• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

LÚC trời sáng choang, Khương Vọng đứng ở cửa ra vào của Đạo viên thành Phong Lâm.

Trang quốc lấy đạo môn làm quốc giáo, lực lượng siêu phàm cường thịnh nhất đương nhiên cũng bắt nguồn từ Đạo mồn. Việc nó trải rộng ra khắp các thành trên ba quận của cả nước chính là minh chứng rõ ràng nhất.

Đạo viện khống chỉ là nơi lựa chọn tu hành đầu tiên của những người trẻ tuổi Trang Quốc, mà đến quan lại các cấp, cũng đều phải có lý lịch từng được bồi dưỡng tại Đạo viện mới có thể khiến người ta tin phục.

Cũng chính vì thế, tính trong cả toà thành Phong Lâm này, nơi quý giá nhất có lẽ cũng không phải là phủ thành chủ, cũng không phải phủ môn của ba họ lớn, mà là Đạo viện của thành Phong Lâm.

Truyền thừa Đạo môn của Trang quốc thuộc về Ngọc Kinh Sơn nhất hệ, xem trọng nhất lễ nghi. Cho nên toàn bộ Đạo viện cũng tu kiến đến tráng lệ. Không nói những thứ khác, chỉ vẻn vẹn đôi sư tử ngọc ngồi xổm ồ cửa lớn hai bên, cũng đã vô cùng uy nghiêm quý khí rồi.

Khương Vọng vần mặc trên người bộ quần áo cũ nát, ngửi kỹ thậm chí còn có một mùi hôi chua. Hắn chỉ rửa mặt đơn giản, rồi tùy ý buộc mái tóc rối bời lên phía sau đầu.

Lúc đứng ở phía trước cánh cổng lớn đang mở

của Đạo viện, hắn ngẩng đầu ưỡn ngực, cao như cây tùng.


Đệ tử ngoại môn đang trực cổng liên tục dụi mắt, mới dám thốt ra tiếng gọi như không thế tin: “Khương… Khương sư huynh!?”

Khương Vọng gật đầu ra hiệu, “Chào, Ngô sư đệ.”

Là đệ tử ngoại môn liều mạng nhất trong Đạo viện của thành Phong Lâm, hắn đã từng tham dự rất nhiều nhiệm vụ của Đạo viện, chỉ cần là đệ tử ngoại môn nhập môn một năm trở lên, cơ bản không có ai không biết hắn.

Ngô sư đệ quay người chạy vào Đạo viện, kích động hô to: “Khương Vọng sư huynh trở về rồi! Khương Vọng sư huynh trở về rồi!”

Không bao lâu sau, liền có rất nhiều đệ tử ngoại môn chen chúc mà tới, khiến cho cả cổng lớn của Đạo viện cũng trở nên kín mít, sư huynh sư đệ lao nhao réo lên không ngừng. Có thế thấy được danh vọng của Khương Vọng ngày thường đối với đệ tử ngoại môn.

Mấy chục đệ tử ngoại môn, trong đó có mấy người vô cùng bắt mắt. Trong lúc chen chúc, đám người cũng ý thức nhường ra đường đi cho bọn họ.

“Tên khốn kiếp họ Khương kia! Mấy ngày nay ngươi trốn đi đâu? Con mẹ nó, ta còn tưởng là ngươi chết rồi!”

Người mà từ xa đã bắt đầu la to là Đồ Dã Hổ.

Lúc hắn ta chạy cơ bắp trên người giống như có thể phá rách bộ quần áo luyện công bất cứ lúc nào. Mặt mũi của hắn ta cũng khác hẳn với người thường, trên mặt là bộ râu quai nón dày rậm. So sánh lên thì mặt dường như còn to hơn hẳn đám đệ tử ngoại môn hai ba phần, nếu có người bảo hắn là đại vương sơn trại nào đó mới xuống có lẽ cũng có người tin. Quả thực, chẳng hề giống một thiếu niên mười tám tuổi chút nào.

Bởi vì phát d*c quá sớm nên người ta gọi là tráng niên sớm trổ râu.

Hắn ta như một con gấu thình lình chui ra từ trong đám người, đi vòng quanh Khương Vọng, cũng không để ý đến vị hôi chua mơ hồ trên người hắn, trong miệng hung hăng mắng: “Con mẹ nó! Con mẹ nó!”

“Trở về thì tốt!”

Người miệng nói trở về thì tốt, nhưng ánh mắt lại hiện ra tơ máu, bờ môi lại tại run rẩy, chính là Lăng Hà.


Mặt mũi của y đoan chính, trán cao đầy đặn, nhìn liền biết chính là người trầm ổn bình tĩnh. Lúc này mặc một thân quần áo luyện cồng đa giặt đến trắng bệch, đứng ở phía sau Đồ Dã Hổ, cứ như vậy yên lặng nhìn Khương Vọng.

Chỉ có một thiếu niên tuấn tú, đi đến trước nhìn Khương Vọng từ trên xuống dò xét một phen, mới chỉ vào quần áo rách nát của hắn cười hì hì nói: “Làm sao quậy thành cái bộ dáng quỷ này?”

Hắn ta là Triệu Nhữ Thành. Dung mạo của hắn ta là xuất sắc nhất, nụ cười trên mặt tựa hồ hơi có vẻ ngả ngớn. Nhưng chỉ có người chân chính quen biết, mới có thể từ trong ánh mắt cười mê người nhìn ra được lệ quang mơ hồ.

Mấy người này tính cách mỗi người mồi khác, nhưng đều là huynh đệ vào sinh ra tử với Khương Vọng.

Trong rất nhiều nhiệm vụ rèn luyện ở ngoại môn, bọn họ dồng tâm hiệp lực, vượt qua vô số khó khăn nguy hiếm, sớm đã kết xuống tình sâu nghĩa nặng.

Nhưng ánh mắt Khương Vọng lại bỏ qua bọn họ, chỉ nhìn về phía thiếu niên tuấn lãng hai con ngươi tựa hồ phiếm đỏ bên trong đám người.

Gã không nói gì, cũng không hành động gì, chỉ là đứng ở đó, nhưng giống như đã trở thành trung tâm của đám người.

“Bằng Cử, năm mươi bảy ngày rồi.” Khương Vọng gần như là nhấn mạnh từng chữ: “Ngày nào ta cũng nhớ tới ngươi.”

“Chỉ nhớ Bằng cử, chẳng lẽ khồng nhớ Nhị ca sao?” ĐỖ Dã Hổ bắt lấy bả vai Khương Vọng lay động, lên tiếng kháng nghị.


Lăng Hà cùng Triệu Nhữ Thành lại đều trầm mặc.

Năm mươi bảy ngày là một khoảng thời gian cụ thể vô cùng mẫn cảm, khoảng thời gian Khương Vọng mất tích, vừa vặn năm mươi bảy ngày.

Phương Bằng cử một thân cấm phục phú quý cười tiến lên: “Trở về liền tốt, những ngày này tất cả mọi người rất lo lắng cho huynh.”

“Đúng vậy.” Khương Vọng cũng nở nụ cười đáp: “Không thấy được thi thể, sao ngươi có thể không lo lắng?”

Phương Bằng Cử biến sắc: “Những lời này của huynh là có ý gì? Sau khi huynh xảy ra chuyện, lòng ta nóng như lửa đốt! Phái người tìm huynh khắp nơi!”

Khương Vọng cười nhạt: “Cho nên, tới hôm nay, ta mới dám lộ diện.”

“Khương Vọng! Tập kích huynh là dư nghiệt phỉ tặc Tây Sơn, việc này mọi người đều biết! Chẳng lẽ huynh lại hoài nghi ta sao?” Sắc mặt Phương Bằng cử đỏ lên, lộ ra kinh sợ không thôi: “Phong Lâm ngũ hiệp chúng ta thân như huynh đệ! Có phải huynh đã nghe nhầm tin đồn gì đó fôi không?”

Lãng Hà, Đồ Dã Hổ, Khương Vọng, Phương Bằng Cử, Triệu Nhữ Thành, năm người này đều là nhân vật kiệt xuất nhất trong đám đệ tử ngoại viện của Đạo viện thành Phong Lâm. Bởi vì ý hợp tâm đầu, thường kết bạn bắt cướp, cùng tiến cùng lùi, được xưng là Phonq Lâm nqũ hiệp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK