Chàng trai trẻ trước mặt rất tốt bụng và thẳng thắn, chỉ riêng vẻ mặt chân thành thôi cũng khiến người ta chỉ cần nhìn vào cũng cảm thấy mềm lòng.
Điều này khiến Triệu Tĩnh Nhã nhớ lại lần đầu tiên họ gặp nhau.
Khi đó cô cũng vừa đánh nhau xong với một nhóm nam sinh. Đánh đến nỗi cô toàn thân đầy máu, còn nhóm nam sinh vừa bỏ chạy vừa la hét, khóc lóc.
Triệu Tĩnh Nhã trốn sau tòa nhà giảng dạy, thở hổn hển.
Tiêu Tùng Hứa, người phụ trách trực nhật trong khu vực này, lúc này đi ngang qua cô.
Cô ngẩng đầu lên và nhìn chằm chằm vào cậu, giống như một nữ thần chiến tranh với đôi mắt đỏ hoe.
Cái nhìn đó khiến Tiêu Tùng Hứa run rẩy, cậu cầm chổi bằng cả hai tay và nhăn mặt cảnh giác.
Triệu Tĩnh Nhã chưa kịp nói lời đe dọa "Cút ngay" ra khỏi miệng thì con vật nhỏ đã sợ hãi đến mức run rẩy bỏ chạy.
Lo lắng rằng học sinh ngoan ngoãn, có vẻ tuân thủ nội quy kia có thể sẽ mách giáo viên...
Triệu Tĩnh Nhã quyết định đổi vị trí của mình.
Nhưng cơ thể cô đau đớn đến mức cô không thể cử động tay chân.
Cô chỉ có thể nghỉ ngơi một lúc, đợi sức lực hồi phục rồi mới thực hiện tiếp.
Việc học sinh giỏi kia quay trở lại là điều tất nhiên.
Nhưng không ngờ là cậu ta không đi cùng giáo viên.
Tiêu Tùng Hứa mang theo một túi đồ nhỏ và đứng cách cô vài mét...
Cậu cầm cây chổi, treo túi lên rồi đưa cho cô.
Giống như con sóc nhỏ trao quả thông cho con hổ.
Sợ hãi, ngu ngốc và bướng bỉnh.
Triệu Tĩnh Nhã nhìn vào chiếc túi...
Cô tìm thấy nhiều loại thuốc giảm đau và vết bầm tím bên trong.
Triệu Tĩnh Nhã:???
Ai lại tự nhiên mua thuốc cho người lạ? Không sợ bị rắc rối à? Triệu Tĩnh Nhã thẳng thắn hỏi cậu: "Cậu không sợ tôi sao?"
Tiêu Tùng Hứa vẫn đứng ở xa xa, rụt rè nhưng thành thật nói: "Sợ."
Triệu Tĩnh Nhã cười thấy thế thì cười: "Tôi không phải là một đứa bé ngoan."
Tiêu Tùng Hứa lùi lại một bước, gật đầu: "Tôi biết."
Triệu Tĩnh Nhã bối rối: "Vậy cậu vẫn giúp tôi?"
Vẻ mặt của Tiêu Tùng Hứa cũng có chút bối rối, cậu lẩm bẩm: "Tôi muốn giúp cậu, với việc cậu có ngoan hay không thì có liên quan gì."
Cậu không ngoan thì tôi vẫn sẽ giúp cậu.
Giúp đỡ cô cũng hợp lý như muốn giúp đỡ người khác trên khắp thế giới.
Trái tim của Triệu Tĩnh Nhã như bị đâm mạnh. Điều này khiến cô rất khó chịu. Cô đã quen với việc thu mình lại với một trái tim bằng đá. Nhưng thứ nhỏ bé này như bốn lượng địch ngàn cân khiến trái tim cô dễ dàng bị lay động.
Kể từ ngày đó, Triệu Tĩnh Nhã ngừng đánh nhau ở trường.
Cô không hiểu sao lại không muốn vật nhỏ đó nhìn thấy bộ dáng dữ tợn của mình lần nữa.
Kể từ ngày đó, Triệu Tĩnh Nhã bắt đầu đọc một chút.
Cô muốn thử cảm giác trở thành một đứa trẻ ngoan là như thế nào.
Sau này, lớp 11 phân lớp, Triệu Tĩnh Nhã được vào lớp 1 tự nhiên.
Cô nhìn thấy vật nhỏ đang co rúm lại dựa vào tường.
Triệu Tĩnh Nhã bước tới giả vờ bình thường.
Kể từ ngày đó, cô trở thành bạn bàn trước của cậu.
*
mẹ Hứa và bố Tiêu nhanh chóng chạy đến đồn cảnh sát.
Họ là cha mẹ nuôi của Tiêu Tùng Hứa.
Ngay khi mẹ Hứa phát hiện Tiêu Tùng Hứa đang ngồi trong góc, bà lập tức kéo đứa trẻ lên và kiểm tra vết thương khắp nơi.
Vẻ mặt bà lo lắng như một con mèo cái bị cướp mất đàn con.
Sau khi xác nhận đứa trẻ không sao, mẹ Hứa tức giận nhìn vào đồn cảnh sát, nhìn xung quanh rồi hét lên: "Là ai? Ai muốn động vào nó! Là ai!!"
Vẻ mặt bà đáng sợ như một con sư tử bị xâm chiếm lãnh thổ.
"Vị phụ huynh này, xin hãy bình tĩnh..."
Chị cảnh sát vội vàng tới thuyết phục bà.
Ở hàng ghế bên kia, những kẻ bắt nạt bị đánh đến mặt bầm tím, sưng tấy nhưng không dám "giải oan" nhìn thấy tâm trạng của mẹ Hứa, cảm thấy tội lỗi đến mức không dám nói một lời.
Khi Trì Đông Dương mang một túi bánh ngọt sữa nóng quay lại, anh đã làm chuyển sự chú ý của mẹ Hứa và những người khác...
Chỉ có bọn bắt nạt mới dám thì thầm với nhau:
"Không phải mày nói tiểu tử này không có chỗ dựa sao...?"
"Mày quản nữ thần chiến tranh đó không có chỗ dựa?!"
"Đúng vậy, có lời đồn rằng bố nó không quan tâm mẹ nó..."
"Mày nhìn con hổ cái này mà là bố nó không yêu mẹ nó à?!"
Khi chị cảnh sát nghe thấy cuộc thảo luận của những kẻ bắt nạt, cô ấy liếc nhìn chúng với ánh mắt lạnh lùng...
Nhóm bắt nạt này hèn nhát lại im lặng.
Bố mẹ của Tiêu Tùng Hứa đều ở đây, theo logic mà nói, đứa trẻ có thể được đưa về trước.
Nhưng vì Triệu Tĩnh Nhã vẫn chưa có người đến đón đi nên Tiêu Tùng Hứa lo lắng về việc rời đi.
mẹ Hứa và bố Tiêu đều hiểu tính cách của con mình nên cũng không ép buộc.
Hai người lớn tuổi biết bọn trẻ đã mệt và đói nên nhanh chóng đến một quán ăn gần đó mua đồ ăn nóng hổi về.
mẹ Hứa và bố Tiêu sắp xếp xong mới nói: "Sóc, mẹ với bố đã mua món cơm chiên tôm mà con thích nhất..."
Nhưng bà nhìn thấy một thanh niên cao ráo, tuấn tú đang đứng đối diện với ghế dài, nghe thấy tiếng động, lập tức quay đầu lại, chỉ tay ra hiệu cho hai người im lặng.
Hai người lớn tiến lại gần chàng trai.
Sau đó như bị mê hoặc bởi cảnh tượng trước mắt. Trên băng ghế, cậu bé và cô bé nằm cạnh nhau, đã gối đầu vào nhau ngủ.
Một người có làn da trắng nõn và thanh tú, người còn lại thì ngổ ngáo lạnh lùng, chắc hẳn họ là những người đến từ hai thế giới khác nhau...
Nhưng họ đã nắm tay nhau, tin tưởng và nương tựa vào nhau rồi chìm vào giấc ngủ.
"Vừa rồi..." Trì Đông Dương cười nói với hai người lớn: "Chúng cháu đã nói về kĩ năng của Triệu Tĩnh Nhã. Cô ấy nói rằng cô ấy bị ép phải học nó. Nếu được lựa chọn, cô ấy cũng muốn trở thành một đứa trẻ được bảo vệ."
mẹ Hứa và bố Tiêu đau lòng nhìn cô gái có vết sẹo trên trán.
Trì Đông Dương nói tiếp: "Sau đó, sóc nhỏ đã nghiêm túc nói với cô ấy: Sau này cậu không cần phải mạnh mẽ, tớ sẽ dùng hết sức lực của mình để bảo vệ cậu!"
"xì——"
Hai người lớn không nhịn được cười.
Hai người nhìn nhau và nhớ ra điều gì đó.
mẹ Hứa giơ tay lên nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt trên khóe mắt.
bố Tiêu kể: "Sóc là như thế này, khi mới đến nhà chúng tôi, nó cảnh giác với chúng tôi khi chúng tôi đối xử tốt với nó. Nhưng hóa ra khi chúng tôi ốm, nó lại thận trọng tiếp cận và chăm sóc chúng tôi. "
mẹ Hứa thở dài: "Làm sao có thể có một đứa trẻ như vậy? Nó hiếm khi được yêu thương, nhưng nó có thể cho đi tất cả những gì mình có và ngược lại yêu cả thế giới."
*
Trong khu rừng mùa đông có một chú sóc con gầy gò.
Chú sóc nhỏ vừa khóc vừa lê bước trên tuyết, những quả thông nó dành dụm suốt mùa đông đều bị kẻ xấu cướp mất.
Nó nghĩ: May mà còn có một cái giấu kín.
Bây giờ nó đang đi đến căn cứ bí mật nơi cất giấu quả thông duy nhất.
Sau đó, chú sóc nhỏ nhìn thấy con hổ con đầy máu trong căn cứ bí mật.
Con hổ nhỏ rất hung dữ, khi nhìn thấy nó liền đuổi nó ra ngoài và nói muốn chiếm căn cứ của nó.
Chú sóc nhỏ rưng rưng nước mắt nghĩ: Biến khỏi đây đi, sao lại không muốn căn cứ nữa?
Trước khi rời đi, sóc nhỏ không khỏi nói:
"Em phải nhớ ăn trái thông anh giấu dưới gối đấy!"
Hổ nhỏ:?
Sóc nhỏ lại nói: "Không ăn uống đầy đủ, vết thương sẽ không lành."
Hổ nhỏ:???
Trước khi sóc nhỏ rời đi, hổ nhỏ đột nhiên ngăn cậu lại:
"Đợi một chút!"
Sóc nhỏ quay đầu lại, phát hiện hổ nhỏ với vẻ mặt bất đắc dĩ.
Nó ngượng ngùng nói: "Cậu không dạy tôi, sao tối biết quả thông ăn thế nào?"
"Tôi dạy cậu, cậu sẽ ăn thịt tôi?" Sóc nhỏ có chút sợ hãi.
Hổ con nói: "Tôi đã có quả thông rồi, ăn cậu làm gì?"
Sóc nhỏ nghĩ thầm: Đúng vậy! Làm sao một con vật nhỏ lại có thể không ăn quả thông mà đi ăn cậu chứ?
Quả thông là thứ ngon nhất trên thế giới!
Sau đó không hiểu sao, sóc nhỏ lại ở trong căn cứ bí mật cùng với hổ nhỏ.
Sau đó, không biết từ đâu, sóc nhỏ phát hiện ra hổ con không phải là hổ con mà là một con mèo sữa nhỏ rất giỏi đánh nhau.
Thế rồi, mùa đông năm nay, chú sóc nhỏ không đói.
Bởi vì cô mèo nhỏ sẽ ra ngoài giúp cậu tìm những quả thông.
Sau đó, mùa đông năm nay, không có ai trong căn cứ bí mật bị thương hoặc lạnh.
Bởi vì hai con vật nhỏ luôn để lộ cái bụng mềm mại của mình cho nhau và âu yếm nhau để giữ ấm.
Danh Sách Chương: