuộc đời mình không thể gặp được tình yêu hoạn nạn có nhau như bố và Thịnh Tĩnh Quảng, nhưng anh đã sai rồi!

Cảm xúc ấm áp khi ôm một người kia đến tận hôm nay vẫn rõ ràng quen thuộc như cũ… Kỳ thật nó vẫn khắc sâu trong lòng anh nhỉ?

Không biết qua bao lâu Mục Thiên Thành mới chậm rãi buông Thiên Phàm ra. Thiên Phàm đỏ bừng mặt, lồng ngực lên xuống kịch liệt chứng tỏ đã kinh hoàng không ít, ánh mắt lại liên tục di chuyển không dám tiếp xúc với tầm mắt của đối phương, khí vừa vừa rồi đã biến mất không còn một mảnh.

-Anh chưa từng xúc động như vậy… Lại có thể không khống chế nổi mình…

Mục Thiên Thành thì thào rất nhỏ, đôi mắt mơ màng nhìn kỹ đối phương; rung động chảy qua lòng ngực tuyệt vời như vậy, cho dù chìm trong chua chát không thể hình dung cũng vẫn đầy ắp dịu dàng.

– giống như mối tình đầu.

-Anh nguyện ý chung sống với em đến tận cuối đời… Em có đồng ý cho anh một cơ hội nữa không?

Mục Thiên Thành áp trán mình lên trán đối phương, chóp mũi gần như chạm vào nhau, lặng im cảm nhận hô hấp ấm áp của nhau.

Cái gì tên là chân thực? Cái gì mới là chân thật? Phải thế nào mới tính là sống đến cuối đời trong thế giới này?

Vẫn luôm cảm thấy bản thân như vậy không có gì không tốt – không tiếp xúc, không xa cách, tao nhã lịch sự, ngăn cách bản thân với mọi người bằng một khoảng cách an toàn; chỉ cần áp dụng thái độ bình tĩnh quan sát với tất cả mọi việc, như vậy bức họa nhân sinh sẽ không có một nét bút hỏng làm xấu xí. Nhưng Thiên Phàm xuất hiện, tất cả trở nên thay đổi!

-Anh… xác định không?

Giọng Thiên Phàm khàn đặc.

-Cực kỳ xác định, không có lúc nào xác định hơn lúc này.

Mục Thiên Thành vươn tay nhẹ vuốt má cậu dịu dàng nhìn đối phương thật lâu, trong ngực bỗng thấy mềm mại:

-Thiên Phàm, trở về với anh đi.

Dứt lời anh lại nhẹ hôn lên khóe môi đối phương lần nữa. Khác với vẻ tái nhợt bệnh tật lúc trước, đôi môi Thiên Phàm lúc này bởi nụ hôn vừa rồi mà trở nên đỏ ửng, gợi cảm hấp dẫn làm Mục Thiên Thành như thiêu thân lao mình vào lửa lại lần nữa cúi sát xuống…

-Chờ đã, em không có hứng biểu diễn hôn nhau trước mặt mọi người!

Thiên Phàm mặt đỏ tai hồng ngăn anh lại, lúc này Mục Thiên Thành mới phát hiện sau lùm cây trong vườn hoa từ lúc nào đã tụ tập một đống người thích hóng hớt, trong đó bắt mắt nhất là đàn em của Việt Trạch Viễn – đang trợn mắt há mồm nhìn bọn anh chằm chằm, vì giật mình mà cái miệng mở to đến nỗi có thể nhét một quả trứng gà.

Mục Thiên Thành không khỏi phá ra cười…

-Anh lại còn cười được?

Thiên Phàm lườm anh một cái cháy mắt – vẻ mặt ấy vào mắt Mục Thiên Thành lại sống động lạ thường.

-Được rồi, chúng ta đi thôi.

Mục Thiên Thành xoay người nhặt nạng rồi ôm lấy eo đối phương, không thèm để ý đến ánh mắt của người khác đi thẳng về phía cổng bệnh viện.

Ánh mặt trời vào lúc hoàng hôn nhuốm đầu màu sắc làm phía chân trời rực rỡ như một bức tranh đa màu xinh đẹp, khuôn mặt Thiên Phàm dưới ánh sáng chập choạng có vẻ tuấn tú lạ thường.

Cậu ấy sẽ trở thành đối tượng mình nắm tay cả đời.

Đầu vai mặc dù có đỡ gánh nặng nhưng trong lòng lại tràn đầy cảm giác phong phú trước giờ chưa từng có; hai người vừa đi vừa thỉnh thoảng mỉm cười nhìn sâu vào đối phương, ánh mắt quý trọng đủ để ghi khắc cả đời.

Cả hai đều không nói chuyện, chỉ nâng đỡ nhau như vậy chậm rãi bước về phía trước.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK